Không nghĩ tới câu tiếp theo Tần Lộc nói lại là: "Cô học kickboxing ở đâu vậy?"
Lâm Diêu Chi: "Hả?" Cái này có vẻ không giống với kịch bản.
Tần Lộc nói: "Nhìn cô giống như đã luyện qua."
Lâm Diêu Chi: "..."
Tần Lộc nói: "Có cơ hội tiếp hai chiêu?"
Lâm Diêu Chi trong nháy mắt ỉu xìu, cô còn tưởng Tần Lộc coi trọng gương mặt xinh đẹp của mình, ai ngờ thứ anh hứng thú lại là sức mạnh của cô, còn thiếu mỗi câu, tôi nhìn cốt cách của cô, nhất định là kỳ tài luyện võ...Lâm Diêu Chi ở trong lòng lặng lẽ chảy một giọt nước mắt bi thương.
"Được thôi." Lâm Diêu Chi rút tay lại, buồn bã nhìn Tần Lộc, giống như khối thịt đang trong tay lại chạy đi, cô nói, "Nếu có thời gian..."
Tần Lộc cũng không biết nội tâm của Lâm Diêu Chi, anh chỉ cảm thấy cô gái trước mặt này rất thú vị, hôm qua sau khi xem cô đánh nhau, khí lực lớn hơn hẳn người bình thường. Dưới tình huống bình thường, thể lực của nam nữ khác biệt rất rõ, nữ giới tuy có luyện võ qua, nhưng nếu đối mặt với một người đàn ông thân thể cường tráng cũng sẽ tương đối khó khăn. Cô gái xinh đẹp trước mắt này, hôm qua lại dễ dàng ngăn được cái tát của bạn trai cao hơn 1m8, còn thành công phản đòn.
Tần Lộc chơi kickboxing, cho nên đối với người như vậy tự nhiên có vài phần hứng thú.
"Trước kia tôi có luyện một thời gian, về sau mẹ tôi sợ lớn lên không cao được, nên không cho luyện nữa." Lâm Diêu Chi giải thích.
Tần Lộc nói: "Lớn lên không cao?" Anh dùng tay ước lượng đầu Lâm Diêu Chi đang ở trước ngực mình một chút, trầm ngâm: "Cũng đúng."
Lâm Diêu Chi: "..." Anh trai này cũng quá phận rồi. Cô coi như không đến 1m7 nhưng cũng vừa bằng tỉ lệ nữ sinh bình thường. Tần Lộc này cao đến 1m9, cô miễn cưỡng cũng chỉ đến ngực anh ta, nhưng cơ thể thật sự rất đẹp, cơ bắp không quá lớn, hai chân thon dài thẳng tắp, lại còn vòng eo kia nữa, nhìn qua không giống luyện võ mà giống người mẫu hơn.
Lâm Diêu Chi dò xét một lát, nhớ ra gì đó, tranh thủ thời gian thu lại ánh mắt của mình, nói: "Đúng rồi, Tần tiên sinh đến mua bánh kem sao? Anh muốn mua gì?"
Tần Lộc nói: "Ừ." Anh ngước mắt, ánh mắt có chút băn khoăn, "Có bánh ngọt loại cuộn không?"
"Đương nhiên là có, anh muốn vị gì?" Nói đến bánh kem, Lâm Diêu Chi thoải mái hơn nhiều, cô đi đến quầy thủy tinh trước mặt, cách mặt kính chỉ vào các loại bánh kem cuộn, "Đều là mới làm, tôi khuyên anh nên thử vị sầu riêng ở tiệm chúng tôi, hương vị rất dịu nhẹ, lại không quá ngọt."
Tần Lộc nói: "Hắn thích ngọt một chút."
Hắn? Nghe được câu này, trong lòng Lâm Diêu Chi hiện lên còi báo động, cô dò hỏi: "Mua cho bạn gái?"
Cũng may Tần Lộc lắc đầu: "Một người bạn, là nam."
"Ồ..." Lâm Diêu Chi lúc này mới thở phào, lại cười tủm tỉm giới thiệu tiếp, "Ngọt nhất là vị xoài, nhưng nếu anh thích nhiều vị một lúc, tôi có thể đề cử loại khăn cuộn, mặt bên này là kẹp bơ động vật, còn có cả hoa quả hạt, hương vị rất ngon."
Tần Lộc cúi đầu nhìn quầy thủy tinh, cuối cùng chọn một cái bánh cuộn khăn vị Matcha.
Lâm Diêu Chi để nhân viên cửa hàng đóng hộp lại, thuận tiện kiếm cớ thêm Wechat của Tần Lộc, nói nếu như về sau trong tiệm có hoạt động nhất định sẽ thông báo cho anh, Tần Lộc gật đầu đồng ý.
Bên ngoài vẫn nóng như cũ, đẩy cửa ra là cảm giác được hơi nóng phả vào mặt, Lâm Diêu Chi dự định mời Tần Lộc uống gì đó giải nóng, nhưng anh lấy lý do có việc nên từ chối.
Tiếc nuối, Lâm Diêu Chi chỉ có thể nhìn Tần Lộc mang bánh kem rời đi.
Bật máy tính lên, Lâm Diêu Chi thấy khung chat bên kia của bạn tốt đã xù lông lên, hỏi Lâm Diêu Chi đi đâu, đương nhiên, trọng điểm là hỏi thăm anh chàng kia rốt cuộc đẹp trai đến cỡ nào, tốt nhất có ảnh càng tốt.
Lâm Diêu Chi ngượng ngùng trả lời: Rất đẹp trai, hình như đối với tớ cũng có chút hứng thú.
Bạn tốt: Đây không phải là chuyện tốt sao?
Lâm Diêu Chi sờ sờ đầu mình: Thế nhưng tớ có chút không phân biệt được.
Bạn tốt: Phân biệt cái gì?
Lâm Diêu Chi: Tớ không biết được rốt cuộc là anh ta hứng thú con người tớ, hay là đối với kĩ năng kickboxing của tớ có hứng thú.
Bạn tốt:...
Lâm Diêu Chi: Điều này thật đáng sợ.
Bạn tốt: Đây là phiên bản hiện thực nếu tớ làm bạn gái cậu, cậu có định kéo tớ đi luyện võ không?
Lâm Diêu Chi:...
Bạn tốt: Không sao, trước mặt anh ta cậu càng tỏ ra yếu đuối, anh ta sẽ không tìm cậu đánh nhau.
Lâm Diêu Chi muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói chuyện phát sinh ngày hôm qua ra, cô cảm thấy ảnh hưởng không tốt lắm. Dù sao đánh một bao cỏ cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Đang cùng bạn tốt nói nhăng nói cuội, Lâm Diêu Chi nghe thấy cửa có tiếng động, ngẩng đầu, không ngạc nhiên chút nào khi thấy anh trai cô mang khẩu trang đứng tại cửa vẫy cô. Mặc dù nửa dưới mặt bị che khuất, nhưng nhìn con mắt cong đến mức sắp không nhìn thấy kia, cũng nói rõ tâm trạng hắn lúc này vô cùng tốt.
"Anh, sao anh lại tới." Lâm Diêu Chi kinh ngạc nói, "Không phải bạn của anh tới lấy bánh sao?" Quên nói, anh trai Lâm Diêu Chi tên là Lâm Mộc Chi, lớn hơn cô năm tuổi.
"Anh lén chạy tới." Lâm Mộc Chi lấy tay quạt liên tục, hắn đi vào tiệm mới tháo khẩu trang ra, lộ ra gương mặt vô cùng đẹp trai, "Diêu Diêu, anh không yên lòng với em."
Lâm Diêu Chi mờ mịt: "Hả?"
Lâm Mộc Chi một tay đặt lên bả vai Lâm Diêu Chi, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, tựa như đang diễn kịch tình cảm, hắn nói: "Dù sao đây cũng lần đầu em yêu đương, hắn là mối tình đầu của em, anh biết em nói không sao, nhưng anh càng nghĩ, càng cảm thấy em ở trước mặt anh ra vẻ kiên cường..."
Lâm Diêu Chi: "..." Anh của cô cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc đôi khi không được tốt lắm.
"Cho nên hôm nay anh tự mình đến đây một chuyến." Lâm Mộc Chi nói, trước khiến cô cảm động, "Khóc đi, anh trai cho em mượn bờ vai, khóc một lần rồi quên tên đàn ông kia đi." Hắn nói xong âu yếm ôm lấy em gái mình.
Lâm Diêu Chi đánh một cái, đương nhiên là cô đã thu lực lại, bằng không anh trai khẳng định nằm xuống.
"Ôi trời!" Cho dù làm vậy, Lâm Mộc Chi vẫn bị đánh kêu một tiếng, "Em có thể khóc, nhưng đừng đánh anh, một quyền này của em là muốn mạng anh trai rồi."
"Anh đừng diễn nữa." Lâm Diêu Chi đối với hành động của Lâm Mộc Chi khịt mũi coi thường, "Em là loại người sẽ treo cổ trên một thân cây sao?"
Lâm Mộc Chi: "...Em là loại người sẽ chặt cây."
Lâm Diêu Chi: "..." Cô đương nhiên không có cách nào phản bác.
Lâm Mộc Chi bình tĩnh một chút, nhìn khuôn mặt đáng yêu của em gái, lại bấm một cái: "Thật sự không buồn?"
Lâm Diêu Chi nói: "Anh, chuyện em buồn nhất chính là không nói cho hắn ta biết nếu dám vượt tường sẽ bị đánh chết."
Lâm Mộc Chi nghĩ đến khí lực của em gái, thân thể tự động run một cái.
Lâm Diêu Chi giơ lên nắm đấm, nhìn chăm chú cánh tay của mình: "Đều tại em cho hắn tự do vượt tường."
Lâm Mộc Chi buông Lâm Diêu Chi ra, lần này xác định cô thật sự không sao.
Lâm Diêu Chi gọi nhân viên cửa hàng để bọn họ mang bánh kem ra, thuận tiện hỏi một câu đêm qua ai sinh. Lâm Mộc Chi cầm bánh kem, nói là một cô gái cùng đoàn làm phim, chính là diễn viên chính.
Lâm Diêu Chi không xem phim truyền hình, cũng không thần tượng ai, ồ một tiếng liền khoát khoát tay để cho anh trai đi nhanh, miễn cho bị khách hàng nhìn thấy mặt, lại gây rối loạn.
Lâm Mộc Chi nhìn em gái vô tình như vậy, chỉ có thể bày ra vẻ mặt bi thương, ảm đạm rời đi. Lâm Diêu Chi biết anh trai mình thích diễn, cũng không để ý tới hắn, móc điện thoại đang kêu ra khỏi túi. Tần Lộc nhắn cho cô một tin, ý là muốn mời cô đến câu lạc bộ tên là Duệ Phong kickboxing so chiêu. Lâm Diêu Chi lúc đầu định từ chối lịch sự, nhưng về sau biết được Tần Lộc làm huấn luyện viên ở đó, Lâm Diêu Chi đột nhiên có suy nghĩ, cô cười tủm tỉm nhắn cho bạn tốt: Có muốn gặp trai đẹp không?
Bạn tốt: Trai đẹp?
Lâm Diêu Chi: Chính là cái người dáng dấp đẹp lại còn đẹp trai!
Khuê mật gửi một nhãn dán chảy nước miếng: Đương nhiên muốn!
Lâm Diêu Chi: Vậy cậu học cùng tớ đi!!
Bạn tốt: Học gì?
Lâm Diêu Chi: Chính là chương trình học đốt mỡ. ----Trừ có chút đau nhức cũng không có gì.
Bạn tốt hoàn toàn không biết mình đã rơi vào một cái hố to, vui vẻ đáp ứng: Thành giao!
Lâm Diêu Chi: Yêu cậu nhất.
Ngày thứ hai, bạn tốt bị Lâm Diêu Chi lôi kéo đi câu lạc bộ kickboxing báo danh, gào thét như heo bị giết: Lâm Diêu Chi, con mẹ nó cậu vì đàn ông mà muốn mạng già của tớ, chương trình học đốt mỡ gì đó cút đi, một cái đấm này rơi xuống đều đánh rơi mỡ còn đốt cái gì nữa!!!