Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 19: Âm mưu lại nổi lên (một)

Editor: Lãng Nhược Y

Bởi vì giằng co suốt một đêm nên ngày hôm sau Hàn Hàn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao quá đầu mới tỉnh lại. Mở mắt nhìn xung quanh phòng, sau đó xoay đầu liếc nhìn đồng hồ cát đặt trên bàn, đã là giờ Thìn hai khắc, Hàn Hàn cả kinh, vậy mà đã hơn 9 giờ, nàng vội vàng xoay người ngồi dậy.

“Cô nương, ngài tỉnh rồi sao?” Bích Tiêu nghe thấy tiếng động, bưng chậu rửa mặt bước vào.

“Ừ.” Hàn Hàn gật đầu, ngày đầu tiên khi đại di mụ đến, tuy không đau, nhưng vẫn có cảm giác cả người mệt lã, thiếu sinh lực. Nàng định rửa mặt để lấy lại tinh thần, nhưng bàn tay vừa chạm vào trong nước đã sửng sốt: “Sao lại là nước ấm?” Bởi vì là mùa hè, cho nên mấy hôm nay nàng đều dùng nước lạnh.

“Vương gia phân phó, trong lúc cuộc sống gia đình của cô nương đến, phải hết sức chú ý đến sinh hoạt hàng ngày của cô nương. Không thể ăn món ăn lạnh, không thể dùng nước lạnh, không thể làm việc quá sức.” Bích Tiêu nhớ lại lúc chủ tử nghiêm trang dò hỏi mình khi nữ nhi đến những ngày đó thì cần chú ý những gì, liền có một loại xúc động muốn đâm tường. Không phải chủ tử nhà mình luôn không gần nữ sắc sao, sao lại quan tâm đến chuyện của nữ nhân như vậy? Tuy nàng là ám vệ, nhưng cũng là nữ tử mà đúng không? Cùng một nam nhân thảo luận những vấn đề này, rất xấu hổ có được không?

Mặt Hàn Hàn 囧, sau đó dần dần nóng lên. Biết đối phương cũng chỉ muốn tốt cho nàng, rầu rĩ "Ừ” một tiếng: “Một lát nữa ta sẽ đi nấu cơm.”

“Vương gia cũng đã phân phó, cô nương không cần làm việc vất vả, để phòng bếp chuẩn bị là được rồi.” Bích Tiêu nhận lấy khăn lau mặt của Hàn Hàn, “Vương gia đã căn dặn phòng bếp hầm canh gà, có lẽ đã nấu xong, ta đi lấy cho cô nương.”

“Đi đi.” Hàn Hàn gật gật đầu, “Hỏa Nhi đâu rồi?” Hỏa Nhi là tên mới mà nàng đặt cho tiểu hồ ly.

"Từ sáng đến giờ đều không thấy, chắc lại chạy ra ngoài chơi rồi.” Bích Tiêu lắc đầu. Từ khi tiểu hồ ly cào Tình Không bị thương, làm hại Tình Không trúng độc, nàng và diiendaanleequyydonnTình Không đã không dám đến gần nó nữa.

Hàn Hàn cũng hiểu cảm giác của hai tỷ muội họ, móng vuốt của Hỏa Nhi có kịch độc, lại chỉ nghe lời của mình—— ách, hình như nó cũng rất sợ Mộ Dung Ý, nếu Mộ Dung Ý uy hiếp, đại khái nó cũng sẽ nghe —— Nếu Hỏa Nhi lại đột nhiên kích động cào Tình Không hay Bích Tiêu, mà mình và Mộ Dung Ý lại không ở đó, vậy mạng nhỏ của các nàng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Gật gật đầu: “Không sao, chờ nó chơi mệt thì sẽ tự chạy về thôi. Đi nào, ta với ngươi ra ngoài dạo một chút, ngủ lâu quá, cả người đều cứng lại rồi.”

Tình Không từ bên ngoài bước vào: “Cô nương, ngài muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừ, ra vườn dạo một chút.”

“Nghe nói hôm nay Hoàng Thượng truyền thánh chỉ xuống, cô nương có muốn đi xem thử không?” Tình Không đã nghe tin này từ sáng sớm, thấy Hoàng Thượng thua thiệt trong tay chủ tử, nàng vô cùng hưng phấn, nên muốn đi xem náo nhiệt.

“Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế?” Hàn Hàn khó hiểu, “Lại tứ hôn sao?”

"Cái này thì nô tỳ cũng không rõ lắm. Chỉ là trên đường nô tỳ đến đây, có nhìn thấy đại thái giám thân cận bên người Hoàng thượng Lý tổng quản. Mỗi lần hắn tới Vương phủ đều là tuyên chỉ, cho nên nô tỳ đoán, lần này hắn cũng tới truyền chỉ.” Tâm tư Tình Không xoay chuyển cực nhanh, vội nói.

Hàn Hàn cũng không nghĩ nhiều: "Không nên đi. Nhìn thấy thánh chỉ thì chúng ta phải quỳ lạy đúng không?” Nhưng nàng không muốn quỳ lạy người khác.

“……” Tình Không chợt nghẹn. Chủ tử thân là Nhiếp Chính Vương, có đặc quyền không cần quỳ tiếp chỉ, nhưng bọn họ là nô tỳ, cần phải quỳ lạy.

Hàn Hàn bày ra bộ dạng "ta biết mà", cười nói: “Không đi không đi, chúng ta ra vườn đi dạo.” Vừa nói, một chân đã bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi Lạc Huy Uyển, Hàn Hàn đã thấy Vu quản sự và một đám oanh oanh yến yến đi về phía này.

Hàn Hàn kinh ngạc một chút: “Vu quản sự, đây là?” Sao đột nhiên lại có nhiều nữ tử như vậy?

Vu quản sự thấy Hàn Hàn, vội cười nói: "Họ đều là người do Hoàng Thượng hạ chỉ ban xuống. Nô tài phụng lệnh Vương gia, chuẩn bị dẫn qua cho lão gia.”

Hàn Hàn kéo kéo khóe miệng: “Vương gia đúng là hiếu thuận.” Chỉ sợ từ cổ chí kim, người liều mạng đưa nữ nhân cho phụ thân của mình như vậy, chỉ có một mình hắn.

Nàng nhìn bọn họ, hoặc quyến rũ, hoặc tao nhã, hoặc thanh thuần, hoặc lạnh nhạt, âm thầm sơ lượt qua một lần, có hơn hai mươi người, nhịn không được kinh ngạc nói: "Họ đều là người mà Hoàng Thượng ban cho Vương gia sao?”

Vu quản sự lắc đầu: “Có mấy người là ban cho Vương gia, Vương gia không cần, liền giao họ cho lão gia. Còn lại đều là ban cho Định Xa Tướng quân. Định Xa Tướng quân nghe nói Vương gia giao bọn họ cho lão gia, nên cũng lệnh nô tài dẫn những người Hoàng thượng ban cho tướng quân đưa qua luôn.”

“Định Xa tướng quân?” Đôi mắt to tròn của Hàn Hàn đầy nghi hoặc.Hiển Vũ tướng quân là Mộ Dung Lân, điều này nàng biết. Nhưng từ khi nào lại có thêm một Định Xa tướng quân?

“Chính là Lân công tử.” Vu quản giải thích, "Là phong hào Hoàng thượng vừa hạ chỉ phong vào sáng nay. Nói là việc bắt giam Lân công tử vào ngục lúc trước đều do Hoàng thượng nghe lầm kẻ gian, chưa kịp làm rõ mọi chuyện đã kết luận qua loa. Bởi vậy, trong lòng bệ hạ rất áy náy, nên đã đề bạt Lân công tử từ tứ phẩm Hiển Vũ tướng quân lên thành tam phẩm Định Xa tướng quân.” Có lẽ những lời này chính là một cái tát lên mặt Hoàng Thượng, nhưng Vu quản sự vẫn không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao hắn cũng chỉ trần thuật sự thật, nếu có truyền ra ngoài, Hoàng Thượng cũng không thể làm gì hắn.

Lúc trước Thần Quốc nhỏ yếu, bị người khi dễ, nếu không nhờ Vương gia nam chinh bắc chiến mấy năm, mở mang bờ cõi Thần Quốc, thì Thần Quốc có thể trở thành một trong tam đại cường quốc sao? Khi Tông Chính đế đăng cơ, tuổi còn rất nhỏ, các thế lực xung quanh lại như hổ đói rình mồi, nếu không nhờ Vương gia dốc sức nâng đỡ, hắn ta có thể yên ổn chấp chưởng ngai vàng sao?

Vong ân phụ nghĩa, cũng không nghĩ lại xem Thần Quốc và hắn ta ngày hôm nay là nhờ ai mang đến. Ngôi vị hoàng đế còn chưa ngồi ổn, đã gấp gáp diệt trừ Vương gia, bức Vương gia không thể không phản kích, cuối cùng tạo nên thế cục hiện nay.

Bởi vậy, ở trong mắt Vu quản sự, Hoàng Bộ Thần Minh chính là một con bạch nhãn lang*, người như vậy, không đáng để Vương gia tận tâm.

"Thì ra là thế.” Hàn Hàn gật gật đầu, ánh mắt sắc bén phát hiện giữa nhóm nữ tử có mấy người khi nhìn thấy nàng, trong mắt bọn họ liền hiện lên sự ghen ghét và tàn nhẫn. Nàng nhịn không được bĩu môi, tặng các ngươi cho người khác chính là huynh đệ Mộ Dung Ý, nhìn ta hung ác như vậy làm gì?

Bước qua một bên, tránh đường: "Mệnh lệnh của Vương gia quan trọng hơn, Vu quản sự đi trước đi đi.”

Vu quản sự cười gật gật đầu, mới vừa bước lên hai bước, từ bụi hoa bên kia lại có một nữ tử bước ra.

Vu quản sự sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hơi hơi cúi đầu hành lễ: “Nhị phu nhân.”

Hàn Hàn nhướng mày, không ngờ lại là người quen. Đây không phải là người bị Mộ Dung Ý tặng cho phụ thân hắn làm bình thê, Trần Y Nhân sao?

Tuy nói sẽ tổ chức hôn lễ bù, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng tiến hành. Nghe nói người của Trần gia có đến Vương phủ vài lần, sau đó trực tiếp đưa nàng ta tới cửa rồi quay về, Mộ Dung Ý ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.

Chỉ là sau khi Trần Y Nhân vào Vương phủ, liền thành thành thật thật ở trong hậu viện không ra ngoài. Sao hôm nay lại đến đây?

Nhị phu nhân? Sắc mặt Trần Y Nhân trắng nhợt, chỉ cảm thấy ba chữ này giống như dao nhọn cắm vào tim, đau đến tận xương.

Cắn cắn môi, ánh mắt liếc qua một nhóm nữ nhân, rồi dừng lại trên người Hàn Hàn. Nhìn toàn thân Hàn Hàn là một bộ y phục yên la lục sắc mềm mại nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn đứng ở đó như giọt sương sớm ngày hè. Trần Y Nhân cảm thấy hai mắt phát đau, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Mạc cô nương, không biết chúng ta có thể nói chuyện hay không.”

“Không thể, Vương gia đang chờ, ta không có thời gian.” Vừa nhìn liền biết nàng ta không có ý tốt, trừ phi mình choáng váng, mới có thể đồng ý.

Biểu cảm trên mặt Trần Y Nhân thay đổi, bỗng nhiên quỳ xuống, rưng rưng chực khóc: “Mạc cô nương, ta biết mình sai rồi, cầu cô nương nói với Vương gia giơ cao đánh khẽ, đừng ban ta cho Mộ Dung gia chủ…… Lúc trước ta được ban cho Vương gia làm hôn thê, cũng chỉ vì Vương gia trúng độc hôn mê, tính mạng bị đe dọa, nên mới dùng hôn lễ để xung hỉ. Trong lòng ta ngưỡng mộ Vương gia là bậc anh hùng, đã một lòng nghĩ sẽ thủ tiết tuẫn táng cùng ngài. Thế nhưng trời cao thương xót, sau khi tứ hôn tình trạng của Vương gia đã dần tốt lên…… Ta biết, Mạc cô nương vừa tới kinh thành, mà thân thể Vương gia cũng đã tốt lên rồi, nên cô nương không biết một đoạn gút mắc trước đó. Từ đó không chấp nhận được vị hôn thê đột nhiên xuất hiện này, cho nên khi chen chân vào giữa ta và Vương gia, cô nương cảm thấy làm như vậy là không có gì sai…. Nếu cô nương thích Vương gia, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ lập tức nhờ phụ thân và tổ phụ tiến cung thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, chỉ là…… Chỉ mong cô nương giúp ta nói vài lời với Vương gia, thỉnh Vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cho ta hồi phủ. Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để ăn chay niệm Phật, thành toàn cho hai người….” Lời còn chưa dứt, đã khóc không thành tiếng. Trên dung mạo như hoa như ngọc đầy nước mắt, phảng phất như tiểu cô nương nhận hết khi dễ và uất ức mà không dám phản kháng.

Vu quản sự trừng mắt, những lời này của nàng ta chẳng phải nói Vương gia bội tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa sao. Thân phận của Trần Y Nhân hiện giờ là bình thê của lão gia, là chủ tử danh chính ngôn thuận, hắn một không thể đánh, hai không thể mắng, cũng không thể sai người kéo nàng ta xuống, chỉ có thể tức giận đứng ở một bên nghe.

Trần Y Nhân vừa nói xong, trong nhóm nữ tử có một người lập tức đáp lại: “Tiểu nữ gia thế trong sạch, vì ngưỡng mộ uy danh của Vương gia nên mới chủ động tiếp chỉ, chỉ mong có thể đến phụng dưỡng Vương gia, không ngờ lại bị Vương gia chuyển tặng cho người khác…… Tiểu nữ phúc mỏng, nếu không thể phụng dưỡng bên người Vương gia, nguyện xin rời đi, từ nay ăn chay niệm phật, cầu phúc vì Vương gia, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của tiểu nữ.”

Có một người đi đầu, mấy chục nữ tử sôi nổi quỳ xuống, tuy lời nói không giống nhau, nhưng đều là một ý: Các nàng vui mừng tiến vào Vương phủ, tưởng rằng được hầu hạ Vương gia và tướng quân, không ngờ Vương gia và tướng quân lại có thể làm lơ thánh chỉ, ban các nàng cho người khác. Vì vậy nản lòng thoái chí, chủ động xin rời đi.

Vu quản sự giận đỏ mắt, tuy nói những người này là tới hầu hạ Vương gia, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng Thượng. Nếu đồng ý cho những người này rời phủ, lỡ sau này Trần Y Nhân lại đem buổi nói chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối mà truyền ra ngoài, vậy thanh danh của Vương gia sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên, bất luận như thế nào cũng không thể để các nàng rời đi. Nếu không giữ được, thì xử lý toàn bộ, còn tốt hơn để các nàng rời khỏi đây làm bại hoại thanh danh Vương gia.

Hàn Hàn đứng gần Vu quản sự nhất, tất nhiên cũng nhìn thấy sát ý trong mắt Vu quản sự. Bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, Vu quản sự này ngày thường là một người khôn khéo, sao vừa gặp phải những nữ tử này thì liền trở nên ngớ ngẩn như vậy.

Trước tiên phải an bài những người này thật tốt, nếu hôm nay thật sự đánh chết các nàng, giúp người phía sau màn nắm được một lí do tốt, thì mới khiến thanh danh của dien33dan4leequy7don9 Mộ Dung Ý xấu hoàn toàn đấy.

Bước lên hai bước đứng phía trước Vu quản sự, khẽ mỉm cười nhìn nhóm nữ tử: “Các ngươi nói, các ngươi một lòng ngưỡng mộ Vương gia, cho nên mới chủ động cầu thánh chỉ tới vương phủ để phụng dưỡng Vương gia?”

--- ------ ------ --------

* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có "điếu bạch nhãn" thường hung tợn hơn cả.

Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

- Điếu bạch nhãn: khóe mắt ngoài xếch lên, nhãn cầu có màu trắng chiếm đa số, nhìn vào thấy hung quang lòe lòe.

Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.

...

Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.

Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.

Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.

Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.