[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 49: Gặp lại không gặp

Ngoài Cam Ninh điện, Tần Húc Phi dừng chân.

Theo tới nơi này, y không theo nữa. Y đúng là cực kỳ tò mò tình hình Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng gặp lại, cực kỳ muốn dòm trộm. Nhưng thiên tính trong xương cốt, rốt cuộc vẫn không cho phép y dòm ngó việc riêng tư của người ta.

Y không theo nữa, có người vẫn theo được. Tần Húc Phi trơ mắt nhìn Triệu Vong Trần cực kỳ không thức thời theo sát Phương Khinh Trần xông vào trong, chẳng mảy may tự giác da mặt đã dày hơn tường thành. Kỳ quái là, Phương Khinh Trần lại không có ý muốn ngăn cản hoặc là không vui.

Kết quả là, người dẫn đường, mở đường y đây, ngược lại bị trơ trọi ném ngoài cửa.

Đứng ngoài Cam Ninh điện, y thầm thấy hoang mang, hơi nhíu mày. Y tin tưởng, quan hệ của Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng chẳng những thân mật, mà còn có chút bí ẩn người bên ngoài không thể xét biết. Cho nên Phương Khinh Trần gặp lại Sở Nhược Hồng, vô luận là tâm tình như thế nào, y cũng sẽ không thích có người khác ở bên cạnh. Chẳng những không nên để thiếu niên tên Triệu Vong Trần kia theo vào, ngay cả người vốn hầu hạ bên trong cũng nên đuổi ra mới đúng.

Song y lẳng lặng chờ đợi ngoài Cam Ninh điện, lại chỉ nghe thấy một tiếng “Phương hầu!” bởi vì kích động mà có vẻ đặc biệt vang dội trong điện.

Một khắc sau, cả tòa Cam Ninh điện lặng như thành chết.

Tổng quản thái giám nguyên là lão nhân trong Sở cung, tính ra đã thân trải ba triều. Lúc này nhìn người một tập bạch y, nhẹ như quỷ mị xuất hiện bên cạnh, tay cầm cái bát vàng mới rồi còn nằm trên tay lão, sớm không khỏi quỳ sụp xuống.

Mà Phương Khinh Trần chỉ liễm mày trầm mắt, lẳng lặng nhìn Sở Nhược Hồng.

Đối với hết thảy ngoài thân, Sở Nhược Hồng sớm đã không nghe không hỏi vô tri vô giác.

Hắn chỉ cúi đầu, trò chuyện cùng thi cốt trong lòng. Nhưng có lẽ là bởi vì thanh âm của tổng quản thái giám quá cao, quá đột nhiên, cho nên hắn đã nghe thấy. Hoặc là, khả năng hơn, chỉ là đúng dịp…

Hắn lại ngẩng đầu lên, chính nhìn người bạch y như tuyết đó vào trong hai tròng mắt đen thui không thấy đáy.

Hắn nhìn rất an tĩnh, rất an tĩnh, ánh mắt mê mang, không có tiêu cự.

Chỉ là bản năng mà lướt qua một thoáng như vậy, rồi hắn lại cúi đầu, ôn nhu vuốt ve bộ xương cứng còng lạnh ngắt như thế: “Khinh Trần, tại sao ngươi không để ý tới ta. Ta là Nhược Hồng đây, ngươi có nghe thấy ta gọi ngươi không, Khinh Trần…”

Thanh âm của hắn khe khẽ, thoáng mê hoặc, còn có chút làm nũng mềm mại. Lão thái giám quỳ bên cạnh cúi đầu, nức nở một tiếng.

Phương hầu ôi, Phương hầu không gì không làm được.

Cơ hồ mọi người đều có một ảo giác kỳ lạ, y có thể mang đến thần tích.

Sở Nhược Hồng là bởi vì y mà điên cuồng. Vậy thì chính mắt gặp lại y, hắn chung quy cũng nên có thể tỉnh lại. Tối thiểu, Phương hầu cũng có thể thoáng khiến hắn tốt lên.

Thế nhưng, Sở Nhược Hồng nhìn thấy y rồi, chẳng hề phát sinh chuyện gì.

Phương Khinh Trần không nói cũng không động. Vẻ mặt, như ánh mắt Sở Nhược Hồng, bình tĩnh như ao nước tù, không nhìn thấy mảy may gợn sóng.

Y chỉ lẳng lặng đánh giá Sở Nhược Hồng.

Thời gian dường như đã ngừng lại trên người trẻ tuổi điên khùng này. Trong mấy năm, ăn no khổ nạn giày vò, vóc người hắn không mảy may lớn lên được.

Vẫn cứ như lúc y rời đi, phảng phất thiếu niên.

Tóc tai không rối một sợi, long bào chỉnh tề sạch sẽ. Hắn dường như vẫn giống như năm đó, là hài tử thời thời không quên không thể đánh mất uy nghi hoàng gia.

Chẳng qua là dáng người gầy gò ốm yếu mà thôi. Chẳng qua là hai má gầy đến khắc nghiệt mà thôi. Chẳng qua là da dẻ hàng năm không gặp bao nhiêu ánh dương, nhợt nhạt bệnh trạng, gần như trong suốt mà thôi.

Chẳng qua là mấy ngón tay không ngừng vuốt ve bộ xương đã bị vuốt đến nhẵn bóng của mình, thoáng lộ dị dạng mà thôi…

Năm đó, hắn không chịu buông một thi thể đang thối rữa, từng bị ép bẻ gãy xương ngón tay, mà lại không được chăm sóc mấy.

Tàn tật nhỏ này, đã nhất định phải làm bạn với hắn cả đời.

Ánh mắt mọi người đều nhìn Phương Khinh Trần, mà Phương Khinh Trần lại chỉ nhìn Sở Nhược Hồng.

Chỉ có bản thân Sở Nhược Hồng, hoàn toàn không thể cảm thụ bầu không khí bên cạnh đã sinh ra biến hóa kỳ dị cỡ nào, chỉ cúi đầu tiếp tục ôn nhu vuốt ve một bộ bạch cốt.

“Khinh Trần, ngươi đứng lên được không? Ta chờ ngươi lâu lắm lâu lắm rồi.”

Ánh mắt Phương Khinh Trần cực bình tĩnh mà yên định trên ngón tay hắn, rốt cuộc từ từ chìa tay, cực nhẹ cực nhẹ đặt trên mu bàn tay hắn.

Sở Nhược Hồng hất phắt tay, ra sức hất tay y ra. Giống như phiền chán mà xua một con ruồi đáng ghét.

Không còn bị quấy rầy, hắn lại có thể an tâm dùng hai tay ôm bộ xương khô, rất chuyên tâm mà trò chuyện với người hắn để ý nhất.

“Khinh Trần, ta ở đây, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ai cướp ngươi đi đâu.”

Khi hắn kêu gọi, vẻ mặt cũng vẫn an tĩnh mà bình hòa. Thế giới của hắn chỉ còn lại một bộ xương khô này, tất cả mọi thứ khác đều chẳng liên quan đến hắn.

Hắn vô lực ngăn cản người nọ xé toang ***g ngực. Hắn cũng vô lực ngăn cản những người đó cướp đi người quan trọng nhất của hắn, bất quá, những điều đó đều qua rồi. Không sao, không sao, hắn có thể bảo vệ y.

Hắn có thể bảo vệ y…

Thế giới của hắn, đã rất nhỏ rất nhỏ. Trong thế giới nhỏ xíu như vậy, hắn chung quy có thể bảo vệ y.

Hết thảy chung quanh, hắn nhìn thấy, lại không thể nhớ. Hắn nghe thấy, lại không cách nào lý giải. Nước chảy qua đá, chẳng còn dấu vết. Cho dù ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, ngẫu nhiên nghe thấy một tiếng kêu la, cho dù là ngẫu nhiên ma xui quỷ khiến nhìn lên ai đó một cái…

Cũng chẳng qua là quấy rầy trong một nháy mắt.

“Khinh Trần, tại sao lần này ngươi giận lâu quá vậy, nếu ngươi không nguôi giận, sẽ là ta giận đó.”

Sở Nhược Hồng hơi nhíu mày, trong thoại âm kèm theo chút hờn dỗi trẻ con.

Kỳ thật hắn đương nhiên là sẽ không tức giận, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không giận Khinh Trần. Hắn chỉ muốn dọa y một chút thôi, biết đâu Khinh Trần sẽ bị dọa phải đứng lên nói chuyện với hắn.

Bất quá cho dù không để ý cũng không sao cả, hắn cứ tiếp tục kêu là được.

Sở Nhược Hồng lắc đầu, khẽ thở dài, trên mặt có nét cười chợt lóe qua.

“Khinh Trần, tại sao ngươi không để ý tới ta. Ta là Nhược Hồng đây, ngươi nghe thấy ta gọi ngươi chứ, Khinh Trần…”

Năm này qua năm khác, hắn cứ vòng đi vòng lại kêu gọi như vậy. Thế giới của hắn rất đơn giản, trong tuần hoàn vô hạn, thời gian đã sớm mất đi ý nghĩa. Mau mau quên thất bại lần trước, là có thể có sự kiên nhẫn vô cùng, sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không lùi bước. Không biết thất vọng là gì, hy vọng sẽ vĩnh viễn ở đó. Hy vọng vẫn còn, thì hắn sẽ không đi.

Cho nên, hắn cứ một mực dùng thanh âm ôn nhu như vậy, vĩnh viễn tiếp tục kêu gọi.

Phương Khinh Trần lẳng lặng đứng bên cạnh, nghe hắn hô hoán tên mình, nhìn hắn ôm chặt bộ xương từng thuộc về mình. Rất lâu sau, mới hơi dời bước, đứng trước người Sở Nhược Hồng, hơi gập một gối, nửa quỳ xuống, mới có thể chính diện đối mặt với Sở Nhược Hồng.

Nhưng mà, Sở Nhược Hồng hoàn toàn không chú ý cái người cách mình gần như vậy, gần như vậy, gần đến mức chỉ cần vừa đưa mắt là có thể nhìn thấy này.

Muỗng vàng đưa đến bên miệng, hắn vẫn nhìn mà không thấy. Ngẫu nhiên há miệng nuốt muỗng cháo dùng nội lực làm ấm kia, cũng vẫn một kiểu. Thậm chí không biết mình đã ăn đồ ăn.

Chẳng biết qua bao lâu, bát vàng kia rốt cuộc trống không. Mà Sở Nhược Hồng thủy chung không ngẩng đầu nhìn người cho mình ăn kia lần nào nữa.

Rốt cuộc, Phương Khinh Trần khẽ cười.

Bao lâu nay, tất cả lo lắng, tất cả bất an, tất cả nhọc lòng trù tính, tất cả quyết đoán, những đêm trằn trọc khó ngủ đó, thời gian sa trường huyết chiến đó, những tâm cơ mưu đồ, cử động kinh thế vì mau gặp lại nhau nhất mà sử đó, đều đã thành trò cười.

Sở Nhược Hồng kia, đã chết rồi.

Hài tử nhào vào lòng y mà khóc nức nở đó, thiếu niên y dùng thân xác máu thịt, bảo vệ sau lưng đó, quân vương kiên định nói với y, không để y có nỗi lo ở nhà, toàn lực ủng hộ y bảo vệ quốc gia ngoài tiền tuyến đó, cái người… cái người lãnh huyết ngờ vực, tổn thương y sâu vô cùng đó, đã không còn nữa.

Sở Nhược Hồng hiện tại này, làm sao cần Phương Khinh Trần y.

Trong thế giới của bản thân, hắn an bình yên ổn. Trong thế giới ngoài thân hắn, mọi người cũng chăm sóc hắn rất tốt.

Ít nhất, không chiếu cố kém hơn so với y có thể.

Y không thể làm hắn tỉnh lại, y không thể chữa khỏi hẳn cho hắn, y thậm chí không thể, làm cho hắn nuốt vào một bát cháo nhanh hơn.

Quỷ quái hình người kia, những mùi hôi xộc đến khiến người ta buồn nôn kia, đã sớm chỉ tồn tại trong tự thuật xa xôi nọ của Tần Húc Phi. Hắn hiện tại, không cần y nhọc lòng áo cơm không chu, không cần y nhọc lòng dọn dẹp tiểu tiện, cũng không cần y nhọc lòng sự khỏe mạnh của thân thể.

Làm chiêu bài của người Tần, hắn sớm được chăm sóc rất tốt.

Thế thì y còn gì không thể yên tâm, có lý do gì mà không lộ ra nụ cười.

“Mọi người đều ra ngoài hết.” Thanh âm của y bình tĩnh lạ thường.

Mấy cung nữ thái giám lưu lại hầu hạ trong điện rất nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ có Triệu Vong Trần còn đứng thẳng ở đó, ngơ ngẩn nhìn hai người này.

Phương Khinh Trần không quay đầu, ngữ khí cực bình thản: “Ta nói là, mọi người.”

Triệu Vong Trần im lặng lui ra ngoài.

Từ trước đến nay, gã đều biết độ khoan nhượng của Phương Khinh Trần với gã lớn hơn người khác, nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là gã thật sự có thể không kiêng nể gì.

Gã một đường lùi bước, rời khỏi điện vũ trùng trùng, lui vào hoa viên phồn hoa như gấm kia. Nhìn thấy mấy thái giám cung nữ từ trong điện lui ra đang quỳ xuống hành lễ với Tần Húc Phi.

Gã không nói không rằng tự mình đứng bên.

Người kia… chính là Sở Nhược Hồng.

Tần Húc Phi ngoài điện, Sở Nhược Hồng trong điện. Khổ nạn của Sở quốc, và cả cái chết của thân nhân gã, hai đầu sỏ gây tội, đều đang ở trước mắt gã.

Thế nhưng, gã lại không cách nào hận đơn thuần nữa. Không thể coi Tần Húc Phi là một ma vương giết người nữa, cũng không thể coi Sở Nhược Hồng là hôn quân nên thiên đao vạn quả nữa.

Đúng rồi, còn có… còn có Phương Khinh Trần…

Vừa bất bình, vừa thấy mê mang. Gã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang Tần Húc Phi: “Tại sao y không bi thương?”

Câu này hỏi không đầu không đuôi, Tần Húc Phi lại như là hoàn toàn hiểu được câu nói kỳ lạ này của gã.

“Bởi vì, với một số người mà nói, thà rằng đi chết, nếu để người khác nhìn thấy sự bi thương của y, y thà rằng đi chết.”

Vừa dứt lời, sâu trong đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng rít điên cuồng. Thanh âm kia thê lương chói tai đến cực điểm. Chỉ là kêu gào đơn thuần như dã thú. Không có ngôn ngữ của con người, chỉ hết tiếng này đến tiếng khác, hét điên cuồng giống như phải xé rách yết hầu vậy.

Chúng thái giám cung nữ đều có phần kinh sợ. Sở Nhược Hồng luôn rất dễ chăm sóc, chỉ cần không phạm vào cấm kỵ của hắn, cho dù bạc đãi hơn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nổi giận gây chuyện, hiện tại là thế nào đây?

Triệu Vong Trần nghe thấy biến cố, theo bản năng co cẳng định chạy vào điện, lại bị một thanh âm trầm định quát ngừng.

“Bất kể y đang làm gì, chung quy sẽ không giết người kia. Nhưng lúc này, nếu có người xông vào, ngươi cảm thấy khả năng bị giết diệt khẩu lớn cỡ nào?”

Triệu Vong Trần ngẩn ra, dừng chân quay đầu.

Tần Húc Phi lại không nhìn gã nữa, cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Nếu có một ngày, Liễu Hằng lưu lạc đến bước này, ta sẽ giết y. Sẽ giết hết tất cả những người nhìn thấy vẻ xấu xí bất kham của y.” Qua một lúc, lại chậm rãi nói: “Có lẽ, những người đã nhìn thấy sự bi thương và yếu đuối của ta ấy, ta cũng sẽ giết chết toàn bộ.”

Triệu Vong Trần chần chừ giây lát, cuối cùng không xông vào trong đại điện nữa.



Phương Khinh Trần không làm gì, y chẳng qua là vươn tay, bắt mạch cho Sở Nhược Hồng.

Y không phải Phong Kính Tiết. Bất quá đối với y đạo, y ít nhiều vẫn có hiểu biết. Tần Húc Phi từng nói bệnh tình của Sở Nhược Hồng với y, mặc dù nghe nói những bệnh kia đều đã chữa khỏi, nhưng nhìn bộ dáng gầy đét nhợt nhạt này của Sở Nhược Hồng, y rốt cuộc vẫn không yên tâm.

Y đã tận lực hạ động tác mềm nhất nhẹ nhất, nhưng mà vô ích. Tay y vừa đụng tới cổ tay Sở Nhược Hồng, Sở Nhược Hồng đã gắng sức hất tay muốn đẩy y ra.

Phương Khinh Trần khẽ nhíu mày. Khí lực của người điên luôn rất lớn. Nhưng ngón tay y thoáng dùng lực, Sở Nhược Hồng căn bản cũng không thể hất y ra nữa.

Song Sở Nhược Hồng hoàn toàn không phát hiện chênh lệch lực lượng của hai bên. Hất một lần không ra, hắn liền hất mấy lần, cổ tay bị cự lực hạn chế hoạt động không thể tự do, hắn liền giãy giụa toàn thân.

Hắn dùng sức điên cuồng, hoàn toàn không biết giãy giụa quá phận quá trớn sẽ tự làm mình bị thương. Hắn vì thất bại mà phẫn nộ, cao giọng gào thét chói tai.

Tất cả năng lực ngôn ngữ của hắn, chỉ có khi đối mặt với bộ xương khô kia mới không bị quên mất, giờ này khắc này, hắn chỉ biết phát ra tiếng kêu âm tiết đơn giản.

Nếu là người bình thường, Phương Khinh Trần chỉ cần dùng sức trên uyển mạch là có thể khiến đối phương toàn thân xụi lơ. Lý trí sẽ tự nhiên mà bảo vệ thân thể đừng tự thương tổn mình quá độ. Nhưng Sở Nhược Hồng đã không có loại bản năng lý trí này, thân thể hắn đã quên loại yếu ớt đó có nghĩa là gì.

Cuối cùng, Phương Khinh Trần chỉ đành buông lỏng tay ra.

Vừa được tự do, Sở Nhược Hồng liền ôm chặt bộ xương của mình, nhảy dựng lên, chạy tít ra góc đại điện, cả người co tròn.

“Khinh Trần… Khinh Trần, đừng sợ, ta ở đây. Ta bảo vệ ngươi. Trước kia đều là ngươi bảo vệ ta, hiện tại ta có thể bảo vệ ngươi rồi, ta sẽ không để cho người khác làm hại ngươi, ai cũng không thể làm hại ngươi… Khinh Trần…”

Hắn run rẩy hô từng tiếng, chuyên tâm vô cùng, quan tâm vô hạn.

Hắn từng không tin y. Hắn từng cho là, mình không bao giờ cần sự bảo vệ của y nữa.

Thế nhưng, một chút chấp niệm cuối cùng của hắn, lại là phải bảo vệ y. Hắn cho là, mình có thể bảo vệ y.

Ba đời bốn kiếp, trừ cha mẹ, người đầu tiên nghĩ đến chuyện nên bảo vệ Phương Khinh Trần, nỗ lực muốn bảo vệ Phương Khinh Trần, lại là một kẻ điên.

Phương Khinh Trần im lặng nhìn hắn, chầm chậm đứng thẳng người, nhắm mắt, trầm mặc một lúc, mới gọi: “Nhược Hồng.”

Điện vũ tối tăm, không người trả lời.

Phương Khinh Trần chầm chậm đến gần: “Nhược Hồng!”

“Khinh Trần, Khinh Trần…”

Hắn gọi từng tiếng, lại không phải là đáp lời y.

Nhược Hồng, Khinh Trần…

Y không phải Phương hầu, hắn không phải bệ hạ. Trong quãng thời gian đã đi xa bao lâu, họ gọi nhau như vậy. Xưng hô thân mật như vậy, chỉ thuộc về hai người họ. Một câu thật lòng y thuận miệng mỉm cười hỏi ra, đã thắt duyên của hai người cả một đời. Nhược Hồng tin Khinh Trần, Khinh Trần bảo vệ Nhược Hồng, từng có bao nhiêu năm.

Đi đến trước mặt Sở Nhược Hồng, Phương Khinh Trần quỳ bên cạnh Sở Nhược Hồng, cúi đầu, trán cơ hồ kề người nọ.

“Nhược Hồng…”

“Khinh Trần, ngươi tỉnh lại, Khinh Trần, ngươi ngoan, tỉnh lại một lúc, được không?”

Hiện tại, y đưa tay muốn chạm vào hắn, được đến, lại là phản kháng điên cuồng.

Hiện tại, y muốn chăm sóc hắn, hắn lại tị y như rắn rết.

Y gọi hắn, hắn đã không biết trả lời, Khinh Trần của hắn, chỉ là bạch cốt trong tay, mà không phải người thật trước mắt.

Phương Khinh Trần ngơ ngác nhìn hắn. Nhìn hắn lộ ra vẻ tươi cười ôn nhu với bạch cốt, nhìn ánh mắt chờ mong của hắn đang chăm chú nhìn bộ xương khô, sau đó, rốt cuộc không thể chịu được nữa! Y vươn tay, một phen mạnh mẽ đoạt bộ xương khô kia qua!

Sở Nhược Hồng đột nhiên mở to hai mắt, trên khuôn mặt tái nhợt văn tĩnh thình lình lộ ra vẻ dữ tợn tột cùng như dã thú. Hắn gào thét nhảy lên, bổ đến Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần nhẹ nhàng điểm trên trán hắn, thế nhảy bổ của thiếu niên trầm xuống, lập tức ngất đi.

Tay phải của Phương Khinh Trần đúng lúc ôm lấy, đỡ hắn lại, đối với cái xác từng là của mình, lại không mảy may thương tiếc, y tùy tay ném bộ xương khô xuống đất, bế Sở Nhược Hồng đi vào nội điện.

Tẩm cung rộng lớn, giường hoa màn trùng, phú quý đường hoàng, không một dấu người.

Y ném Sở Nhược Hồng lên giường, ngồi bên giường, mặt không biểu cảm, trực tiếp đưa tay xé một phát, “hoàng phục” trong ngoài bảy lớp bị y một tay xé toang, lộ ra ***g ngực thiếu niên gầy đét mà trần trụi.