Tóm tắt chương trước: Vì đào hôn, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiết Dĩ An, Bệ Ngạn dẫn theo lão bà tương lai cùng bỏ trốn!
Tiết Dĩ An chạy quanh rừng cây một vòng, cũng không cắt đuôi được người phía sau, chỉ có thể xoay người lại.
“Rốt cuộc ngươi muốn theo tới khi nào?” Rõ ràng nói hay lắm sau khi ra ngoài liền đường ai nấy đi, không nghĩ tới tên đần độn này lại nhắm mắt theo
đuôi theo tới tận rừng cây ở ngoại ô.
Bệ Ngạn không chút suy nghĩ, chỉ chỉ trời đáp: “Giống cái, không an toàn.”
Thì ra, Bệ Ngạn mặc dù ngu ngốc, lại rất săn sóc nghĩ tới bây giờ là canh
ba, một nữ nhân ở bên ngoài rất nguy hiểm. Nhưng, chữ “giống cái” khiến
Tiết Dĩ An sao cũng không thể cao hứng được.
Tiết Dĩ An nói: “Cảm ơn, không cần ngươi để ý. Ngươi nên đi đâu thì đi đi.”
Bệ Ngạn đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể thay đổi, không chút do dự lắc đầu.
Ánh mắt giảo hoạt của Tiết Dĩ An xem xét xung quanh, kỳ thật nàng vội vàng trốn đi cũng không có nơi đi...
Gian trá mà nghĩ, sói xám Tiết Dĩ An lại cười khúc khích với Bệ Ngạn, cười khiến tóc gáy của Bệ Ngạn dựng đứng hết cả lên.
“Ta nói, chuyện kia, ngươi tên là gì?” Suy nghĩ cả nửa ngày, giường cũng ở
trên, bỏ trốn cũng chạy, lại ngay đến tên đối phương cũngkhông biết tựa
hồ hình như có chút quẫn.
Bệ Ngạn nói: “Bệ Ngạn.”
Tiết Dĩ An gật gật đầu: “Tất An, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu?”
Kỳ thật tên Tất An (Bệ Ngạn và Tất An đồng âm, nên chị ý nhầm) này có chút kỳ quái, rõ ràng là nam nhân lại trốn ở kỹ viện, mà ngực còn có vết
thương, xem ra cũng không giống người đế đô.
Nghĩ đến đây, Tiết Dĩ An lại hỏi một câu: “Nhà ngươi ở đâu?”
Bệ Ngạn có ngu dốt cũng biết “Long cốc” tuyệt đối không thể nói, nghĩ
nghĩ, hay là nói nơi ở hiện tại ở thế gian của Nhị ca Nhan Trí.
“Khách điếm Đồng Phúc.”
“Khách điếm Đồng Phúc?” Ánh mắt Tiết Dĩ An hiện lên những đốm sáng, “Nói như vậy nhà ngươi mở khách điếm?” Như vậy rất tốt!
Khách điếm không thiếu nhất là phòng, mình hoàn toàn có thể về nhà với tên
đần độn này, tránh đi một thời gian rồi trở lại đế đô.
“Tất An, ngươi dẫn ta về nhà đi?”
Bệ Ngạn nghe vậy, kiên định lắc đầu.
Lần này hắn tới đế đô cũng không phải là chơi đùa, mấy tháng trước, hắn được Nhị ca Nhan Tí tiến cử, được
Ngọc đế khâm điểm, trở thành “Tư hình ngục sử”, chuyên quản án oan ở thế gian. Đang chần chừ không biết cách nào có thể phát huy tài năng, đã
nghe đế đô thế gian có đạo tặc Uông Dương - - Dạ Mị. Người này hành tung quỷ kế, Viễn Uy tiêu cục khai trương không lâu liền bị đạo tặc cướp
tiêu, tiêu cục tử thương vô số, lại thề sống chết bảo vệ tiêu vật. Bệ
Ngạn một đường long đong mệt mỏi, chính là vì có thể tìm được đạo tặc
này.
Tiết Dĩ An nóng nảy: “Vì sao?”
Bệ Ngạn sờ sờ mũi,
kỳ thật cũng không phải không thể được, là hắn muốn chờ tóm được Dạ Mị
trước rồi mới dẫn đối tượng bỏ trốn này quay lại khách điếm, nghĩ như
vậy, Bệ Ngạn lại gật gật đầu.
Một hồi lắc đầu, một hồi gật đầu, trực tiếp khiến Tiết Dĩ An bị hôn mê rồi.
Mặt mang ba hắc tuyến, Tiết Dĩ An đổi phương thức hỏi:
“Tên ngốc ngươi, rốt cuộc tới đế đô để làm gì?”
Nghe xong lời này, ánh mắt Bệ Ngạn nóng rực, một bộ dáng chính nghĩa, gằn từng chữ:
“Dạ Mị, phải nhanh giết chết!”
Ai ngờ, tuyên ngôn đứng đắn như vậy lại khiến Tiết Dĩ An “Xì” một tiếng cười ha hả.
Con cọp Bệ Ngạn mắt to long lanh trừng mắt Tiết Dĩ An, giống như đang cảnh cáo đối phương không được cười lòng
tự tin của hắn, uhm, một ngày nào đó hắn sẽ bắt được tên Dạ Mị này.
Tiết Dĩ An giống như cũng biết Bệ Ngạn đăm chiêu, cuối cùng cũng ngừng cười thắt ruột, đứt quãng nói:
“Giả.”
“Hả?”
Tiết Dĩ An lại lặp lại lần nữa: “Giả, Dạ Mị kia là giả, căn bản là không có người này.”
Bệ Ngạn cau chặt mày, sao có khả năng? Hắn thậm chí chỉ thiếu chút nữa là
bắt được đạo tặc Dạ Mị, cũng bởi vậy mình mới có thể bị thương.
Tiết Dĩ An vỗ vỗ bả vai Bệ Ngạn, nói:
“Tiểu tử, có phải ngươi nghe nói đạo tặc Dạ Mị cướp Viễn Uy tiêu cục hay không, tiêu cục vì bảo vệ tiêu vật tử thương vô số?”
Bệ Ngạn không thể không gật đầu.
“Có phải lại nghe nói Vương gia trang trong một đêm bị cướp sạch không còn hay không?”
“Còn có?” Tiết Dĩ An kỳ quái, hai vụ án trước nàng cực kỳ rõ ràng, sao lại
vẫn có hiểu lầm? Tiết Dĩ An đang muốn hỏi kỹ, chỉ thấy một người thở
hồng hộc chạy từ Trần gia thôn tới.
Hai người không hẹn mà cùng cắt ngang đối thoại, nhìn về phía người tới.
Thấy rõ ràng người tới, Tiết Dĩ An kinh hô: “Vương ma ma?”
Vương ma ma nhìn thấy đầu tiên là đại tiểu thư Tiết gia, cũng không kịp kiêng kị vị thiên kim cổ quái thích tiếp
cận người chết này, nhào lên liền quỳ xuống chắp tay thi lễ:
“Tiết đại tiểu thư, người nhất định phải cứu Cẩu Oa Tử, thương cảm đứa nhỏ này, hu hu - - “
Tiết Dĩ An nghe mà u mê hồ đồ, vội vàng kéo nàng trấn an nói: “Vương ma ma đừng có gấp, tới cùng làm sao vậy?”
Vương ma ma lấy lại sức, mới khóc nói: “Hiện tại việc cấp bách là nhanh tìm
Tiết Ngũ thiếu gia, cầu hắn đi xem Cẩu Oa Tử, hu hu, Cẩu Oa Tử sắp không được rồi!”
Nghe vậy, Tiết Dĩ An cả kinh.
Ngũ Ca là đại
phu nổi tiếng, Vương ma ma tới cầu thầy trị bệnh cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu Cẩu Oa Tử bệnh gấp như vậy vì sao không tìm lang trung trong
thôn xem trước? Mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến đế đô?
Không kịp hỏi nhiều, bệnh ma trước mặt, thời gian là sinh mệnh.
Tiết Dĩ An nắm tay Vương ma ma nói: “Nếu hiện tại đi tìm Ngũ Ca chỉ sợ không còn kịp rồi, như vậy, Vương ma ma hiện tại ngươi lập tức dẫn ta đi xem
Cẩu Oa Tử, ta nghĩ biện pháp ngăn chặn bệnh tình của hắn.
“Tất An ngươi lập tức quay về Tiết phủ, cái gì cũng đừng nói, lập tức bảo Tứ Ca ta đến Trần gia thôn.”
Lời nói vừa nhanh vừa chuẩn, không có nửa điểm giống nữ nhân nhà người ta
chần chờ dịu dàng. Vương ma ma ngẩn ra, Tiết gia tới cùng bồi dưỡng ra cô nương gì đây? Nhưng giờ phút này
cũng không phải thời điểm nghĩ đến những thứ này, vội vàng cầm tay Tiết
Dĩ An liền đi đến Trần gia thôn.
Trước khi đi, Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn liếc nhau, gật đầu ra hiệu, chỉ nói: “Dựa vào ngươi rồi!”
Bệ Ngạn cũng biết đây là chuyện liên quan đến mạng người, ách... Cũng
chính là thời điểm “Tư hình ngục sử” như hắn biểu hiện, tự nhiên cũng vỗ ngực cam đoan, phút chốc, hai người liền mỗi người đi một ngả.
Dọc theo đường đi, Tiết Dĩ An hiểu biết đại khái tình huống. Thì ra, Cẩu Oa Tử là con trai vợ chồng Trần Đại Tráng. Canh năm mấy ngày trước đây,
thôn dân nghe thấy Cẩu Oa tử kêu thảm thiết một trận, vội vàng đốt đèn
lồng dậy xem, chỉ thấy vợ chồng Trần gia đã chết ở trong vũng máu, Cẩu
Oa Tử lại run run cầm kiếm gỗ bình thường hay chơi không nói nên lời.
Thôn dân đều đã đoán ma quỷ ban đêm gây nên, quan phủ sợ tình thế mở
rộng chẳng những không tra ra án, ngược lại phong tỏa tất cả Trần gia
thôn không cho phép thôn dân ra ngoài.
Hôm nay Cẩu Oa Tử đột
nhiên bệnh nặng, hơi thở mong manh, si ngốc ngây ngô cười. Trùng hợp
lang trung trong thôn lại không ở trong thôn, lúc này Vương ma ma mới
liều chết trèo tường nhảy ra tìm Tiết Dĩ Huyên.
Nghe vậy, Tiết
Dĩ An tức giận đến nghiến răng. “Vương ma ma ngươi chớ sợ, có ta ở đây
ta xem tên cẩu quan có dám đả thương một đầu ngón tay của ngươi.” Kỳ
thật Vương ma ma cực kỳ thông minh, Tứ ca Tiết Dĩ Huyên trừ bỏ y thuật
cao siêu, còn có ích là dưới tình huống như vậy chỉ sợ chỉ có nhân tài
Tiết gia bọn họ mới dám nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Thiên
hạ ai chẳng biết Tiết gia Phú Khả Địch Quốc, hàng năm quốc khố hơn phân
nửa đều là Tiết phủ nộp, sợ rằng lão
hoàng đế thấy người Tiết gia cũng phải nhượng bộ ba phần.
Trong
khi nói chuyện, đã đến Trần gia thôn. Bọn quan viên canh giữ ở ngoài
thôn người nào chưa thấy qua Tiết Dĩ An tiểu thư điêu ngoa này, đều run
rẩy đón nàng vào thôn.
Nhưng, vẫn chậm một bước, khi Tiết Dĩ An
chạy đến bên giường, Cẩu Oa Tử đã chết. Tiết Dĩ An nhíu mi, vẫn cẩn
thận kiểm tra hơi thở, lại mang bao tay tùy thân cúi đầu quan sát cổ Cẩu Oa Tử, vì thời gian tử vong là mới gần đây, tạm thời không xuất hiện
thi ban (hiện tượng cơ thể xuất hiện các đốm tím sau khi chết do các tế
bào máu di chuyển trong phần cơ thể gần nhất với mặt đất bị dừng lại do
lực hấp dẫn, kết quả làm xuất hiện những đốm màu tím các phần cơ thể
ấy), nhưng hơi thở, nhịp đập hoàn toàn không có, vừa sờ tứ chi mặc dù
vẫn ấm áp, cũng đã dần dần cứng ngắc.
Thở dài một tiếng, Tiết Dĩ An lắc đầu nói với thôn dân: “An táng cho tốt đi.”
Nghe vậy, Vương ma ma dẫn đầu thôn dân nhất thời nhỏ giọng khóc nức nở. “Ai
nha, thật sự là thương cảm, cha mẹ mới vừa đi không bao lâu, đứa nhỏ này cũng...”
“Hu hu, Cẩu Oa Tử sao con không kiên trì một chút?
Vương ma ma ta nói rồi, tuy cha mẹ ngươi mất, nhưng ta và Vương đại thúc ngươi nhất định nuôi ngươi”. Tình cảnh như vậy, mấy năm trước khi đó
Tiết Dĩ An đi theo sư phó học nghề đã gặp nhiều, tự nhiên cũng có ba
phần vô cảm. Chỉ là sau khi đơn giản khuyên giải an ủi vài câu, Tiết Dĩ
An liền tranh thủ thời gian bắt đầu kiểm tra phòng ốc, hi vọng có thể
tìm thấy dấu vết để lại, nhóm người quan phủ cũng không có người ngăn
trở.
Tiết Dĩ An lườm quan huyện đại nhân, giọng lạnh lùng nói: “Nguyên nhân vợ chồng Trần gia chết điều tra ra chưa?”
Quan huyện đại nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Theo khám nghiệm tử thi chứng thật, là bị vũ khí bén nhọn gây thương tích, mất quá nhiều máu mà chết.”
Tiết Dĩ An không lên tiếng, ánh mắt rơi ở trên tiểu mộc
đao trên bàn. Dùng khăn cầm lên tiểu mộc đao, đồ vật này hẳn là đồ chơi
Trần Đại Tráng khi còn sống vì hài từ mà làm.
Quan huyện thấy
Tiết Dĩ An trầm mặc, sợ nàng mất hứng trở về nói loạn vài câu với đại ca nàng Tiết Dĩ Mộ, vội vàng lại xum xoe nói: “A..., đúng rồi, hung khí
kia cũng tìm được. Lúc ấy bị bỏ lại ở hiện trường, là búa sắc bén.”
“Một khi đã như vậy, đại nhân sao không lấy búa ra cho chúng ta nhìn xem?”
Âm thanh theo gió truyền vào, giọng nam từ tính vào phòng. Thôn dân đã
bị đuổi tản ra, một phòng Trần gia hiện tại chỉ còn người quan phủ, thấy Tiết Dĩ Huyên lạnh lùng, đều khom lưng bái lạy.
Tiết Dĩ Huyên
tuy chỉ là đại phu, nhưng là nhị phẩm ngự dụng y quan Viêm đế khâm mệnh, hiển nhiên được mọi người hướng bái. Quan huyện thấy Tiết đại nhân đại danh đỉnh đỉnh, cũng vội vàng cúi đầu nói: “Được được, hạ quan đi lấy hung khí tới.”
“Chậm!” Thanh âm thanh thúy như hạt châu rơi xuống đất, Tiết Dĩ An vẫn ngưng thần nghiên cứu tiểu mộc đao sâu xa ngẩng đầu, chuyển hướng Bệ Ngạn phía sau Tiết
Dĩ Huyên. Âm lãnh nói: “Tất An, ta muốn kiểm tra miệng vết thương trên
người ngươi.”