Hoa Vô Sắc ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn đang nằm trên một cái giường gỗ, xung quanh bốn bức tường đơn sơ vách lá, chỉ bày biện một ít đồ đạc gia dụng hằng ngày, khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Vừa định ngồi dậy, hắn kinh ngạc phát hiện vậy mà mình không cách nào cử động, càng đáng sợ là... cơ thể hắn lại chỉ là một đứa trẻ.
"Hoa nhi! Hoa nhi! Con dậy chưa?!" Giọng nói dịu dàng vang lên, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi từ phía ngoài bước vào phòng, trên tay vẫn đang cầm chén cháo nghi ngút khói, thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa lên miệng hắn:"Cháo hẳn còn nóng, mẫu thân làm nó nguội bớt rồi, con ăn đi! Xin lỗi hài nhi, là mẫu thân không tốt, để con phải chịu khổ!! Mẫu thân không bảo vệ được con...ta...ta...!!" Nước mắt đã không thể kềm chế trên mặt bà, người khóc nấc lên từng tiếng, tay run run đút muỗng cháo cho hắn, bất chợt trong lòng Hoa Vô Sắc dâng lên một cảm giác khó tả.
Lau đi giọt lệ trên mặt, bà nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn "Đã đỡ sốt rồi, thật may quá! Đợi cha con về, ta sẽ bảo ông ấy mang con đến đại phu trong thành chữa trị, hài nhi ngoan, đừng buồn nữa! Ta biết con hẳn là đang rất khó chịu, nhưng mà cũng không được làm điều ngu ngốc như thế chứ! Mẫu thân và cha con sẽ đau lòng lắm có biết không?!" Nhìn thấy con không nói gì, bà kéo chăn đắp lên người đứa trẻ rồi ra khỏi phòng."Chắc là hài nhi đang buồn lắm, thôi để nó một mình nghỉ ngơi cho khỏe vậy! Đợi cha nó về rồi tính tiếp!"
Thực ra thì Hoa Vô Sắc không phải vì buồn mà im lặng, chẳng qua trong đầu hắn đang dung nhập vô số thông tin khiến bản thân chưa tiếp nhận nổi. Một thời gian sau, cơ thể dần dần cử động lại được, hắn thở một hơi dài rồi ngồi dậy, ngắm nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, Hoa Vô Sắc tự tiếu phi tiếu: