Đoàn đội đã lên kế hoạch cho quá trình phát triển sự nghiệp của Khương Ấu, việc đóng phim này lâu lâu góp mặt một lần là được, chủ yếu là sắp xếp phát triển con đường làm idol theo mong muốn của Khương Ấu.
Tiếp theo đoàn đội Khương Ấu bàn bạc cho cô vài bài hát chính, chương trình tạp kỹ kỳ cựu cũng yêu cầu Khương Ấu xuất hiện một chút.
Idol ấy à, quan trọng nhất là tác phẩm.
Anh Viễn yêu cầu cô chuẩn bị một ca khúc chính, hai người đã thảo luận rất lâu, anh ấy mới chợt phát hiện ra nghệ sĩ nhỏ nhà mình có hứng thú rất nhiều với âm nhạc phong cách dân tộc.
Vừa hay anh ấy nghe nói có một chương trình tuyển người theo phong cách dân tộc, có thể cho Khương Ấu tham gia.
Nhưng mà vẫn phải chuẩn bị đĩa đơn của riêng mình trước, sau đó Khương Ấu còn phải đi một chương trình âm nhạc với tư cách là thí sinh do đạo diễn đề cử nữa.
Nếu phải lên hát một bài thì hiển nhiên là mấy bài hát nhẹ nhàng sẽ không phù hợp hơn, đoàn đội lại tìm bài nào cần đến kỹ thuật hát và hợp với chất giọng của Khương Ấu.
Ngoại trừ chuyện này thì trên người Khương Ấu vẫn còn hợp đồng với nhóm nhạc nữ 7-S, hơn nửa năm nữa mới hết hạn, vì thế trường hợp nào cần họp nhóm thì vẫn phải đến.
Ví dụ như…trước khi đi làm thí sinh, Khương Ấu có chụp ảnh tạp chí với các thành viên trong nhóm.
Tài nguyên này rất tuyệt vời, không có lý do gì để mà từ chối cả.
Màu sắc chủ đạo của tất cả trang phục đều là màu trắng, điểm xuyết thêm một chút màu đen, mang lại cảm giác nhóm nhạc nữ xinh đẹp điềm đạm nhưng vẫn không mất đi phần khí thế.
Tưởng Vân và mấy cô gái kia vẫn như thế chẳng bao giờ để ý đến Khương Ấu nhưng cô gái nhỏ cũng không rảnh đâu quan tâm đến các cô ấy, sau cùng mọi người lần lượt tạo dáng rồi chụp ảnh nhóm.
Người hướng dẫn cũng chỉ đạo mấy tư thế và động tác khác nhau, sau khi chụp xong ánh mắt Khương Ấu có chút lờ đờ.
Tưởng Vân là C vị(*), đoàn đội cô ta nói còn phải đi lịch trình tiếp theo cho nên sáu người còn lại đều xếp phía sau cô ta.
*C vị: Center – vị trí trung tâm trong một nhóm nhạc, thường là người nổi bật và là người đại diện cho phong cách của nhóm đó.
Khương Ấu – một người vừa không đặc biệt vừa không có fan đương nhiên sẽ bị xếp cuối cùng.
Cô chán nản ngồi trong góc, nhìn những người khác chụp ảnh mà rút kinh nghiệm, để khi tới lượt cô cũng bớt mệt mỏi hơn.
Rốt cuộc đong đưa qua lại nhiều quá làm cô cảm thấy mệt thêm! Cô cứ nhìn chằm chằm vào máy ảnh làm đôi mắt trở nên chua xót.
Các thành viên khác chụp xong cũng không có ý chờ, từng người một chạy biến đi.
Đến phiên Khương Ấu, nhiếp ảnh gia nhìn cô và đoàn đội đang thảnh thơi ở bên cạnh, nói đùa: “Nào, trông cô chẳng nóng nảy tí nào, nếu thế thì chúng ta cứ từ từ mà chụp thôi.”
Khương Ấu cong mắt đứng lên: “Được.”
Chủ đề của bức ảnh nhóm không phải là vui vẻ nên Khương Ấu không cười, hơn nữa còn bị dày vò đến mệt mỏi, ánh sáng trong mắt đã mờ đi rất nhiều.
Bây giờ nghỉ ngơi đủ rồi, bộ dạng Khương Ấu tràn trề sức sống này làm vị nhiếp ảnh gia trước mặt hai mắt sáng ngời.
Cặp mắt nai tròn xoe đó…quá đặc biệt.
Nhiếp ảnh gia nói từ từ chụp thì là từ từ thật.
Trang phục mà Khương Ấu được giao là một chiếc váy xòe công chúa màu trắng với viền và chiếc nơ bướm cỡ to cả hai đều cùng là màu đen
Khi cô một mình đứng ở đó, cảm giác quá khác biệt so với đoàn đội.
Chỉ cần nhìn xơ qua thôi đã thấy sự ngọt ngào.
Nhiếp ảnh gia liếc mắt qua: “Tự nhiên một chút, muốn cười cũng được.”
Những gì anh ta muốn chụp là đặc điểm của từng người, không phải là trăm kiểu như một.
Khương Ấu nghe vậy thì mím môi, lúm đồng tiền thoáng hiện lên.
Nhưng mãi vẫn không tìm được cảm giác để chụp.
Nhiếp ảnh gia buông camera, thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Trên màn hình, cô gái rất xinh xắn và ngọt ngào, nhưng khi nhìn vào ống kính, đôi mắt ấy luôn thiếu một thứ gì đó, trống rỗng tựa một con búp bê vải mỏng manh.
“Ấu Ấu, có người đưa cho em một hộp bánh tráng miệng từ cửa hàng bánh ngọt, trên đó dán tên…bánh đậu thủy ngọc?”
Kết thúc buổi chụp ảnh, trợ lý biết Khương Ấu chắc chắn sẽ đói bụng nên vừa nhìn thấy Tề tổng ở bên kia đưa bánh tới không khỏi đè thấp giọng kêu Khương Ấu lại đây ăn.
Ngay khi ống kính của nhiếp ảnh gia được phóng ra, Khương Ấu vừa mới thả lỏng người đã lập tức trở nên sửng sốt khi nghe thấy câu này.
Bánh đậu thủy ngọc…
Lần trước ở cửa hàng nhỏ bán bánh cô có từng hỏi tới, rõ ràng là không có bánh đậu thủy ngọc.
Trong vô thức nghĩ về người nào đó, Khương Ấu không nhịn được cong mắt, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, dáng vẻ khẽ cười thầm kia lặng lẽ đánh một đòn vào tim người khác.
Hành động của nhiếp ảnh gia nhanh hơn não bộ, nhanh tay nâng camera lên tách một tiếng.
Khương Ấu ngơ ngác nhìn qua, nhiếp ảnh gia đã chụp thêm một bức ảnh nữa rồi.
“Ừm…Em có cần tạo dáng tiếp không ạ?”
Cô hoang mang một lúc không biết có nên tiếp tục hay không.
Đột nhiên vị nhiếp ảnh gia dừng lại, anh ta hài lòng cười xua tay nói không cần, nói xong liền lập tức cúi đầu nhìn đống ảnh vừa mới chụp khi nãy.
Quá hài lòng!
“Thì ra chỉ có món bánh đậu thủy ngọc này mới khiến cô nàng rung động được.” Vị nhiếp ảnh gia đã bước nửa chân vào tuổi trung niên nhìn bức ảnh trầm ngâm nói một câu.
Chụp ảnh xong Khương Ấu xách theo một cái hộp nhỏ lên xe đi về, phần còn lại là công việc của tạp chí.
Tài xế lái xe vô cùng cẩn thận, Khương Ấu mở chiếc hộp ra ngay trên xe.
Chiếc hộp nhỏ bé tinh xảo chứa đầy các miếng bánh nhỏ, bánh ngọt đè trên những bông hoa, chỉ cần bẻ một mẩu bánh nho nhỏ là hương thơm đã tràn ngập cả khoang xe.
Anh Viễn không thể không liếc mắt qua nhìn.
Khương Ấu nếm một miếng, cô híp mắt lại sau khi ăn được hương vị quen thuộc.
Đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, khỏi cần nói cũng biết cô thỏa mãn đến cỡ nào.
Quả nhiên là món bánh cô thích nhất! Quá ngon!
Sau khi ăn được một miếng, Khương Ấu chụp lại cái hộp trước rồi chia cho mọi người nếm thử.
Tuy có hơi tiếc một chút…nhưng cô chính là Khương Ấu hào phóng mà!
Anh Viễn và những người khác ăn thử đều khen ngon, vừa ăn vừa nói chưa từng nhìn thấy món này ở trong tiệm bánh.
Khương Ấu phồng đôi má uống nước, đôi mắt to tròn trông thật long lanh.
Cô đi tìm hiểu một chút về tiệm bánh này, quả nhiên là sản nghiệp của Tề thị.
Hôm nay có chỗ bị kẹt xe, Khương Ấu dựa lưng vào ghế ngồi, vừa nhấp vào ô chat giữa cô và người đàn ông ấy vừa mơ màng như sắp ngủ.
Thật sự rất muốn gửi cho anh một tin nhắn.
Cô nàng buồn ngủ chép chép miệng, tức giận quay đầu ra phía cửa sổ.
Quen với việc mỗi lần nhìn thấy anh đều vui vẻ nhào vào lồng ngực ấy, quen với việc anh sẽ luôn chủ động nhẹ nhàng ôm cô một cái.
Bây giờ phải kiềm chế cái thói ấy xuống thật sự rất khó.
…Có cách!
Khương Ấu làm một loạt thao tác trên màn hình điện thoại, lông mày giãn ra trong nháy mắt, cả ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Mỗi ngày cô đều xem video trên Weibo, đã học được cách chỉnh vòng bạn bè chỉ cho một người nhìn thấy!
Cũng không biết…anh bận rộn như vậy có thể xem được vòng bạn bè hay không.
Cô gái lại ngồi gục người xuống, rồi lại lúng túng nhìn ra ngoài chiếc cửa sổ.
Mãi cho đến tận cửa căn chung cư của cô, điện thoại cô mới vang lên âm thanh đổ chuông.
Khương Ấu ngẩn ra, nhanh tay cầm điện thoại lên nhìn.
Ứng Điền Hạo: “Ấu Ấu, hôm nay em chụp ảnh cho tạp chí C hả? Tôi ở trên lầu, nghe bọn họ nói các em ở dưới lầu, thật đáng tiếc khi không nhìn thấy em.”
Sự thất vọng trong mắt Khương Ấu chợt lóe qua.
Cô mím môi đánh chữ: “Lần sau có cơ hội chúng ta lại gặp mặt.”
Cô vừa mới trả lời xong, điện thoại lại bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Cái tên đột nhiên xuất hiện ở phía trên làm Khương Ấu bất giác cong môi nở nụ cười.
Tề Lễ Dự: Em ăn thử chưa? Có khác so với cái mà ngự trù làm lắm không?
Cô cầm điện thoại vui vẻ xuống xe, lộc cộc mở cửa nhà rồi chạy thẳng lên sô pha.
Để lại tài xế, trợ lý và Lâm Viễn khó hiểu nhìn bóng dáng cô.
“Ấu Ấu bị sao vậy, dọc đường đi cứ chốc lại vui vẻ chốc lại buồn bực.”
Lâm Viễn nhướng mày, đoán được một chút.
“Cô gái nhỏ thì có nhiều tâm sự, mặc kệ con bé ấy thôi.”
Sau khi cô gái nhỏ nhiều tâm sự chạy đến sô pha lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu.
Cô cầm lấy điện thoại chậm rãi đánh chữ.
____”Rất giống với hồi trước.”
Sau đó cô nhấn gửi đi, Ấu Ấu thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn giao diện nhắn tin mà cười khẽ.
Trái tim đập thình thịch, con thỏ trong lòng nhảy cẫng lên vì phấn khích, muốn tặng cho anh một biểu tượng cảm xúc dễ thương! Nhưng mà cô! Nhất định phải bình tĩnh!