Tiểu Lâu Thính Vũ

Chương 6

Phong Văn Tuyết vào sân, gặp Phong Thính Vũ khoanh tay đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn nhánh cây đầy lá mà ngẩn người.

“Đại ca.”

Phong Thính Vũ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Phong Văn Tuyết đem sách trong lòng thả xuống thạch bàn, nói: “Đây là ngươi phái người mang đến, ta thay Tử Y lấy đến đây.”

Phong Thính Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn, đi đến bên cạnh thạch bàn tùy tay cầm lấy một quyển.

Phong Văn Tuyết nói: “Đại ca, ngươi có phải có chuyện gì hay không? Vì cái gì muốn xem sách này?”

Phong Thính Vũ vẫn là trước sau như một trầm mặc.

Phong Văn Tuyết biết y không muốn nói chuyện tuyệt không mở miệng, không khỏi khẽ thở dài, nói: “Ngươi nếu thân thể không khoẻ, ta cho giáo trung thánh thủ xem qua cho ngươi.”

Phong Thính Vũ vẫn không đáp.

Phong Văn Tuyết biết hắn có tật xấu, chính là không thích đại phu xem qua, có thể là trước đây uống thuốc nhiều hơn ăn, chịu đắng rất nhiều, cho nên thực không thích đại phu. Khi đó Phong Thính Vũ thân thể dị thường, Phong Tùy Liễu vì hắn tìm rất nhiều danh y, hai tuổi liền xem bệnh cho hắn, nếu không uống thuốc thì lại là châm cứu, giằng co như vậy rất nhiều năm.

Hơn nữa khi đó còn có rất nhiều du y giang hồ cùng thần công bà cốt bày trò hãm hại lừa gạt, lại không sợ chết tiến vào Thần Minh giáo. Năm Phong Thính Vũ sáu tuổi, phía nam xuất hiện một gã cổ quái, tự xưng có thể trị hảo bệnh cho y, đưa y nhốt xuống hầm hắc ám suốt một tháng, dùng rắn nước cùng hạt tử (bọ cạp) gọi hồn chữa bệnh, kết quả thiếu chút nữa phải tặng cái mạng nhỏ của y cho diêm vương.

Phong Tùy Liễu sau lại biết bị lừa, trong cơn giận dữ phái đệ tử đem tên lừa đảo xử tử, từ nay về sau đối với bệnh của đứa con cũng đã chết tâm.

Sau lại vẫn là Phong Thính Vũ tổ phụ chẩn đoán bệnh y là trời sinh tâm tính thiếu hụt, trị không hết, nhưng chỉ phải hảo hảo giáo dưỡng, cùng thường nhân không giống. Phong Tùy Liễu thất vọng rất nhiều, chợt phát hiện đứa con võ học cực cao, quả thật hiếm có kỳ tài, lúc này mới chậm rãi khôi phục tin tưởng.

Phong Văn Tuyết biết chuyện thơ ấu này, đối Phong Thính Vũ mà nói tất cả là một loại âm u không nên nhớ lại, đến nỗi làm cho y hiện tại cũng tuyệt không cho đại phu tới gần một bước. Bất quá cũng may Phong Thính Vũ võ công tuyệt đỉnh, cũng không có cơ hội cần đến đại phu làm gì. Phong Văn Tuyết vẫn thực yên tâm, bất quá lúc này thấy y ngồi đối diện chậm rãi mở thư, lại cảm thấy có chút bất an.

Quay đầu lại thấy Tử Y vừa rồi đưa tới ngọ thiện, chưa động qua chút nào, Phong Văn Tuyết không khỏi thân thiết hỏi han: “Như thế nào không dùng cơm trưa? Những thứ này là đồ ăn ngươi thích nhất.”

Phong Thính Vũ phảng phất làm như không nghe thấy.

Phong Văn Tuyết nhíu mày: “Đại ca, ngươi gần đây rốt cuộc làm sao vậy?”

Phong Thính Vũ cũng không để ý đến hắn, bỗng nhiên nói: “Người nọ bắt được chưa?”

Phong Văn Tuyết thấy huynh trưởng không muốn trả lời, đành phải thở dài, chuyển đi đề tài: “Đầu lĩnh phái chủ còn chưa bắt được, bất quá ngày ấy bị ngươi đánh trọng thương, nhất định ẩn phương nào chữa thương. Hắn phải là hậu nhân cuồng ma Thạch Lệ Hải năm đó, đáng tiếc thủ hạ của hắn toàn bộ đã chết, không có người sống, không thể thẩm vấn.”

Ngày đó trận huyết chiến kia, thật sự là kinh tâm động phách. Vốn còn sống vài tên, ai ngờ lại sớm ăn độc dược, chưa kịp thẩm vấn liền mất mạng.

Phong Thính Vũ trầm tư một lát, nói: “Ta đi tìm.”

Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, nói: “Không cần, vẫn là ta phái người…”

“Ta đi.” Phong Thính Vũ thản nhiên đánh gãy hắn.

Kỳ thật lấy võ công của y, đem người nọ bắt là dễ dàng, chính là… Ai, có một số việc người định không bằng trời định. Phong Thính Vũ cho dù võ công thiên hạ đệ nhất, lại vẫn là phàm nhân, kế hoạch của y nguyên bản là bị chuyện bất ngờ ảnh hưởng.

Bất quá cũng may… Phong Thính Vũ một tay lặng lẽ đặt trên bụng, lông mày nhíu lại.

Phong Văn Tuyết ngày ấy tuy rằng chưa từng tự thân tới chiến trận, nhưng sau cũng có nghe thủ hạ thuật lại.

Ngày đó hắn để lại giáo trung tinh anh, hết thảy đều an bài thỏa đáng, hiệp trợ Phong Thính Vũ nghênh địch. Trưởng lão cùng giáo trung cao thủ đối phó Hắc Phong phái sát thủ dư sức, chỉ cần Phong Thính Vũ cùng Hắc Phong phái phái chủ giao thủ. Vốn hết thảy thuận lợi, ai ngờ Phong Thính Vũ không biết sao lâm trận bỗng dưng thất thần, trúng Hắc Phong phái phái chủ một chưởng, đến nỗi để hắn đào thoát, đến nay không tìm được.

Phong Văn Tuyết thực muốn hỏi Phong Thính Vũ một chút, lúc ấy rốt cuộc chuyện gì xảy ra lại làm y thất thủ, bất quá hắn cũng biết tính cách Phong Thính Vũ, chỉ sợ hỏi không ra cái gì, hắn phải tự mình đi tìm, nhân tiện nói: “Đại ca, ta phái người đi tìm, nhiều người dễ làm. Người nọ nhất định trốn không lâu, tin tưởng không lâu sau có thể tìm ra tung tích của hắn.”

Phong Thính Vũ thản nhiên nói: “Cho dù tìm được, các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, ta tự đi mình.”

Phong Văn Tuyết nghe hắn nói đến đây, không cần phải nhiều lời nữa, nói: “Nếu đại ca tâm ý đã định, bổn tọa phải đi an bài. Bất quá thân thể của ngươi…” Nói xong lo lắng trên người y đánh giá.

“Không ngại.” Phong Thính Vũ chỉ bỏ lại một câu, tầm mắt vẫn chuyên chú dừng lại trên dược thư trong tay.

Phong Văn Tuyết biết đây là ý tứ hắn muốn chấm dứt, lẳng lặng bồi hắn ngồi trong chốc lát, rốt cục thở dài, lấy ra một cái bình nhỏ phóng tới trên bàn. “Đây là Tiên huyết Lộc Đan của thánh giáo ta Thiên môn đại hoàn đan, ngươi hảo hảo thu lấy, dùng bất cứ tình huống nào, ta đi về trước.”

Phong Thính Vũ gật gật đầu, vẫn không nhìn Phong Văn Tuyết liếc một cái. Phong Văn Tuyết lắc lắc đầu đi thẳng.

Phong Thính Vũ đợi hắn đi xa, quay đầu lại nhìn ngọ thiện trên bàn còn chưa thu thập, không khỏi trong lòng một trận khó chịu, đè ngực, thoáng nhìn dược bình, nghĩ nghĩ, tùy tay để vào trong ngực.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua bộ sách trên bàn, lật đến một trang, trên mặt chữ viết ẩn ẩn di động. Phong Thính Vũ nhìn thấy, trên mặt thần sắc khó hiểu, thì thào mặc niệm: “Thế gian có ma da nhân, nam nữ sinh đều có thể con nối dòng …”

Tầm mắt của y trở nên có chút mê muội, phảng phất như nhìn thấy thiếu niên thanh tú tuấn nhã, dùng một đôi ánh mắt trong trẻo không sợ nhìn y, lớn tiếng nói: “Ta sẽ có trách nhiệm!”

Phong Thính Vũ nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười, lấy ra trong ngực thanh sáo ngọc, chậm rãi vuốt ve.

Phong Thính Vũ nói tự mình đi tìm Hắc Phong phái phái chủ, liền giữ lời, ngày thứ hai hạ sơn.

Phong Văn Tuyết cử theo hai thuộc hạ, nhưng hắn không thích cùng người thân cận, kiên quyết cự tuyệt, Phong Văn Tuyết đành phải từ bỏ.

Phong Thính Vũ nhìn qua không thông thế sự, nhưng không phải là không có chủ kiến. Hắn biết tình huống thân thể của chính mình, càng kéo dài chỉ sợ không thể cùng ma đầu quyết chiến, cho nên tính toán tốc chiến tốc thắng. Hắn hạ sơn, liền lập tức dựa vào tin tức Thần Minh giáo cung cấp tìm kiếm ma đầu.

Nói Triệu Tiểu Lâu, bôn ba vất vả từ Liễu Châu tìm được Thần Minh giáo tổng giáo ước chừng hao phí hơn một tháng. Không phải nói là do cách xa nhau, thực ra là Thần Minh giáo tổng giáo bí ẩn, người bình thường không ai biết.

Huống chi Triệu Tiểu Lâu đều không phải là người trong giang hồ, tìm được đến đây đã hao phí không biết bao nhiêu thời gian.

Nói cũng là do hắn vận khí tốt, lúc trước cùng Hạ Thảo nói chuyện phiếm chỉ nói một vài câu, hỏi thăm thêm xung quanh, từng chút từng chút mò mẫm cũng tới được đây, nhưng mà hắn cũng chỉ tìm được tới cửa, không thể tiến sâu hơn.

Phong Hàn trấn là một thôn trấn cực kỳ bình thường, Triệu Tiểu Lâu ở trong này vài ngày, thủy chung tìm không thấy vị trí cụ thể của Thần Minh giáo, không khỏi gấp đến độ dậm cẳng dậmchân.

Ngày hôm đó giống như mấy ngày hôm trước, đang lúc thất vọng đột nhiên nghe phía sau một giọng kích động hô: “Bánh bao! Bánh bao! Tiểu bánh bao —— “

Triệu Tiểu Lâu lúc đầu không chú ý, còn tưởng rằng là tên nào thét to bán bánh bao, liền tiếp tục đi tiếp, ai ngờ bỗng nhiên phía sau lưng ê ẩm, một người lao tới như núi sập, thật mạnh chụp lên lưng hắn.

“Ôi —— “

“Ôi —— “

Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Không cần hoài nghi, là hai tiếng.

Tiếng thứ nhất là Triệu Tiểu Lâu hoảng sợ, phát ra tiếng kêu; tiếng thứ hai… Là hắn không chịu nổi sức nặng phía sau, mang theo người kia đổ nhào về phía trước, tên trên lưng phát ra kêu sợ hãi.

Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, hai người té cùng một chỗ, tư thế ngã gục đúng tiêu chuẩn trên mặt đất.

Triệu Tiểu Lâu bi thảm nhất, không chỉ có bị ngã, còn bị một khối thịt đè lên…

“Ai ai, đau quá… Ai a?” Hắn đau đến đôi mắt đỏ bừng, giãy giụa quay đầu lại.

Người nọ nằm trên người hắn, giả bộ lơ đãng, còn không chịu đứng dậy, thân thủ kéo mặt hắn, hưng phấn mà kêu: “Tiểu bánh bao, đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp a! Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ngươi có nhớ ta hay không a?”

Tiểu bánh bao? Xưng hô rất quen thuộc a… Triệu Tiểu Lâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài trước mắt, ngây người một lát, bỗng nhiên kinh ngạc há to mồm: “Mạch Nha Đường?”

“A a a —— ngươi còn nhớ rõ ta! Hảo cảm động…” Mạch Nha Đường vẻ mặt kinh hỉ như kẻ tha hương ngộ cố tri, kích động ôm chặt lấy hắn dụi dụi.

Trời đất ơi… Nghẹt thở…

Triệu Tiểu Lâu bị hắn ép tới sắc mặt đều biến màu, sau một hồi lâu, khí lực tức giận cũng không có.

“Đứng… dậy… Nặng… Khụ khụ…”

Mạch Nha Đường mới phát hiện sắc mặt hắn không tốt, vội vàng đứng dậy kéo hắn lên, nói: “Ngươi cũng quá vô dụng, như thế nào nhiều năm như vậy khí lực cũng không tiến bộ a? Còn quăng ngã ta như vậy.”

Triệu Tiểu Lâu nhìn gương mặt u oán của y, trong lòng ứa ra hắc tuyến. Chúng ta ai quăng ai? Ai a?

Bất quá gặp bằng hữu nhiều năm không thấy thật là tốt, Triệu Tiểu Lâu vẫn là thập phần vui sướng.

“Mạch… Nga không không, Vô Song, ngươi tại sao lại chỗ này?”

“Ha hả, ta tới tìm mỹ nhân. Ai nha nha, đừng đứng đây nói nữa, ta đói muốn chết, mau mau, mời ta ăn cơm đi!” Mạch Nha Đường không cần phân trần, lôi kéo hắn hướng tửu lâu nổi danh nhất tiểu trấn chạy đi.

Triệu Tiểu Lâu nhìn ác lang nhào vào trên bàn chụp mồi… Nga không, là đại bàng vùi đầu mổ lia lịa, Tiểu Lâu không khỏi trong lòng không yên, thật cẩn thận nói: “Vô Song, ngươi, ngươi, ngươi bao lâu chưa ăn cơm?”

Bạn tốt bớt thời giờ vươn ba đầu ngón tay, nhoáng lên một cái, sau đó tiếp tục sự nghiệp lang thôn hổ yết.

“Ba canh giờ?”

Chôn mặt trên bàn cơm hảo bằng hữu lại bớt thời giờ lắc lắc.

Triệu Tiểu Lâu kinh ngạc, nói lắp: ” Ba, ba ngày?”

Đầu nhỏ điểm điểm.

Triệu Tiểu Lâu càng kinh hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên đói bụng ba ngày? Ngươi không phải thế tử sao? Ngươi không mang bạc sao?” Hắn lại nhìn bạn tốt một thân bố y, lại hỏi: “Ngươi như thế nào ăn mặc như vầy? Ám vệ của ngươi đâu?”

Hắn một bụng tò mò, thật vất vả chờ bạn tốt ăn uống no đủ, ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo vỗ vỗ, ngã vào ghế thật thoải mái, mới có thời gian trả lời hắn.

“Thứ nhất, ta có mang bạc, bất quá bị chôm mất rồi. Cách… Thứ hai, ta sở dĩ ăn mặc thế này, là bởi vì ta trốn nhà đi, cho nên phải diện bộ nào bình thường tý, cách… Nhất định phải mặc áo thường dân a! Thứ ba, ta không mang ám vệ. Ngươi gặp qua người nào trốn nhà đi còn mang ám vệ chưa? Thật sự là dốt nát. Cách…”

“Trốn nhà đi?” Triệu Tiểu Lâu quá sợ hãi. Nguy! Người này chính là Tĩnh Vương gia thế tử, tâm can bảo bối trưởng công chúa, cháu ruột kiêm cháu ngoại trai đương triều hoàng đế… Cư nhiên dám trốn nhà đi?

Triệu Tiểu Lâu sợ tới mức mặt không còn chút máu, nói: “Ngươi, ngươi, ngươi không thể ở chỗ này, mau mau trở lại kinh thành đi!”

“Không trở về!” Bạn tốt rõ ràng cự tuyệt đề nghị hắn, đem chân gác trên bàn, cầm cây tăm vừa ngoáy ngoáy vừa liếc mắt nhìn nha dịch trên đường.

Ai ai, tư thế kia nói bao nhiêu thấp kém có bấy nhiêu, làm cho Triệu Tiểu Lâu cũng không quá câu nệ cũng cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận mình có quen hắn, chớ nói chi là để cho người khác biết hắn chính là tâm can bảo bối của toàn bộ hoàng gia Văn quốc—— tiểu thế tử Đông Phương Vô Song

Ai… Thật uổng phí một thân hảo tướng mạo.

Triệu Tiểu Lâu cố gắng cúi đầu, cố gắng nghĩ mình không ở nơi này.

“Ai, bánh bao, ngươi tại sao lại ở chỗ này a? Lão gia ngươi không phải ở Liễu Châu sao?”

“Ngô… Ta…”

“Nói mau!”

Triệu Tiểu Lâu từ nhỏ bị Đông Phương Vô Song cường quyền lấn áp, dưỡng thành đối bạn tốt nói gì nghe nấy, tuy rằng qua nhiều năm đã qua, nhưng chỉ cần bị hắn quát như vậy, vẫn theo bản năng thốt lên: “Ta tới tìm người.”

“Ngươi cũng tìm người sao? Người nào a?” Đông Phương Vô Song nhãn tình sáng lên, hưng trí bừng bừng nhoài người xuống bàn trước mặt hắn.

Triệu Tiểu Lâu đỏ mặt lên, cúi đầu, không nói. Kỳ thật hắn cũng không biết Phong Thính Vũ là cái gì của hắn.

Bằng hữu? Đừng trèo cao, nói gì đi nữa cũng là trưởng bối mà.

Thân thích? Ặc… Cực kỳ xa a.

Ân nhân? Càng kỳ quái hơn.

Kia, kia, ủa là gì?

“Ái nhân?”

Triệu Tiểu Lâu hoảng sợ, còn tưởng rằng lời này là từ miệng mình thốt ra, sợ tới mức thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất.

Đông Phương Vô Song thấy hắn như vậy, lập tức hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Ha ha ha, ta nói đúng! Tiểu bánh bao, ngươi tìm ái nhân của ngươi a!”

“Cái gì tâm, tâm…” Triệu Tiểu Lâu thần sắc đỏ bừng, cái từ kia nghẹn trong miệng.

“Này có cái gì phải thẹn thùng. Nói nhanh lên, người trong lòng ngươi là khuê tú nhà ai? Xuân xanh bao nhiêu? Phẩm tính thế nào? Dung mạo thế nào? Tuyệt đại giai nhân hay không? Mau mau nói nghe coi!” Đông Phương Vô Song khẩn cấp giữ chặt vạt áo hắn.

“Không, không phải! Không phải… Người trong lòng.” Triệu Tiểu Lâu gặp bạn tốt áp chế, cực kỳ gian nan mới phun ra được vài chữ.

“Không phải? Ngươi lừa ai đó, biểu tình của ngươi rõ ràng nói ra hết đó thôi.” Đông Phương Vô Song không tin.

Triệu Tiểu Lâu ngẩn người, sờ sờ mặt mình: “Biểu tình của ta?”

“Đúng vậy a.” Đông Phương Vô Song nhìn hắn, mắt to lăn tròn hai vòng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái nói: “Ha! Ngươi còn không biết mình thích nàng? Vậy ngươi ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây làm chi? Ngươi là tiểu ngu ngốc!”

Triệu Tiểu Lâu vẫn tự hỏi Phong Thính Vũ có thích mình hay không, mà quên mất không nghĩ mình đối y là loại cảm tình nào, lúc này đột nhiên bị Đông Phương Vô Song chỉ ra, nhất thời như được người ta khai tâm, trở nên thanh tỉnh.

Đúng vậy, nếu không phải người trong lòng, mình tại sao tâm tâm niệm niệm mà đem y để trong lòng? Như thế nào vừa nghe nói Thần Minh giáo gặp nạn liền vội vàng tìm đến? Như thế nào không chút do dự đem sáo ngọc mình thích nhất tặng y?

Nguyên lai, nguyên lai là bởi vì mình thích y a…

Này đừng nói là kìm lòng không được, rượu vào làm chuyện xằng bậy, cũng đều là bởi vì thích y a.

Đông Phương Vô Song thấy hắn ngẩn người, bĩu môi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi không muốn nói trước hết đừng nói. Hiện tại ăn uống no đủ, mau dẫn ta quay về khách *** ngươi ở, ta muốn tắm rửa một cái.”

“Ân… hảo.”

Triệu Tiểu Lâu mang theo Đông Phương Vô Song trở lại khách ***, bảo tiểu nhị nấu nước ấm hầu hạ hắn tắm rửa.

Đông Phương Vô Song thấy hắn chỉ dẫn theo A Phúc làm tiểu tư, không khỏi có chút ngạc nhiên, lắc lắc đầu nói: “Ngươi khi nào thì lá gan lớn như vậy? Người nhà ngươi cũng yên tâm sao?”

Triệu Tiểu Lâu có chút buồn bực, nói: “Mang một người thì làm sao? Ta cũng đã mười sáu tuổi… ngươi còn không phải một người cũng không mang sao? Có tư cách gì nói ta a.”

“Ta như thế nào giống ngươi!” Đông Phương Vô Song lớn tiếng nói, ưỡn ngực nâng cằm: “Ta chính là võ công cái thế, thông minh tuyệt đỉnh, giảo hoạt gian trá, gặp ta kẻ khác còn phải cúi đầu, anh tuấn tiêu sái, thiên hạ vô địch thủ Đông Phương Vô Song! Người khác sợ ta còn không kịp, ta sợ ai a!” ( editor: nám mặt ta a!)

Triệu Tiểu Lâu bất đắc dĩ thở dài. Xem ra bạn tốt của hắn thật đúng là mười năm như một… Lòng tự tin bự chảng mà.

Đông Phương Vô Song khoái trá nhảy vào dục dũng tắm, một bên tắm còn không quên một bên hỏi hắn: “Tiểu bánh bao, ngươi rốt cuộc tới tìm ai a? Nói coi, không chừng ta có thể giúp đỡ ngươi a.”

Triệu Tiểu Lâu không muốn trả lời, hỏi ngược lại: “Ngươi tới tìm ai a? Nơi này cách kinh thành xa như vậy, nhìn ngươi cũng khổ không ít.” Lưu lạc giống như tiểu khất cái a.

“Ta tìm mỹ nhân! Ha ha ha, thiên hạ Vô Song đại mỹ nhân!” Đông Phương Vô Song đắc ý cười to: “Ta cho ngươi biết a, mỹ nhân này cũng không bình thường, ta nhớ thương hắn thiệt nhiều năm rồi. Lần này rốt cục ta cũng có cơ hội chạy ra ngoài tìm hắn! Ha ha ha… Ngươi xem đi, ta đem hắn trở về không thể không lập hắn làm thế tử phi!”

Triệu Tiểu Lâu có chút ngạc nhiên, không biết cái dạng mỹ nhân nào có thể đem hắn mê mị thành như vậy. Nếu hắn thực thích, phụ thân là Vương gia, mẫu thân là Công chúa, thúc thúc là Hoàng đế, toàn gia nhà hắn đều là chí tôn, cái dạng mỹ nhân gì muốn có không phải dễ như trở bàn tay? Cư nhiên phải tự mình chạy đến nơi đây tìm?

Bất quá Triệu Tiểu Lâu tò mò, nhưng không như Đông Phương Vô Song, nghe cũng không hỏi nhiều, ý niệm trong đầu lại chuyển tới Phong Thính Vũ.

Ai… Chính mình không phải cùng một người nam nhân xảy ra quan hệ, còn thích người nam nhân này, nếu phụ thân biết, có thể từ mộ phần nhảy ra mắng hắn mấy ngày đêm hay không?

Sau bình phong Đông Phương Vô Song thấy hắn không thèm hỏi tới, thực có chút buồn bực.

Kỳ thật hắn rất muốn nổ một chút về mỹ nhân của mình, đáng tiếc tiểu bánh bao mười năm như một chính là đứa nhỏ thành thật, một chút lòng hiếu kỳ đều không có, thực vô vị.

Bất quá Đông Phương Vô Song đang lâm vào thế kẹt, trong người không có đồng nào, vất vả lắm mới gặp một vị lão hữu, tự nhiên không cần nói, ăn uống ngủ đều phải bám lấy hắn.

Hai người cửu biệt gặp lại, mục tiêu đều ở Phong Hàn trấn, nói chung cũng cảm thấy khoái chí. Nhưng cũng chỉ vài ngày sau, cả hai tên liền cảm thấy buồn bực.

“Ai…”

“Ai…”

A Phúc nhìn sang thiếu gia nhà mình, lại nhìn sang Đông Phương thế tử, thấy hai người đều ủ rũ, uể oải không phấn chấn, cực kỳ nhu thuận nói: “Thiếu gia, ta đi trấn trên mua vài món đồ, lập tức trở về.”

“Nga, đi thôi.”

A Phúc chạy nhanh như bay, Triệu Tiểu Lâu tiếp tục cùng Đông Phương Vô Song ghé vào khách ***, nhìn người đi đường tới lui riết phát rầu.

“Ai, ngươi nói này Phong Hàn trấn cũng không lớn, như thế nào tìm không ra người ta muốn tìm.” Đông Phương Vô Song cực kỳ uể oải, nói ra lời nói trong lòng Triệu Tiểu Lâu.

Hắn mạnh mẽ gật gật đầu, đồng cảm nói: Đúng vậy a, ta đến đây nửa tháng, vẫn không thu hoạch được gì a…”

“Thật sự là tà môn. Chẳng lẽ ta lầm? Sẽ không a, tin tức đông môn chúng ta cho tới bây giờ chưa từng sai…” Đông Phương Vô Song nhăn mặt lẩm bẩm.

Hai người đang ủ ê, bỗng nhiên Đông Phương Vô Song nhãn tình sáng lên, đứng vụt lên, hét lớn một tiếng: “Mỹ nhân!” Tiếp theo tựa như tiễn rời cung, bay véo ra ngoài.

Triệu Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã không thấy hắn đâu.

Đông Phương Vô Song thẳng đến chạng vạng cũng không trở về, Triệu Tiểu Lâu vào trấn tìm vài vòng cũng không thấy bóng người, trong lòng cảm thấy mất mác không khỏi mắng hắn vài câu trọng sắc khinh bạn. Nhưng tới sáng ngày thứ hai, Đông Phương Vô Song vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì, Triệu Tiểu Lâu không khỏi bắt đầu lo lắng.

Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, trên giang hồ nguy hiểm rất nhiều, vạn nhất phát sinh biến cố gì…

Hắn càng nghĩ càng bất an, mang theo A Phúc trên trấn vòng vo một ngày, vẫn không gặp người đâu, buổi tối vừa mệt vừa đói trở lại khách ***, đã thấy một người đang chờ hắn ngoài cửa phòng.

Triệu Tiểu Lâu nhận ra người này, giật mình nói: “Đúng là ngươi?”

Người nọ đúng là dưới chân núi Tam Tuyệt ngày ấy, người áo xám đưa hắn về nhà.

“Tại hạ Vô Ngữ, đã từng gặp qua Triệu công tử!”

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Triệu Tiểu Lâu tâm tình chuyển biến, đột nhiên vui vẻ nói: “Có phải tông chủ các ngươi cho ngươi tìm ta hay không?”

“Tông chủ?” Vô Ngữ sửng sốt, nói: “Không phải. Tại hạ chính là Đông Phương thế tử chi thác, đặc biệt đến nói với người, hắn tạm thời không thể trở lại, thỉnh người yên tâm, hắn có chuyện đặc biệt phải đi Liễu Châu tìm người.”

Kỳ thật Đông Phương Vô Song nói không phải như thế, bất quá hắn cũng không có gan nói lại, dù sao ý tứ không sai biệt lắm.

Không nhớ tới Đông Phương Vô Song lúc ấy nói cái gì “Ta cùng mỹ nhân nhà ta cùng một chỗ”,  “Ta muốn cùng mỹ nhân nhà ta ” vân vân, trán không khỏi toát ra hắc tuyến.

Triệu Tiểu Lâu nghe nói đúng là Đông Phương Vô Song nhắn cho hắn, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn như thế nào cùng Thần Minh giáo quan hệ? Bất quá nhớ tới ngày sinh thần năm đó của lão Vương gia, Phong Thính Vũ đại diện cho Thần Minh giáo đến dự, liền cho rằng hai nhà hẳn là biết nhau, cũng chẳng có gì lạ.

“Ta đã biết. Cái kia…” Triệu Tiểu Lâu biết Đông Phương Vô Song bình an, lại gặp được người áo xám, chỉ cảm thấy là trời giúp, không khỏi muốn hỏi một chút chuyện Phong Thính Vũ. Chính là hắn da mặt mỏng, không biết mở miệng như thế nào, bởi vậy nói quanh co.

“Triệu công tử còn có chuyện gì phân phó?” Vô Ngôn không còn nhẫn nại, nhưng vẫn cung kính hỏi.

Triệu Tiểu Lâu chần chờ nói: “Phong, Phong tông chủ gần đây sao rồi? Ta trước đó vài ngày nghe nói, quý giáo tựa hồ có điểm sự, không biết hắn… Có bị thương không?”

Không nghĩ hắn lại hỏi chuyện này, Vô Ngôn kinh ngạc nhìn hắn liếc mắt một cái, cung kính nói: ” Tông chủ nhà ta hoàn hảo, vẫn không bị thương.”

“Thật sự?” Triệu Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói: “Vậy hắn hiện tại nơi nào? Ta, ta muốn thấy hắn.”

Vô Ngôn lại càng kinh hãi, bất động thanh sắc nói: “Tông chủ có chuyện quan trọng trong người, trước mắt không rời khỏi tổng đàn, hành tung tại hạ không biết.”

“A.” Triệu Tiểu Lâu ngẩn ngơ, nói: “Vậy hắn khi nào trở về? Ta, ta tới chỗ nào có thể tìm thấy hắn?”

“Tại hạ không biết. Bất quá tại hạ nếu nhìn thấy tông chủ, tất đem lời của Triệu công tử chuyển lại.”

“A, như vậy a…” Triệu Tiểu Lâu thất vọng rũ mắt, hữu khí vô lực nói: “Hảo. Vậy làm phiền ngươi.”

“Triệu công tử nếu không có chuyện gì, tại hạ cáo lui.”

“Ân. Hôm nay đa tạ.”

Vô Ngôn đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, rốt cục nhịn không được quay đầu nói: “Triệu công tử ở lại Phong Hàn trấn nhiều ngày, là vì tìm hiểu tin tức tông chủ?”

Triệu Tiểu Lâu đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ngày ấy vội vàng chia tay, trong lòng ta không yên…” Câu nói kế tiếp ngập ngừng không nên lời.

Nhìn ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, không thể tưởng hắn đối tông chủ có tình có nghĩa, nghĩ nghĩ nói: “Tông chủ xuất môn làm việc, trong vòng ngắn hạn vô luận tổng đàn hay là Tam Tuyệt sơn, đều tạm thời sẽ không trở về. Triệu công tử lưu chỗ này vô ích, nhanh chóng về nhà hay hơn.”

Hắn nói lời này cực kỳ khẩn thiết, cũng là vì Triệu Tiểu Lâu mà nghĩ. Triệu Tiểu Lâu vừa thấy chính là một văn nhược công tử, ôn lương như ngọc, loại người này là công tử trong sạch, là cùng giang hồ không nên dây dưa. Ngay cả tông chủ cũng không nguyện hắn cùng bọn họ quan hệ nhiều.

Triệu Tiểu Lâu có chút thất thần. Hắn biết Vô Ngôn là nghĩ cho hắn, miễn cưỡng buông tâm sự, mỉm cười nói: “Triệu mỗ đã biết. Đa tạ!”

Vô Ngôn thấy vậy vội cáo từ rời đi, Triệu Tiểu Lâu một mình ngồi trong phòng ngẩn ngơ. Hiện tại biết Đông Phương Vô Song bình yên vô sự, hắn cũng yên tâm, nhưng mà Phong Thính Vũ… Hắn vất vả tìm lâu như vậy, lại tìm mà không thấy, không khỏi tâm tình thập phần trầm lặng.

Hắn biết có ở lâu cũng vô dụng, ngày thứ hai liền thu thập hành trang, mang theo A Phúc cô đơn trở về nhà.