Tiểu Kết Kết Khi Yêu

Chương 3: Đồ ngốc, học cách dùng mũi để thở đi

Ngày hôm sau, sáng sớm tôi bắt đầu đánh mấy cái hắt xì. Tối qua thời tiết trở nên rất lạnh, lúc khuya trở về cả người tôi đều phát run, trở thành nạn nhân do mù thông tin mà chịu đựng sự trừng phạt của thời tiết.

Tôi còn nhớ khi anh nói, "Đại mĩ nữ, em càng ngày càng trẻ con đấy….", liền đứng đó cởi áo khoác ngoài của anh ra, khoác lên người tôi: " Nhờ em hướng dẫn, không biết có bị cảm sớm theo em hay không!"

Sáng sớm nay, tôi đã lên mạng xem dự báo thời tiết rồi, ngày hôm nay trời trở lạnh đột xuất. Áo của anh vẫn treo trên móc, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi của anh, hương đàn ông đầy nam tính, có chút thanh mát của bạc hà.Tôi nhớ lại trước kia từng nói với anh:

- Khi em hôn anh, em muốn ngửi thấy mùi bạc hà.

- Vì sao? – Anh ngạc nhiên.

- Sạch sẽ, thơm mát, thật sự rất được. – Tôi vui vẻ nói.

- Miệng của em có mùi gì?

Tôi nghĩ nghĩ, đỏ mặt trả lời:

- Là mùi kẹo chíp chíp….

Anh cười ha hả

- Được rồi, anh thích chíp chíp, thật sự chíp chíp rất mềm, rất dai…

Tôi càng đỏ mặt, anh thật sự rất có óc tưởng tượng với liên tưởng nhỉ?

Thói quen của tôi, vẫn là tàng trữ một lượng rất lớn kéo chíp chíp trong người. Kẹo chíp chíp các vị luôn, ngon và thơm nhất vẫn là vị dâu. Ăn nhiều chíp chíp vị dâu, cảm thấy môi cũng mềm và đỏ như viên kẹo chíp chíp dâu vậy.

7 giờ, tôi khoác chiếc áo lông trắng muốt ở ngoài, điều chỉnh lại chiếc áo len màu trắng sữa bó sát người bên trong và chiếc quần bò đen của mình. Xỏ chân vào đôi bốt trắng, tự tin với hình dáng thiếu nữ hoàn mỹ của mình trong gương. Tuy rằng mái tóc xoăn kiểu búp bê mà Điền Bảo Ngọc yêu cầu tôi phải để suốt hai năm nay, được buộc lên bởi sợi dây nơ màu trắng lông bông rất đẹp, nhưng nó vẫn khiến cái mặt tôi trông trẻ con không thay đổi được.

Tôi ôm chiếc áo khoác xuống phòng anh, có lẽ tầm này anh vẫn còn ngủ, nhưng không sao, tôi có thể chờ. Tôi cũng không rõ vì sao mình làm thế, nhưng tôi cứ để cho đôi chân vận hành theo hướng trái tim mách bảo.

Điều bất ngờ nhất mà tôi chẳng tưởng được là khi tôi vừa nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, căn phòng bên trong im ắng, vừa dựa người vào tường chờ đợi, đột nhiên cánh cửa bật mở. Tôi hơi đỏ mặt khi nhìn thấy anh bước ra, anh cũng có vẻ giật mình. Tôi lí nhí giơ chiếc áo khoác ra trả anh:

- Áo khoác của anh…. Tôi sợ… Thực ra là, sáng nay có xem thời tiết, trời sẽ lạnh….

Tôi nhìn chiếc áo khoác thân dài tôn lên dáng người cao cao mà anh đang mặc, mặt càng thêm đỏ, rõ ràng người ta có thừa áo khoác để mặc, tôi lại làm việc thừa rồi.

Anh đón lấy áo khoác gật đầu, ánh mắt anh nhìn tôi thế nào, tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, trong khi đầu vẫn cúi gằm nhìn xuống dưới mũi giày. Sau này anh có nói, ngày đầu nhìn thấy em vào buổi sớm như vậy, ánh mắt anh khi ấy quả thật chỉ muốn khóa chặt cơ thể em, ném xuống giường mà áp bức vật lộn. Tôi nghiêng đầu thoát ra khỏi vòng tay của anh khi đó: "Hình như buổi sáng là thời điểm thú tính của con người phát ra cao nhất…." Anh hôn lên cổ tôi, hơi thở nóng rực: "Em nói sao…". Sau đấy, tất nhiên là vật lộn vật lộn một hồi, tôi bị áp bức trên giường ing~ Chuyện đó là chuyện sau này, trở lại thực tại, anh rốt cuộc mở miệng:

- Đôi giày này rất đẹp đấy…

- Cám ơn! Nếu thích tôi có thể dẫn anh đi mua một đôi…. – Tôi im bặt miệng – Hình như tôi nói nhầm lời thoại rồi.

- Ừm. haha – Anh cười sằng sặc.

Tôi cũng không biết đầu óc mình loạn tới cỡ nào mà thành ra cái dạng ấy, kiểu như được người nào hâm mộ, liền xởi lởi chỉ này chỉ nọ, hướng dẫn này nọ, nếu ngốc nữa là dẫn người ta đi rồi mặc cả này nọ…. Nhiệt tình thái quá, chính là bốn chữ này.

Tôi lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo, cố gắng giữ nét mặt lạnh lùng băng sương hằng ngày:

- Đi thôi, khuôn viên trường rất rộng, chắc phải đi cả ngày mới hết đấy.

Quả thật mất cả ngày để đi hết cái khuôn viên trường tôi, căn bản là do sự nhiệt tình thái quá của tôi. Tôi giúp anh vẽ đường tới thư viện, căng tin, tới giảng đường một cách nhanh nhất, giúp anh ghi chú mấy địa điểm quán ăn mang thương hiệu "ngon mà rẻ". Đứng chờ xe bus, và ghi giờ giấc, lộ trình của từng xe cho anh. Anh tỏ ra rất lắng nghe, cũng thỉnh thoảng xen lời hỏi này hỏi nọ, như một học sinh thực ngoan vậy. Lúc dẫn anh tới văn phòng, tôi cũng rất nhiệt tình hỏi han giáo viên và giờ giấc tốt nhất cho anh. Tôi quay sang anh khi cả hai bước ra khỏi phòng giáo vụ:

- Tìm được giáo sư tốt mà dễ tính thì rất nhanh có thể làm xong nghiên cứu thạc sĩ. 3 năm có thể rút xuống 2 năm…. Nếu gặp phải giáo sư ghê gớm, anh có làm tới 7 năm cũng chưa xong đâu….

- Em có vẻ rất quen thân với giáo viên trong phòng?

- Tôi có liên hệ qua họ, nhờ hướng dẫn làm luận án thạc sĩ…

- Em chẳng phải mới năm 3 thôi sao?

- Rảnh rỗi không có việc gì làm, nghiên cứu trước thôi… Trình độ tôi đủ sức học thạc sĩ rồi, tôi chẳng qua muốn kéo dài cái thời gian ở bên này……

- ……….

"Là vì muốn trốn khỏi anh, nên nghĩ sống lâu dài ở bên này…"

Buổi tối, anh có mời tôi bữa cơm cảm tạ, nhưng tôi ngu ngốc từ chối:

- Tôi còn phải về học bài…..

Kiểu từ chối trẻ con này, tôi không hiểu vì sao mình có thể nghĩ ra được. Lại thở dài lần thứ n, chán nản lôi đàn nhị ra kéo một bài đủ thê lương, đủ ngán ngẩm vì cuộc đời mình….

"Lúc này, người hãy nhắm mắt cảm nhận

Không phải vẻ lung linh huyền bí của màn đêm

Người sẽ ở bên cạnh nó

Sự ấm áp của thượng đế hay là của ta

Yêu thì có chi là điểm dừng

Chỉ mãi là trang giấy trong mắt

Sự phóng khoáng của giấc mộng

Sợ rằng chỉ là nơi giao tiếp của tâm hồn ta

Hãy nhìn, chỉ vì vẻ đẹp cao cả của tâm hồn

Con người tuy phải vượt qua bao trắc trở

Họ vẫn chỉ vì tình yêu mà sống

Giọt lệ đột nhiên rơi xuống

Bóng người xa xăm thê lương

Lời chào tạm biệt không âm thanh vang vọng

Vẫn ở mãi nơi đấy chờ đợi những kẻ có đi mà không trở lại.

Võng tai mà nghe

Đây là động mạch của thời đại này

Từng âm đập vào vách tường sắt, khóa chặt tương lai

Hãy nhìn, tuyết bay vào tháng 6

Tuy bi thương nhưng mà lại mĩ miều

Chôn vùi những vết nhơ của thế gian…. Phiêu bạt… Tan biến…..

Tường vi đang nhỏ từng giọt máu

Chìm đắm trong sự bi tráng tàn khốc của thời đại

Hồi tưởng lại chuyện xưa

Có lẽ nên ngủ sâu trong tuyết trắng

Ngày mai, ta dang tay

Nó sẽ là đóa hoa sinh mệnh thánh khiết

Tin tưởng vào sự giáng tâm của ngày ấy

Cho đến khi mộng trùng sinh

Lúc này, người hãy nhắm mắt lại và cảm nhận

Không phải vẻ lung linh huyền ảo của màn đêm

Người sẽ ở bên cạnh nó

Sự ấm áp của thượng đế hay là ta

Chờ đợi trong sự yên lặng

Ước vọng cảu ta trong đêm nay

…."

Điền Bảo Ngọc từ ngoài bước vào, cũng là lúc: Nỗi đau chôn sâu trong lòng tuyết" ngưng lại.

- Ta nói Quan Vũ Hy nàng, học qua Trung văn mà hát Nhật ngữ, có phải hay không muốn người Trung Quốc tìm tới cửa đập cho một trận.

- Cũng chẳng có gì đáng sợ, lúc tình hình Việt – Trung căng thẳng nhất tôi cũng bỏ sang đây thôi.

- Hừm… Có người tìm nàng kìa, mau mau ra ngoài tiếp cho ai gia, đừng để người ta đợi lâu tắc nghẽn giao thông kí túc xá.

Tôi cũng không nhanh không chậm đặt đàn xuống, ngó ra ngoài cửa, thấy bên ngoài một người đang đứng, ánh mắt phức tạp vạn phần, thật không thể lí giải.

- Anh đi ăn tối về rồi sao?

- Tôi mua chút đồ ăn đêm, muốn đem đến làm quà cảm tạ em.

- Được rồi… Đã nói không cần khách khí…

- Vậy em nhận lấy, tôi còn phải về phòng chuẩn bị bài…. – Anh dùng tay quệt quệt mũi cười cười.

- Tôi thỉnh thoảng buổi tối lại lôi đàn ra luyện. – Tôi xấu hổ giải thích, ai nói tôi phải về nhà làm bài tập nhỉ.

- Ừ… hay lắm! Có thể đi làm ca sĩ đấ, em nhất định sẽ nổi tiếng.

- Trước kia cũng nghĩ trở thành ca sĩ, chỉ là bây giờ không cần nữa.

- Cho tôi mượn tay của em một chút được không?

Tôi khó hiểu nhìn anh, rốt cuộc vẫn chìa bản tay nhỏ bé của mình ra trước mặt. Anh thản nhiên cầm lấy, rút ra chiếc bút từ trong túi áo, viết lên đấy một dãy số.

- Số điện thoại của tôi. Thấy nó đừng reject nhé.

Tôi hơi thẫn thờ rút tay về, bàn tay anh rất rất lạnh, không ấm như tay tôi. Ai cũng nói máu trong người tôi cũng giống như cái mặt tôi, nguyên bản đã đội sẵn một cái lốt, máu nóng thực chất bên trong lại là lạnh, tôi là kẻ máu lạnh.

Anh giúi túi đồ ăn vào tay tôi, lúc này tôi mới gật gật đầu.

Anh cười nhẹ:

- Em thậm chí còn chưa ăn, đã bắt đầu phản ứng trì độn rồi.

Tôi đỏ bừng mặt, miệng rốt cuộc lại phát ra một cái lí do ngớ ngẩn:

- Tôi đói! Anh về! Ngủ ngon~

Ý tứ rõ ràng là đuổi khách, đuổi cái người mang cho mình suất ăn đêm vì muốn cảm tạ, thực sự rất ngớ ngẩn, tôi căn môi nhìn anh cười cười lắc đầu.

- Ngủ ngon nhé.

Vào tới phòng, bỏ đồ ăn ra đĩa, Bảo Ngọc nói gì tôi cũng không rõ, chỉ biết, giờ mới nhớ ra: Anh ấy có số điện thoại của tôi sao? Mà không hỏi tôi "Ni de haoma?" ( số điện thoại của em?) Chỉ nhắc nhở tôi, ghi nhớ số điện thoại của anh, để khi anh gọi đừng cúp máy. Tôi ngẫm nghĩ, anh chẳng lẽ biết thói quen không nhận điện thoại số máy lạ của tôi hay sao? Tôi lắc lắc đầu, vừa ăn vừa lôi điện thoại ra bấm bấm bấm một dãy số, lưu tên, hai từ thôi "Pig Angel".

Trước khi đi ngủ, còn chần chừ không chịu tắt máy, chợt thấy dòng Pig Angel ấy hiện lên nhấp nháy. Tôi run run nhấn accept, trấn tĩnh:

- Alo!

- Em còn chưa ngủ sao?

- Tôi đang định tắt máy đây.

- Ừm. Buổi sáng mấy giờ mở máy!

- 9 giờ.

- Đồ ăn ngon chứ?

- Cũng được.

- Đã hết đói chưa?

- No rồi.

- Vậy ngủ ngon nhé.

- Ngủ ngon.

- Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Tôi nhanh chóng nói tạm biệt rồi tắt máy, cảm giác trái tim như đang nhảy ra khỏi lồng ngực, đang điên loạn đập, đau tim quá, tôi chui vào chăn ôm lấy Bảo Ngọc:

- Chị sợ….

- Đừng sợ….

- Chị sợ đây chỉ là một giấc mơ……… Chị muốn tỉnh lại……. Tỉnh càng sớm, như vậy sẽ không phải khổ sở nữa.

- Đồ ngốc… Chỗ này có đau không? – Bảo Ngọc đặt tay lên trái tim tôi – Nếu đau, chị không hề đang mộng…. Vì trong mộng, mãi mãi chỉ có hạnh phúc mà thôi…….

Tôi sụt sịt khóc:

- Nếu đây là điệu hoa tư mà Hoa Tư dẫn dệt cho chị, chị nguyện chết ở trong giấc mộng này.

Tôi còn nhớ Tống Ngưng, đã tìm được tình yêu trọn vẹn ở nơi này, bởi vì ngoài đời, không có thứ tình yêu mà nàng mong đợi. Tôi nguyện được như nàng, chỉ mong rằng đây là điệu Hoa tư của riêng tôi, dù là mộng ảo cũng không mong tỉnh lại.

Những ngày tiếp sau, một tháng, hai tháng…. Tôi đều trở thành hướng dẫn viên của Dương Viết Quân. Anh luôn tìm ra những vẫn đề cấp bách cần tôi giải đáp, buổi tối trước khi đi ngủ lại mang đến suất ăn muộn cho tôi, lý do – cảm tạ, về tới phòng lại gọi điện chúc tôi ngủ ngon. Đúng 9 giờ sáng tôi mở máy liện nhận được cuộc gọi của anh đánh tới…. Khiến tôi dường như quen với sự tồn tại của anh trong cuộc sống hằng ngày, chỉ cần chậm vài giây thôi, liền thấy thiếu vắng vô cùng.

Có một ngày, tôi quyết định thay đổi, vì năm nay, Bắc Kinh ~ tuyết lại rơi rồi.

Đúng 6 giờ tôi mở máy, gọi cho anh. Không biết anh có thói quen tắt máy như tôi không, nhưng tôi cứ thử. Đầu bên kia một lát đã có người tiếp lại, giọng anh còn chút ngái ngủ. Tôi cười nhẹ:

- Chào buổi sáng tốt lành.

- Tiểu Hy? Em dậy sớm.

- Ừm… Muốn dẫn anh tới một nơi…… Anh mau dậy đi…….

- Em chờ một chút…- Tôi nghe thấy tiếng lục tục trong phòng, cánh cửa bật mở, có điểm khiến tôi giật mình. – Vào phòng trước đi, ở ngoài sẽ lạnh.

Tôi hơi chần chừ, nhưng nhìn anh mặc áo phông mỏng manh đang đứng trước cửa đợi tôi, đành đỏ mặt gật đầu bước vào phòng.

Anh chưa lo bản thân mình, chỉ vội vã pha cho tôi một ly sữa, kẹp cho tôi một cặp sandwich.

- Anh biết em chưa ăn, vì thế đừng từ chối.

Tôi đành nhận lấy nhấm nháp phần ăn của mình, anh nhìn tôi một lúc, mỉm cười, rốt cuộc đứng dậy đi vào nhà tắm.

Lần đầu tiên vào phòng anh, cũng không thể nói là quá ngăn nắp, nhưng đối với một người đàn ông sống một mình mà nói, thế này là quá hoàn hảo rồi.

Tiếng nước trong phòng tắm róc rách, anh đang tắm…

Tôi đứng dậy đi về phía nhà bếp, đặt chảo dán trứng, hấp lại bơ và ba tê, sau đó mới lấy bánh mì trong khay ra kẹp cẩn thận. Đàn ông và phụ nữ khác nhau ở chỗ khéo léo và cầu kì, tôi khác người, vì tôi hay cầu toàn về mọi thứ. Tôi là một Tiểu Kết Kết cầu toàn, như chính bản thân của Kết Kết.

Lúc anh ra khỏi phòng, tôi cũng pha xong cho anh một tách cà phê nóng rồi.

Tôi có điểm ngại ngùng:

- Tự tiện dùng bếp của anh, thật xin lỗi.

- Không sao… Đừng khách khí, chúng ta đều là người một nhà.

Tôi càng thêm xấu hổ cắn môi, nhìn về phía anh, mới phát hiện tóc anh còn ướt. Anh dùng khăn xoa xoa đầu, đôi mắt ấm áp nhìn tôi:

- Giúp anh sấy tóc… Được chứ???

Tôi có điểm thất thần, mãi khi tỉnh lại mới phát hiện ra, mình bị anh dụ hoặc, tay còn đang giúp anh xoa xoa tóc, một tay đang cầm máy sấy tóc thổi vù vù.

Tôi thật không có tiền đồ, nước mắt thật rất muốn chảy, hận không thể dùng vũ lực với người nào đang thoải mái ăn đồ ăn sáng do tôi chuẩn bị.

7 giờ, rốt cuộc có thể ra khỏi phòng, tôi lắc đầu xoa tim, liền bị anh cốc đầu:

- Cưỡng chế nó phát triển sẽ không tốt! Nên có tác động từ ngoại lực bên ngoài, chắc chắn hiệu quả sẽ thật không thể ngờ.

Tôi biết anh đang trêu chọc tôi, nói không đúng chủ đề, mà chủ đề được đề cập tới lại vô cùng biến thái. Tôi hậm hực giậm chân:

- Thực ra tự mát xa cũng là cách giúp nó phát triển từ từ, hơn nữa còn có thể phát hiện ung thư từ sớm…. Mà …. Người ta mặc áo cỡ C đấy….

- Thực? – Anh cười một cách giảo hoạt, tôi biết mình bị anh lừa vào tròng rồi.

Cũng may xe buýt tới kịp, tôi vội vã chạy lên xe, mặt đỏ ửng nổi bật giữa lớp áo và phụ kiện màu trắng cùng mái tóc xoăn nâu vàng.

Chỗ tôi đưa anh đến, xác thực cũng chính là mùa đông năm đấy một người đưa tôi tới đây, bị tôi lạnh nhạt giết chết thứ tình cảm ấy ngay trong trứng nước, không cho nó mở đầu và chẳng thèm ngoái đầu kiểm xem cái kết thúc.

Tôi cũng muốn dũng cảm một lần, để có thể một là chết trong mộng, hai là bị đá ra ngoài.

Chúng tôi đi bên nhau hàng tiếng đồng hồ, thực sự, tôi chẳng biết đặt tay mình vào đâu nữa. Thi thoảng dừng lại, đôi tay lạnh cóng ửng đỏ của tôi lại bấu víu lấy thành tường, nhìn về phía xa, nhìn thấy chân trời mờ mịt. Tình yêu của tôi cũng như hoa trong sương,hoa trong màn sương mờ mịt tưởng như rất đẹp, nhưng thậm chí còn chẳng biết nó có tồn tại hay không, hay chăng chỉ là ảo giác tồn đọng. Tôi nhìn tuyết trắng phía xa xa, muốn khóc lắm, nhưng lại đành nín nhịn:

- Em nhớ cây đàn nhị của em quá….

- Sao vậy???

- Tự dưng muốn kéo một bài khi đứng trên này nhìn thấy tuyết…

Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi, cả đến khi tôi bắt đầu hát, bắt đầu khóc, anh cũng không hề rời mắt khỏi gương mặt tôi.

- Tiểu Hy….. – Anh ôm tôi vào lòng

- Em có thể lau nước mắt nước mũi vào áo anh không?

- Được…. Nhưng em phải giặt….. Phải khiến nó có mùi của em……

- Em thích mùi bạc hà……..

- Anh thích mùi trẻ con…….

Tôi khịt khịt mũi, mặt đỏ lên:

- Em không trẻ con, có thể gả đi rồi.

- Ừ… Xác thực có thể gả đi rồi…… – Anh vẫn cười cười dịu dàng.

- Em muốn nắm tay anh…….. dù chỉ là một đoạn đường ngắn, có thể không?

- Không……… – Anh ngắt lời tôi rất nhanh, tôi bắt đầu khóc như một đứa trẻ, khúc nhạc của tôi biến mất rồi……. Tôi thậm chí khóc lớn tới nỗi không nghe thấy anh nói – "Anh muốn nắm tay em cả đời."

Sau này tôi rất giận dữ, đánh anh một cái rõ đau, làm đàn ông thì miệng phải đỡ tay chân, phải sang sảng hào khí mới ra dáng nam nhân. Anh nói nhỏ như thế con heo nó cũng không nghe được. Anh xoa xoa chỗ bị đánh, ủy khuất kêu oan:"Lúc ấy miệng anh đỡ lời nói rồi còn gì……"

Trở về thời điểm này, anh bắt đầu cuống lấy, ôm tôi dỗ tôi, ai nói thích trẻ con, vậy thì dỗ đi, tôi khóc cho anh nghe…

Tiếng khóc của tôi chưa kịp phát tiết, đã bị miệng anh chặn lại, tôi thấy môi anh rất mềm, miệng anh có hương bạc hà. Nụ hôn đầu của tôi, thực sự chẳng rõ nó diễn ra như thế nào nữa. Chỉ biết tôi ngưng khóc, nhấm nhấm mút mút rồi tham lam nuốt nuốt cái hương bạc hà ấy và miệng. Xong, nụ hôn đầu đời của tôi là thế đấy, tôi cũng không biết mình đọc một đống ngôn tình, ngược ái, kinh nghiệm nó đổ đi đâu nữa.

Tôi thở hổn hển khi anh buông tôi ra…… thời gian buông rất ngắn, chỉ để nói:

- Đồ ngốc, em học cách dùng mũi để thở đi.

Sau đó, tiếp tục tham lam nút lấy nụ hôn thứ hai, thứ ba, thứ tư, … thứ n của tôi…. Anh là kẻ cuồng hôn, tôi nhận định, chỉ biết ráng hết sức chống đỡ thân thể không khuỵu xuống. Từ đằng xa, tôi phát hiện, quả thực, mùa đông lạnh lẽo đôi khi cũng có ánh nắng vàng ngọt ngào _____ ánh nắng màu đỏ dịu nhẹ đáp trên những cành cây phủ đầy tuyết trắng, đẹp như khi tình yêu chúng tôi bắt đầu vậy.

Buổi tối, trước khi chia tay, anh sờ sờ lên đôi môi sưng đỏ của tôi, có chút thương, có chút ham muốn.

- Quả thật có vị của chíp chíp, ngọt ngọt, dai dai, mềm mềm……..

Tôi bắt đầu cúi gằm mặt, vì tôi biết mặt tôi đang đỏ lên rồi. Tôi xác nhận, trước kia vẫn luôn phủ nhận một điều, Tiểu Kết Kết hay đỏ mặt. Hóa ra, chuyện này là có thực, tôi vì anh mà sắp tô son lên mặ rồi. Anh véo má tôi đầy cưng chiều:

- Em luôn giấu anh kẹo chíp chíp, đúng không? Ngày mai nếu không chia cho anh một túi, anh sẽ ăn hết hai viên chíp chíp này….

Hình như không có cái gọi là biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn và hơn hơn nữa thôi.

Anh ngủ ngon. – Tôi kiễng chân thơm nhanh một cái lên má anh, hít một chút hương bạc hà thanh mát rồi chạy biến vào phòng