[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 17:  ai nhẫn tâm hơn

Đại tướng quân Tiêu Viễn Phong nắm trong tay ba quận Dương Xuyên, lưỡng lự bất định, do dự không quyết. Cuối cùng, hệt như Trác Lăng Vân, hắn cũng triệu tập một chúng thuộc hạ không phải cựu bộ của Phương Khinh Trần năm đó mở hội mật nghị.

“Phương hầu sẽ thừa cơ đòi quyền, việc này tuyệt không thể làm.”

“Bằng không thì Đại tướng quân viết thư mời Phương hầu đến đây, để bày tỏ Đại tướng quân quả có tình nghĩa ngày xưa!”

“Mời y đến? Chỉ sợ đến rồi thì không tiễn đi được! Y hiện tại có tất cả thế lực của Trác Lăng Vân, đã không còn một mình cô thân, chẳng lẽ chúng ta còn có thể mất quyền y?”

Tiêu Viễn Phong không nói không rằng lẳng lặng dự thính.

Cuối cùng có tâm phúc mưu sĩ đứng dậy nói: “Đại tướng quân, nếu thật sự không còn cách khác, không ngại một mực chắc chắn, người nọ không phải Phương hầu, mà là Trác Lăng Vân phái người giả mạo để lừa gạt thiên hạ.”

“Diệu kế!” Mọi người bốn phía luôn miệng tán thưởng: “Vốn đây là lời một phía của Trác Lăng Vân, chẳng có chứng cứ gì, ai có thể nói đây không phải một vở kịch mới y an bài?”

“Không có khả năng!” Tiêu Viễn Phong rốt cuộc mở miệng thở dài: “Trác Lăng Vân vì thắng ta có lẽ sẽ không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt không dám lấy sinh tử của Phương hầu ra đùa giỡn.”

Người chung quanh còn đợi phân thuyết, hắn đã khoát tay cắt ngang: “Ta hiểu, đây có phải sự thật, cùng chúng ta có thừa nhận đây là sự thật hay không, là hai chuyện khác nhau. Thế nhưng… Ta không cách nào phủ nhận Phương hầu. Ta biết mình không có biện pháp chỉ Phương hầu chân chính mà nói không phải. Cho nên, kế này thôi bỏ đi!”

Trong mật thất, lại lộn xộn thương nghị.



“A Hổ, huynh nói cho tên nhàm chán kia biết, bổn tiểu thư rất bận, không có thời gian để ý mấy kẻ rảnh rỗi.”

“A Hổ, ngươi nói cho nữ nhân khẩu thị tâm phi, tự kiêu tự căng kia biết, sự nhẫn nại của ta cũng có hạn độ!”

“A Hổ…”

“A Hổ…”

Cách xa tít, đoàn người Phương Khinh Trần đã nghe một trong viện một ngoài viện, một nam một nữ, thanh âm một kẻ cao hơn một kẻ, khẩu khí một kẻ hung mãnh hơn một kẻ.

Phương Khinh Trần nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu nhi nữ tình hoài, thật là đáng yêu. Đáng tiếc đám chúng ta đều già rồi.”

Trác Lăng Vân buồn bực. Người ta nữ hài thì cũng đành, Trác Tử Vân ngươi hồ đồ theo cái gì?

Từ sau khi thân phận Phương Khinh Trần được chứng thực, mãnh tướng mưu thần trong quân, ai không vì gió lốc sắp nổi mà bận rộn khẩn trương, chỉ có một đôi này, đến nay vẫn đang bận giận dỗi.

Tiêu Hiểu Nguyệt nhất định không chịu gặp Trác Tử Vân, phái nhũ huynh A Hổ canh cứng ở cửa viện. Trác Tử Vân mấy bận hô to giải thích, Tiêu đại tiểu thư nghe cũng không nghe, nói cũng không chịu nói với Trác Tử Vân một câu. Mỗi lần muốn nói gì, tất dặn A Hổ chuyển cáo. Dù rằng ngữ thanh kia vừa cao vừa vang, chẳng cần bất cứ ai chuyển cáo, mọi người đều nghe rõ mồn một.

Trác Tử Vân lúc đầu còn bấm bụng chịu, bồi vài tiếng không phải, nói vài câu hay ho. Thời gian dài, Tiêu đại tiểu thư cô còn muốn ồn ào không ngớt, Trác đại thiếu gia hắn cũng cáu lên. Không phải là so giọng ai lớn hơn, sức ai đủ hơn sao? So thì so!

Tóm lại hai vị này, hiện tại cả ngày cứ cách một bức tường viện mượn A Hổ giễu cợt đến cười nhạo đi. A Hổ đáng thương, đứng ở cửa, hai mặt bị rống, kẹp đến hoa mắt váng đầu. Mà những người biết chuyện khác thì lắm chuyện vây quanh xa xa cười xem kịch vui, thậm chí còn mở sòng, cược hai tên hề này ai nhượng bộ trước?

Bất quá, nhi nữ tình sự nhỏ tẹo kiểu này lại ồn ào buồn cười, cho nên mọi người hữu ý vô ý đều giấu Trác Lăng Vân. Trác Lăng Vân hai ngày nay cũng chỉ lo cùng Phương Khinh Trần vội chính sự, chưa từng mảy may phát hiện, lúc này cùng Phương Khinh Trần đến gần, thấy Trác Tử Vân kia còn đang quay vào viện hô lớn: “A Hổ, ngươi…” Giận đến mức sa sầm mặt ho khan một tiếng thật mạnh!

Trác Tử Vân giật mình quay đầu, phát hiện không chỉ là đại ca, ngay cả Phương hầu cũng đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời đỏ mặt, vội bước ba bước, tiến lên hành lễ.

Trác Lăng Vân hận không thể cầm roi ngựa trong tay đập đầu hắn một trận, tối thiểu cũng nên đá một cước. Nhưng trước mặt Phương Khinh Trần, lại không tiện thất lễ như vậy, kết quả là chỉ cầm roi ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ Trác Tử Vân, giận đến không thốt nên lời.

Phương Khinh Trần đi ra trước một bước, hữu ý vô ý ngăn giữa hai người: “Lăng Vân, ngươi già rồi, không hiểu thiếu niên tình hoài thế này thì cứ bớt vài câu đi.” Y cười cười vẫy Trác Tử Vân: “Ngươi đối với nàng ta không được, cứ bồi lễ là xong, cần gì phải đối nghịch, bảo nữ nhi người ta làm sao xuống đài?”

Trác Tử Vân vừa thẹn vừa quẫn, khuôn mặt tuấn tú đỏ đến mức cơ hồ nhỏ máu: “Phương hầu, ta đối với nàng, lời hay đều đã nói hết, những chuyện xuống nước cũng làm xong cả, nàng còn không nhận tình, thậm chí chẳng chịu gặp ta một lần, ta…”

“Được được được, ta giúp ngươi một chút.” Phương Khinh Trần lắc đầu bật cười, hướng đến khu viện.

Thiếu niên A Hổ chân chất kia hiển nhiên cũng biết y là ai, nhưng vẫn thẳng tay ngăn cửa viện, không chịu lui một bước. Sắc mặt hơi tái, nhưng ngữ khí vẫn rất kiên định: “Ta đã đáp ứng tiểu thư, cô ấy không gật đầu, ta không cho bất cứ ai tiến vào.”

Phương Khinh Trần cũng không miễn cưỡng hắn, cười đề cao thanh âm nói: “Tiêu tiểu thư khoan hồng độ lượng, cứ nể mặt Phương Khinh Trần ta, lượng giải cho Tử Vân lần này thì thế nào?”

Sau một hồi trầm mặc, trong phòng truyền ra tiếng Tiêu Hiểu Nguyệt như chuông bạc: “Phương hầu, xin thứ cho ta nghĩ nam nữ có biệt, không tiện ra ngoài hành lễ. Ngài là cột chống trời của Đại Sở quốc ta, cũng là người huynh trưởng ta bình sinh kính trọng nhất, vốn Phương hầu có mệnh, Hiểu Nguyệt muôn chết cũng không nên từ. Chỉ là giữa ta và Trác Tử Vân, thuần phân tranh việc riêng. Phương hầu trăm công nghìn việc, lòng nghĩ gia quốc, chuyện nhỏ nhặt như thế, sao đáng để Phương hầu lao tâm phí thần.”

Trác Lăng Vân mày rậm thoáng nhíu, hơi nổi giận: “Nha đầu kia dám vô lễ với Phương hầu như thế, ca ca nàng ta bình thường dạy dỗ thế nào vậy.”

Kỳ thật phen lời này tỉa tót câu chữ, trong khung tuy cứng, lễ phép ngoài mặt vẫn lo đến. Đây nguyên nhân cũng là do Tiêu Hiểu Nguyệt kiêng kỵ quá mức với ba chữ Phương Khinh Trần, bằng không chẳng biết sẽ đốp lại một câu cứng rắn thế nào.

Phương Khinh Trần lại chỉ nghe mà buồn cười. Lúc này còn nhớ nam nữ có biệt? Dẫn một nhũ huynh, rời nhà trốn đi, ngàn dặm bôn ba, khi nửa đêm gặp riêng hôn phu tương lai, sao không trưng cái mẫu không ra khỏi khuê môn ba bước.

Y dứt khoát thật sự buông tiếng cười dài: “Thôi thôi thôi, Tử Vân! Tiêu tiểu thư đã không có lòng, ngươi cũng chẳng cần miễn cưỡng nữa! Lăng Vân, ngày mai ngươi cứ an bài nhân thủ, hộ tống Tiêu tiểu thư về chỗ huynh trưởng, chúng ta sẽ triệu tập nhân mã, triển khai trận trượng, minh đao minh thương, dốc sức đánh một trận là được!”

Lời chưa dứt, cửa phòng đột nhiên mở rộng, Tiêu Hiểu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, rảo bước lao ra: “Phương hầu, ngài có ý gì đây?!”

Phương Khinh Trần ra vẻ kinh ngạc: “Tiêu tiểu thư đã không chịu tha thứ cho Trác Tử Vân, vậy Tiêu Trác hai nhà, thân gia biến cừu khấu đã thành kết cục chắc chắn, chúng ta tự nhiên phải sớm có dự tính. Bất quá, giữa kẻ thù cũng phải quang minh lỗi lạc, chúng ta tự nhiên sẽ đưa tiểu thư về, chẳng lẽ tiểu thư ngược lại không muốn đi?”

Tiêu Hiểu Nguyệt vừa sợ vừa giận: “Phương hầu! Huynh trưởng ta mỗi khi nhắc tới ngài, đều kính như thiên nhân, nói ngài trung can nghĩa đảm, nhân hậu trọng tình, hiện giờ thiên hạ phân loạn, quốc sự sa sút, sao ngài nhẫn tâm nhìn cựu thần Đại Sở quốc ngày xưa chém giết lẫn nhau! Ngài…”

Sắc mặt Phương Khinh Trần liền lạnh xuống: “Phương Khinh Trần ta không phải thần nhân, không thể bình hết thị phi nhân gian. Cô và Trác Tử Vân thanh mai trúc mã, bao nhiêu tình nghĩa, chỉ vì nhất thời khốn ách chưa quyết, mặc y xin lỗi thế nào, người bên ngoài khổ khuyên thế nào, cô đều không chịu hợp lại. Tiêu Trác hai phái, phân tranh lâu ngày, thù cũ oán mới đếm không hết, sao kham thêm cô được nữa! Không phải ta vô tình, chỉ là Tiêu đại tiểu thư cô nhẫn tâm.”

Vừa dứt lời y liền quay lưng đi thẳng. Tiêu Hiểu Nguyệt kích động rảo bước chạy đến, ngăn trước người y: “Phương hầu! Ngài… Ngài không thể để họ đánh nhau được! Họ đều là tướng sĩ Đại Sở, nam nhi Đại Sở, đánh lên… sẽ tử thương bao nhiêu người, ta và Tử Vân, ta và Tử Vân…” Nói đến đây chợt rơi lệ, tiểu thư cao ngạo này gập hai gối bái xuống: “Phương hầu, ta cầu ngài, ta cầu ngài ngăn cản!”

Trác Tử Vân đứng bên trong lòng cũng đau xót, vội bước lên một bước, cùng nàng sóng vai bái: “Phương hầu, ta cũng cầu ngài…”

Biến hóa kịch tính như thế, khiến người ngoài nhìn mà hai mắt đăm đăm. Trác Lăng Vân lòng thầm than vãn, tiểu hài tử quá ít trải chuyện, mới một thoáng đã bị người đưa vào tròng!

Lăng Phương cũng trố mắt nhìn, không phải Phương hầu đến cầu Tiêu tiểu thư giúp à? Sao mới một thoáng, đã biến thành Tiêu gia đại tiểu thư quỳ trước Phương hầu? Đây đây đây… Phương hầu ngài giảo hoạt quá!

Phương Khinh Trần nhíu mày: “Các ngươi làm gì đây, mau đứng lên!”

Tiêu Hiểu Nguyệt kiên trì nói: “Phương hầu không đáp ứng ngăn cản cuộc chiến này, Hiểu Nguyệt tuyệt không đứng lên.”

Phương Khinh Trần lắc đầu cười khổ: “Nếu như có thể, ta cũng muốn tự mình đi khuyên nhủ y. Chỉ sợ, sẽ có rất nhiều người không muốn ta gặp y, ngay cả bản thân y, cũng chưa chắc đã nguyện ý tại thời điểm chưa chuẩn bị đối mặt với ta.”

Tiêu Hiểu Nguyệt vội nói: “Ta dẫn đường cho Phương hầu. Coi kẻ nào dám ngăn! Gặp được đại ca, Phương hầu chỉ cần giáo huấn y như ngày trước, coi y có dám cãi lại không!”

Phương Khinh Trần nhướng mày, xúc động nói: “Được, Tiêu tiểu thư một giới nữ lưu, cũng có thể vì thương sinh đảm đương như thế, Khinh Trần là nam nhi, há lại có thể rơi sau người! Ta cứ mạo hiểm đi một chuyến này thì thế nào!”

Tiêu Hiểu Nguyệt cảm động rơi nước mắt: “Đa tạ Phương hầu.”

Trong nháy mắt đại sự đã định, Trác Lăng Vân bên cạnh toát mồ hôi. Trước kia sao không phát hiện, em dâu tương lai nhà mình, lại là cô nương lỗ mãng thẳng thắn như vậy.

Lăng Phương thì dùng một ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Phương Khinh Trần. Ô, ngày trước khi làm tiểu vệ sĩ, đúng thật không nhìn ra, hóa ra Phương hầu âm hiểm như vậy. Rõ ràng là y không thể không cầu người ta, lợi dụng người ta, muốn người ta mạo hiểm vì y, sao giờ lại thành y bị người ta cầu mềm lòng, miễn cưỡng đi mạo hiểm? Tiêu đại cô nương đáng thương, cô ở đây cũng bị Phương hầu bán rồi, còn cho là mình nợ y một nhân tình lớn lắm.



Đêm đã khuya, hai người Trác Lăng Vân và Lăng Phương lại vẫn ở lì trong phòng Phương Khinh Trần không đi.

“Phương hầu nhất định phải đi, vậy cũng phải dẫn nhiều nhân thủ chứ.”

Phương Khinh Trần đau đầu: “Nếu là đi đánh giặc, vậy phải dẫn một nhánh quân đội mới được. Đã không phải đi đánh giặc, ta dẫn nhiều người như vậy làm gì, lãng phí lương thực?”

“Nhưng Phương hầu chỉ dẫn theo ba mươi mấy kỵ binh, chúng ta thật sự không an tâm.”

“Không an tâm gì?” Phương Khinh Trần mỉm cười: “Các ngươi cảm thấy Tiêu Viễn Phong sẽ làm gì ta?”

Trác Lăng Vân và Lăng Phương nhìn nhau.

“Y không dám!”

“Y không thể!”

Trong lúc hữu ý vô ý, lại chẳng có ai nói: “Y sẽ không.”

Nếu người ta luôn có thể theo lý trí dựa theo phương pháp tốt nhất với mình mà làm việc, thế gian này cũng sẽ bớt rất nhiều bất ngờ. Thế nhưng, bất ngờ, lại luôn đang phát sinh.

“Phương hầu đảm lược tài trí, thế gian vô song, xông vào long đàm hổ huyệt này, vốn cũng là việc nhỏ, chỉ là…”

“Lần này đi, là phải vòng qua tất cả trạm gác thành chắn, cuối cùng đột nhiên hiện thân, lấy thế lôi đình, tư thiên nhân, trực tiếp hiện thân nơi trọng binh của họ đóng quân, đánh y trở tay không kịp mới được. Dẫn quá nhiều người, chỉ sợ sẽ không thể chân chính ẩn nấp hành tàng.” Phương Khinh Trần thở dài, kiên nhẫn giải thích kỹ lưỡng một lần: “Hiểu được chỗ khó của ta chưa? Sắc trời đã khuya, có thể xin các ngươi khi ra ngoài thuận tay đóng cửa không. Ta thật sự mệt lắm, qua vài ngày nữa là xuất phát rồi. Ta cần dưỡng đủ *** thần!”

Biết tính nhẫn nại của y đã đến cùng, Trác Lăng Vân chỉ đành cười khổ đứng dậy, Lăng Phương cũng đứng lên theo, rồi lại thi lễ sâu: “Phương hầu đi đến chỗ Tiêu đại tướng quân, Trác tướng quân cần ở lại trong quân trấn đại cục, xin cho mạt tướng tùy thị bên cạnh Phương hầu.”

Phương Khinh Trần cười: “Được rồi được rồi, ngươi nếu nguyện ý đi theo, Lăng Vân lại chịu thả người, ngươi cứ theo đi vậy. Lúc ta uy phong, cũng rất hy vọng thêm vài người trông thấy.”

Cửa phòng chợt “Rầm” một tiếng bị người đẩy ra, “Ta cũng muốn đi!”

Thở hổn hển đứng ngay cửa, chính là Triệu Vong Trần.