Âu Lâm Ngọc đi thẳng một mạch ra khỏi quán bar. Cho đến giờ nỗi đau
đó vẫn không ngừng hành hạ anh như một sự tra tấn triền miên và dai
dẳng, hoặc giả mỗi người đàn ông đều lưu luyến tình mẫu tử. Thời thơ ấu, anh chưa từng gặp ba, đối với anh, mẹ là tất cả. Rất may anh không
thiếu thốn tình thương của ba vì người cậu cả đời ở vậy nên hết lòng
nuôi nấng dạy dỗ anh như con đẻ. Thế nhưng anh lại luôn tha thiết tình
thương của mẹ – thứ tình cảm thiêng liêng mà anh không được thừa hưởng
trọn vẹn khi còn nhỏ dại.
Nếu người khác gặp phải chuyện này,
thì khi càng trưởng thành, người ta sẽ càng nghĩ thoáng hơn. Nhưng từ
nhỏ Âu Lâm Ngọc đã là một cậu bé thông minh, nhạy cảm. Tuổi thơ không
cha nên anh không bao giờ muốn xa rời mẹ. Là đứa trẻ sớm hiểu chuyện,
năm tuổi đầu, anh thấu hiểu được những cơ cực mà mẹ phải nặng mang. Do
vậy dù mẹ có đánh có chửi, anh cũng không thể oán ghét bà. Để rồi đến
tận hôm nay, mẹ anh đã trở thành một vết thương trong lòng mãi không
lành lặn.
Cố Tiểu Khanh lặng lẽ đi theo sau, cách Âu Lâm Ngọc khoảng năm, sáu mét.
Ở đằng xa kia Âu Lâm Ngọc cầm áo complet, bước đi vô định, dáng vẻ lười
biếng uể oải. Một sự thật là, người đàn ông điển trai trong bộ Âu phục
quý phái càng để lộ vẻ sa sút tinh thần thì càng tỏa ra sự hấp dẫn chết
người khiến những người phụ nữ đi ngang không thể không ngoảnh lại ngắm
nhìn. Âu Lâm Ngọc phớt lờ mọi ánh mắt say mê, ung dung bước về phía
trước.
Cố Tiểu Khanh dõi theo bóng lưng anh, bờ vai ngang bằng
như thế, dáng người đĩnh đạc thẳng tắp như thế, nhưng vì lẽ gì cô lại
cảm thấy anh đang khổ sở đến vậy.
Một lát sau Âu Lâm Ngọc bỗng
nhiên dừng chân, xoay người ra sau chăm chú nhìn Cố Tiểu Khanh ở cách
anh không xa. Anh hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Cố Tiểu Khanh ngước lên, hết sức bình tĩnh đáp: “Tôi nghĩ chút nữa anh cần dùng đến xe.”
Hai người trầm lặng mặt đối mặt, không gian giữa họ tĩnh lặng lạ thường,
dường như cách ly hoàn toàn với người qua kẻ lại huyên náo xung quanh.
Rất lâu sau Âu Lâm Ngọc mới lên tiếng: “Cô tới đây.”
Cố Tiểu
Khanh chậm chạp nhích từng bước. Đến khi ở trước mặt anh, chút dũng khí
ít ỏi vừa nãy cũng cạn kiệt, cô không biết làm gì ngoài cúi đầu bất lực.
“Cô thích tôi.” Âu Lâm Ngọc dùng câu khẳng định.
Cố Tiểu Khanh càng cúi thấp hơn. Cô quẫn bách vò vò vạt áo, mím môi xấu hổ rồi bất chợt ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, tự tin trả lời:
“Phải!”
Ánh mắt Âu Lâm Ngọc dán chặt lên gương mặt Cố Tiểu Khanh. Thình lình, anh nói: “Cô muốn thử không?”
“Dạ?” Cố Tiểu Khanh nghi hoặc nhìn anh. Âu Lâm Ngọc không nói thêm câu nào, anh kéo Cố Tiểu Khanh bước phăng phăng về phía xe.
Thật ra câu này không hẳn Âu Lâm Ngọc chỉ hỏi Cố Tiểu Khanh, mà phải nói
rằng, anh đang tự hỏi bản thân mình có sẵn lòng “thử” hay không? Trong
chuyện tình cảm, anh thích sạch sẽ. Người như anh không dễ gì để phụ nữ
đến gần mình, đối với kiểu phụ nữ chủ động tiếp cận, mặc cho họ nhiệt
tình thắp lửa, anh cứ trơ trơ lạnh lẽo. Tình dục là ham thích muôn đời
đối với đại đa số đàn ông, còn với anh, nó chỉ bé bằng hạt cát.
Nhưng khi bên cạnh xuất hiện một Cố Tiểu Khanh trầm tĩnh lặng lẽ, trực giác
mách bảo anh rằng, người con gái này chính là nguồn sưởi ấm. Quả thực
sống tịch mịch bao nhiêu năm nay, anh không khỏi khao khát có một loại
tình cảm để sưởi ấm cõi lòng lạnh giá. Dù chẳng may chỉ là chút ấm áp
thoáng qua, anh vẫn muốn được một lần thể nghiệm.
Âu Lâm Ngọc kéo Cố Tiểu Khanh đến trước xe, mở cửa bên tay lái, đẩy cô vào rồi vòng qua bên kia, mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.
“Lái đi! Đến nhà tôi.” Anh nói như ra lệnh.
Cố Tiểu Khanh nín lặng khởi động máy chạy xe về hướng nhà Âu Lâm Ngọc.
Chuyện “thử” vừa rồi, cô không hỏi lại. Bụng nhủ thầm: “Giả dụ anh có
bảo lên núi đao, nói không chừng mình cũng chấp nhận.” Tự dưng anh bảo
“thử”, “thử” gì nhỉ?
Xe đậu vào gara tầng hầm xong, Âu Lâm Ngọc
kéo tay Cố Tiểu Khanh vào thang máy lên tầng cao nhất. Cửa thang máy mở, Âu Lâm Ngọc quay đầu nhìn cô, cô bình thản nhìn lại anh. Nhưng anh
không nói một lời, chỉ cúi đầu mở cửa căn hộ.
Hai người bước vào nhà, vừa đóng cửa, Âu Lâm Ngọc lập tức cúi người hôn Cố Tiểu Khanh. Ban đầu nụ hôn chỉ khẽ khàng tựa chuồn chuồn lướt qua mặt nước, những chiếc hôn thăm dò rời rạc mới đến một chút đã vội đi. Sau đó thời gian tiếp
xúc giữa hai đôi môi càng lúc càng dài thêm, rồi như mãi mãi không có
điểm dừng. Nụ hôn này, anh miên man vô tận, anh đơn phương đoạt lấy tất
cả cho riêng mình. Động tác của anh cũng dần dần trở nên nóng vội và
cuồng nhiệt.
Cố Tiểu Khanh hiểu chuyện gì sắp phát sinh. Cô thả lỏng cơ thể, trao cho anh những hồi đáp vụng dại.
Tay Âu Lâm Ngọc trượt vào áo Cố Tiểu Khanh, vuốt ve nóng bỏng. Chưa bao
giờ, anh có được một xúc cảm mãnh liệt dữ dội đến mức từng mạch máu cơ
hồ muốn bùng nổ thế này. Anh khó khăn ép mình rời đôi môi Cố Tiểu Khanh
rồi đột ngột ôm ngang eo cô dẫn vào phòng tắm.
Cố Tiểu Khanh hoảng hốt ôm lấy cổ anh.
Anh để cô đứng một bên, còn mình thì xoay người vặn vòi sen ở mức cao nhất. Làn nước ấm như cơn mưa rào trút xuống ào ạt. Anh kéo Cố Tiểu Khanh đến dưới vòi sen, áp cô vào tường rồi lại tiếp tục nụ hôn còn chưa thỏa
khát khao. Nước ấm tuôn xối xả khiến họ ướt đẫm trong giây lát.
Âu Lâm Ngọc hôn cô điên cuồng. Khi anh bắt đầu gấp gáp xé quần áo trên
người Cố Tiểu Khanh, cô cũng tự tay mình cởi ra những nút thắt để phối
hợp với anh. Cô dựa sát bức tường sau lưng, cơ thể vô thức run lên nhè
nhẹ.
Ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt anh làm cô bỏng rát.
Cởi hết quần áo của Cố Tiểu Khanh, anh lại dùng tốc độ cực nhanh gạt đi
những trói buộc trên người mình. Vì ướt sũng nước nên gặp chút phiền
phức, nhưng rốt cuộc anh cũng thành công thoát khỏi lớp vải vóc cuối
cùng.
Như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào, chớp mắt, cả thân hình anh đã bao phủ Cố Tiểu Khanh.
Cố Tiểu Khanh cảm nhận được sự say mê anh dành cho thân thể cô. Đôi tay
anh lúc mạnh lúc nhẹ, không ngừng tìm kiếm, thám hiểm. Bàn tay anh nóng
rực, mỗi nơi đi qua đều để lại trên da thịt cô những mảng màu hồng nhạt.
Anh cuống cuồng cắn nhẹ vào cổ Cố Tiểu Khanh rồi mạnh mẽ tách hai chân cô.
Khoảnh khắc anh vượt qua ranh giới mong manh đó, cô ngửa mặt bật ra
tiếng kêu đau đớn.
Âu Lâm Ngọc ngẩn người, quay đầu nhìn Cố Tiểu Khanh: “Em có hối hận không?”
Cố Tiểu Khanh lắc đầu, giọt lệ vương trên khóe mắt. Âu Lâm Ngọc im lặng,
tiếp tục hòa quyện vào cơ thể cô. Cố Tiểu Khanh từ từ buông xuôi đón
nhận. Cô ngẩng lên nhìn trần nhà, ánh mắt mênh mang không thấy bờ bến.
Nước chảy tràn qua mặt, trên rèm mi điểm xuyết những bọt nước li ti
trong suốt.
¤¤¤
Đêm khuya, phòng tắm nhà Âu Lâm Ngọc kiêu ngạo khoe khoang cái vẻ hào nhoáng của nó. Cố Tiểu Khanh bó gối ngồi trên nắp bệ toilet trắng
tinh, sạch sẽ. Cô mặc chiếc áo sơ mi của Âu Lâm Ngọc, chiếc áo quá dài
và rộng so với vóc người bé nhỏ. Cô ngồi đó, dưới ánh đèn vàng, mỏng
manh và mềm yếu.
Cố Tiểu Khanh cúi đầu đờ đẫn nhìn chấm đen trên lớp gạch men phía trước. Đối với cô mà nói, bao lâu nay Âu Lâm Ngọc là
tượng đài ở trên cao để cô ngước nhìn ngưỡng mộ. Mỗi ngày chỉ cần thấy
anh và nghe anh nói hai câu là lòng cô đã được tiếp thêm sức mạnh. Cô
chưa từng nghĩ đến việc phơi bày mọi thứ ra ánh sáng. Cho dù một ngày
nào đó anh có kết hôn chăng nữa, cô cũng sẽ chỉ đem đoạn tình cảm này
chôn tận đáy lòng, rồi một mình bước tiếp đoạn đường đời. Chuyện tối hôm nay vượt rất xa so với điều cô mong đợi, nhưng sao không thấy vui vẻ gì cả.
Cố Tiểu Khanh đang ngồi bất động thẫn thờ thì cửa phòng tắm được đẩy ra nhè nhẹ. Âu Lâm Ngọc mặc quần ngủ lẳng lặng đứng ở cửa.
Lúc Cố Tiểu Khanh vừa rời đi, anh giật mình tỉnh lại ngay tức thì. Âu Lâm
Ngọc vốn khó ngủ, hay thức giấc giữa chừng, cho nên giấc ngủ rất quý báu với anh.
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn anh, không biết nói sao
cho phải. Âu Lâm Ngọc hỏi cô: “Em hối hận à?” Cố Tiểu Khanh tròn xoe đôi mắt trong veo đen lay láy, lắc đầu.
Âu Lâm Ngọc không hỏi thêm, đi qua nắm tay Cố Tiểu Khanh, kéo cô đứng dậy. Cố Tiểu Khanh ngoan
ngoãn nối gót theo anh về phòng ngủ.
Trở lại giường, Âu Lâm Ngọc đặt Cố Tiểu Khanh nằm nghiêng rồi ôm trọn cô trong vòng tay, ép sát gương mặt cô vào lồng ngực mình.
Tư thế này làm Cố Tiểu Khanh được ôm ấp mà không dễ chịu chút nào. Nhưng
hành động của anh thể hiện sự đòi hỏi mạnh mẽ đến nỗi cô không đành lòng cự tuyệt.
Căn phòng tối đen hun hút và yên tĩnh tuyệt đối, vọng bên tai cô tiếng anh hít thở đều đặn.
Từ trong màn đêm truyền đến một tiếng nói: “Chúng ta thử quen nhau một thời gian trước, được không?”
Bẵng đi một lát, Cố Tiểu Khanh thiểu não đáp: “Được.”
Mười giờ sáng hôm sau, mặt trời ngoài kia đã lên rất cao.Vài sợi nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng mờ tối.
Âu Lâm Ngọc thức giấc, anh với tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường xem giờ, bất giác ngây người. Anh nhớ kể từ sau năm mười tuổi, chưa đêm nào anh
ngủ quá bảy giờ đồng hồ. Mỗi ngày hai, ba giờ sáng anh mới lên giường,
mà lên giường rồi phải trằn trọc hơn một tiếng mới ngủ được. Hàng sáng
đúng sáu giờ anh tỉnh lại, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên trong bao
nhiêu năm qua anh ngủ một giấc dài như vậy.
Cố Tiểu Khanh thấy
anh tỉnh ngủ, lật đật vùng dậy chạy ào vào phòng tắm. Kỳ thực cô đã thức từ sớm, nhưng Âu Lâm Ngọc cứ ôm cô khư khư, cô cũng không nỡ đánh thức
anh nên đành nhịn tiểu đến giờ.
Âu Lâm Ngọc khó hiểu nhìn Cố
Tiểu Khanh mặt mũi đỏ bừng chạy đi. Anh xuống giường, tìm áo ngủ mặc
vào, cảm thấy tinh thần vô cùng tốt.
Sau khi đi vệ sinh, Cố Tiểu Khanh sẵn dịp tắm gội một lượt. Phòng tắm nhà anh sạch như lau như li,
ngay cả những góc khuất khó nhìn thấy nhất cũng bóng loáng mới toanh.
Đổi một cách nói khác thì, giống hệt hàng mẫu dùng để trưng bày.
Tắm xong thấy hai tấm khăn lông màu xanh đậm treo trên kệ – hẳn là của Âu
Lâm Ngọc đang dùng – cô không mấy để ý chuyện đó, lấy xuống xả nước rồi
dùng lại.
Lúc Cố Tiểu Khanh sạch sẽ đi ra thì Âu Lâm Ngọc không
còn trong phòng ngủ. Trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi hôm qua, cô bước
đến mở cửa gian phòng treo quần áo một cách tự nhiên. Cố Tiểu Khanh ngó
nghiêng, bên trong là những trang phục phong cách lịch sự trang trọng –
complet, áo sơ mi, quần tây xếp ngay hàng thẳng lối.
Cô thử mặc
quần của anh, khổ nỗi, nếu muốn mặc vừa chắc phải kéo lưng quần lên tới
tận ngực. Loay hoay một lát cô đành trả nó về chỗ cũ, sau đó cô tìm ra
một chiếc quần ngủ, may mắn trên quần có dây thun, chỉ cần xắn ống quần
cao một chút là được.
Xoay xở một hồi, từ đầu đến chân cũng miễn cưỡng xem như chỉnh tề, cô mở cửa phòng ngủ ra ngoài. Đi đến phòng
khách, cô phát hiện toàn bộ căn hộ bố cục rất trống trải, giản tiện. Âu
Lâm Ngọc cũng không ở đây. Chợt nghe âm thanh phát ra từ nhà bếp, cô qua đến nơi thì thấy anh đang đứng chiên trứng. Tiếng máy hút khói ồn ã nên anh không nhận ra Cố Tiểu Khanh đang đến gần.
Tay anh thành
thục khéo léo cầm xẻng đảo trứng thật nhanh rồi cho ra đĩa. Anh cầm hai
đĩa thức ăn xoay người lại, lúc này trên người vẫn mặc đồ ngủ, vạt áo
phía trước mở rộng để hở vòm ngực nam tính, thoạt trông rất gợi gảm.
Bất ngờ thấy Cố Tiểu Khanh phía sau, anh không khỏi giật mình một thoáng rồi nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
Âu Lâm Ngọc đặt hai chiếc đĩa lên bàn ăn, quay đầu gọi Cố Tiểu Khanh: “Lại đây ăn sáng đi.”
Bữa sáng được anh chuẩn bị theo phong cách Tây gồm sữa, bánh mì, trứng
chiên, còn có một khối chân giò hun khói. Hai người yên lặng ngồi ăn
sáng.
Không khí có phần ngượng ngập. Bởi vì trước ngày hôm qua,
họ chỉ là những người xa lạ có chút quen biết mà thôi. Âu Lâm Ngọc lên
tiếng trước: “Em đón năm mới ở đâu?”
“Em về nhà ba mẹ.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
“Ừ, còn tôi về nhà ông bà ngoại, khoảng đầu tháng ba sẽ quay lại.”
“Dạ.” Cố Tiểu Khanh đáp lí nhí.
Sau đó cả hai đều im lặng. Ăn xong, Cố Tiểu Khanh chủ động vào bếp rửa chén đĩa. Từ nhà bếp đi ra, cô thấy Âu Lâm Ngọc ngồi trên sofa trong phòng
khách xem báo, dáng vẻ bình thản.
Cố Tiểu Khanh lúng túng đứng
ngoài cửa nhà bếp. Cô không biết làm thế nào để nói cho anh biết cô cần
một bộ quần áo tử tế để mặc về nhà, quần áo của cô hôm qua đã bị anh xé
rách mất rồi.
Âu Lâm Ngọc hình như nhận ra điều gì, anh ngẩng
đầu thấy Cố Tiểu Khanh cứ đứng dậm chân một chỗ, ngập ngừng hé môi muốn
nói rồi lại thôi. Anh buông tờ báo trong tay, đứng dậy nói: “Em qua
đây.” Nói đoạn anh đi vào phòng ngủ.
Cố Tiểu Khanh theo vào
trong thì thấy anh đang tìm kiếm trong gian phòng treo quần áo. Lát sau
anh cầm một chiếc quần jean trở ra nói: “Cái này chắc vừa, đây là quần
tôi mặc thời đại học, khi đó tôi gầy hơn bây giờ một chút.”
Cố
Tiểu Khanh đón lấy đem vào phòng tắm thay ra chiếc quần ngủ hiện tại.
Lúc ra ngoài, bộ dáng cô khá hài hước, ống quần xắn lên một khúc thật
dày, hai tay thì ôm chặt lưng quần không dám thả lỏng vì sợ…tuột. Cô dở
khóc dở cười ngẩng đầu nhìn anh.
Âu Lâm Ngọc cười nhìn cô. Anh
trở vào trong lấy một sợi dây lưng, thản nhiên đi đến ngồi thấp xuống
đeo cho cô. Cúi đầu thấy anh cong cong khóe môi, cô bỗng chốc ngẩn ngơ.
Buộc xong dây lưng, anh cầm một chiếc áo lông để sẵn trên giường mặc giúp
cô. Áo lông rộng thùng thình, dài đến tận đầu gối, khoác lên người cô cứ đung đưa phấp phới.
Âu Lâm Ngọc xắn hai tay áo, vuốt vuốt lớp lông bên ngoài: “Ừ, vậy đi, bên ngoài lạnh lắm, em cứ mặc tạm thế đã.”
Cố Tiểu Khanh gật đầu “Dạ.” một tiếng.
Âu Lâm Ngọc tiễn Cố Tiểu Khanh đến cửa, đưa chìa khóa xe cho cô nói: “Trời lạnh em đừng đón xe, lái xe về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Cố Tiểu Khanh hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Có gì tôi đón xe. Dù sao tôi cũng không lái xe, em để xe ở đây cho tôi cũng không làm được gì.”
“Hay là em chở anh đi trước?”
Âu Lâm Ngọc cười: “Em ăn mặc thế này chở tôi đi sao?” Cố Tiểu Khanh xấu hổ nhìn sàn nhà.
“Vậy em đi trước.” Cô nói.
“Ừ, đi cẩn thận.”
Cố Tiểu Khanh nhẹ gật đầu, mở cửa ra ngoài. Âu Lâm Ngọc đứng ở cửa gọi cô: “Tiểu Khanh.”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh lại.
“Đầu tháng ba tôi về.” Âu Lâm Ngọc chưa nói câu sau Cố Tiểu Khanh đã hiểu ý
anh, cô nói: “Ừm, đầu tháng ba em mang sủi cảo qua cho anh.”