Tóm tắt chương trước: Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn thí nghiệm, không thể nghi ngờ là Dương bà mụ chết do hung thủ, mặt khác, Tiết Đại tiểu thư hăng hái đưa ra thuốc thí nghiệm của mình.
Cơm đủ rượu no, Tiết Dĩ An lên giường, trong chốc lát liền chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Đáng tiếc điểu tốt đẹp không tồn tại mãi, không tới nửa canh giờ, Tiết Dĩ An liền bị Bệ Ngạn lăn qua lộn lại đánh thức trong lúc ngủ mơ.
“Ngươi ——” vốn là muốn mắng người, nhưng trong thoáng chốc mở mắt ra liền dừng lại, Tiết Dĩ An rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú của Bệ Ngạn lộ ra màu hồng không tầm thường.
“Rốt cuộc ngươi phối thuốc gì cho Nhị ca?” Không đợi Tiết Dĩ An nói chuyện, Bệ Ngạn liền thở hổn hển chất vấn.
Nhờ ánh trăng, con ngươi sáng trong của Bệ Ngạn lóe ra hào quang khác thường trong đêm tối, mím bờ môi khêu gợi thật chặt, Bệ Ngạn lặp lại lần nữa:
“Ngươi phối thuốc gì cho Nhị ca?”
“À?” Tiết Dĩ An chột dạ rũ mí mắt xuống, trong lòng lại bất ổn rối loạn.
Cắn răng, Bệ Ngạn chỉ lạnh lùng khạc ra một chữ: “Nói.”
Tiết Dĩ An theo bản năng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn ngũ quan tinh xảo của Bệ Ngạn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Dường như tối nay Bệ Ngạn không quá giống ngày thường, mặc kệ là giọng nói hay vẫn là ánh mắt, cũng mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách, rất là khác với ngu ngốc hề hề thường ngày.
Nhìn thẳng vào tròng mắt thâm thúy của Bệ Ngạn, trong lòng Tiết Dĩ An cả kinh, che miệng nói:
“Ngươi sẽ không phải là ——”
Bệ Ngạn rên rỉ một tiếng, ngửa cổ ra sau nói:
“Đúng, ta dùng thuốc ngươi phối cho Nhị ca.”
Tiết Dĩ An trợn to mắt, tay run rẩy tìm kiếm xuống phía dưới của Bệ Ngạn, lúc chạm được vật cứng giữa hai chân Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An né ra giống như bị điện giật, nhưng bởi vì động tác quá lớn, ngược lại hung hăng đụng vào chỗ nóng rực này, chọc cho toàn thân Bệ Ngạn run rẩy.
Từ nhỏ ở thanh lâu nên Tiết Dĩ An đã mưa dầm thấm đất, nào có không biết chuyện này, vội vàng đứng dậy lắp bắp nói:
“Ta, ta đi múc nước lạnh cho ngươi tắm.”
Bệ Ngạn một phen kéo Tiết Dĩ An xuống, ánh mắt như lệ kiếm đâm về phía người ở dưới.
“Thuốc độc?”
Mặc dù Bệ Ngạn không rành việc đời, nhưng dù sao cũng là nam tử đã trưởng thành, coi như không biết chuyện nam nữ cũng biết được đốm lửa trong cơ thể hiện giờ kỳ hoặc, thứ nhất có thể nghĩ tới, chính là thuốc này có độc, kéo Tiết Dĩ An lại hỏi.
Tiết Dĩ An bị Bệ Ngạn đè ở phía dưới, cũng là khổ không thể tả, tự cảm thấy không trốn được, vẻ mặt đưa đám nói:
“Ta làm sao biết cái tên ngu ngốc ngươi sẽ dùng thuốc kia chứ?” Không, hắn không phải ngu ngốc, mình mới là ngu ngốc, tại sao phải lấy thuốc ra như hiến vật quý?
Bệ Ngạn siết chặt cánh tay của Tiết Dĩ An thêm ba phần, giọng nói khàn khàn: “Làm sao bây giờ?”
“Ta làm sao biết làm thế nào?” Dứt lời, Tiết Dĩ An lại đảo con ngươi giảo hoạt, cười hì hì lấy lòng nói: “Cứ như vậy đi, ta giúp ngươi múc nước lạnh, dập tắt hỏa ——”
Bệ Ngạn khẽ nhướng mày, “Muốn chạy trốn?”
Tiết Dĩ An cứng đờ, miễn cưỡng kéo ra nụ cười tươi tắn, “Nào dám ——”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, thế nhưng lại bị tên khốn kiếp này nhìn thấu!
Tiết Dĩ An khẽ giãy giụa một chút, lại không cẩn thận đụng phải cái to lớn kia lần nữa, Bệ Ngạn cũng hít sâu một hơi, trong lòng do dự đây là thuôc độc bực nào, lửa đốt toàn thân thật sự khó nhịn được, hạ - thể còn không tự chủ được buộc chặt, vừa ngứa lại tựa như đau, nhưng Tiết Dĩ An vừa đụng lại tựa hồ như dễ chịu hơn rất nhiều.
Kiềm chế một hồi lâu, Bệ Ngạn mới cắn răng khạc ra hai chữ:
“Thuốc giải.”
“À?” Thuốc giải? Đi đâu tìm thuốc giải cho đồ chơi này?
Tiết Dĩ An mè nheo một hồi lâu, cũng không biết giải thích với tên ngu ngốc này thế nào, cuối cùng chỉ đành phải dạy dỗ nói: “Thật ra thì, cái này… Chính ngươi dùng tay là có thể giải quyết.”
“Hả?” Hiển nhiên Bệ Ngạn không hiểu, cả người đều là phun ra khí nóng, thở ra một hơi phả vào trên mặt Tiết Dĩ An, có một loại mị hoặc không nói ra được.
Tiết Dĩ An ho khan, được rồi, mặc dù mình là sắc nữ, thích xem xuân cung đồ, có ý đồ dâm dê soái ca, nhưng hiện giờ thật sự đối mặt với chuyện này, ít nhiều gì vẫn có chút thẹn thùng, đặc biệt là dưới tình huống này, đối mặt với một tiểu chính thái không rành việc đời.
Tiếng nói của Tiết Dĩ An cực kỳ nhỏ, lặp lại lần nữa, “Ngươi cởi quần ra, tự mình dùng tay sờ sờ nơi đó, trên dưới vân vê - chà xát một lát, thuận theo dục vọng làm sẽ tiết ra, à ~ đúng rồi, phải chú ý tiết tấu mới có thể thoải mái.”
Vào lúc này Bệ Ngạn đã bị mị dược hành hạ đến nửa tỉnh nửa mê, đối với Tiết Dĩ An chỉ dạy thì là lại có lỗ tai nghe nhưng không có đầu óc nhớ, cứ mơ mơ màng màng cởi quần, khiến cho hạ - thể bừng bừng nhảy ra, lại nắm lấy bàn tay của Tiết Dĩ An mò xuống dưới.
Thấy thế, đầu óc Tiết Dĩ An oanh một tiếng vang dội, nhưng tay lại không có dời đi, mắt càng thêm tham luyến mà nhìn chằm chằm vào bộ phận đứng thẳng tuyệt vời đó, vẫn luôn là xem tranh và nghe bọn tỷ muội thanh lâu miêu tả, đây vẫn là lần đầu tiên chân chính tận mắt nhìn thấy bảo bối của nam nhân.
“Thật to!”
Tiết Dĩ An chậc chậc tự tán thưởng, toàn thân Bệ Ngạn cũng đã mồ hôi dầm dề, theo bản năng đong đưa phần dưới, Bệ Ngạn không còn hơi sức nói:
“Rốt cuộc phải xoa nắn thế nào mới giải độc được? Mau!”
Nghe vậy, Tiết Dĩ An hoàn hồn nhìn đại bảo bối đứng thẳng một chút, đầu của bảo bối cũng đã lớn như vậy, quả nhiên là hạng người gì xứng với cái dạng bộ phận đó, nhìn màu sắc kia rất là hồng nhạt, chẳng lẽ ngay cả tự an ủi mình, tên ngu ngốc này cũng chưa từng làm qua?
Bên này Tiết Dĩ An vô hạn mơ mộng, bên kia Bệ Ngạn lại bị mị dược hành hạ đến không có biện pháp.
Tiếng rên rỉ nhỏ xuất ra khỏi miệng, Bệ Ngạn cảm thấy trong cơ thể lửa chạy thẳng vào tim, không đau nhưng lại vô cùng ngứa, giống như con mèo gãi, thoải mái lại khó nhịn, bảo bối phía dưới cũng không biết thế nào, hiện giờ lại hóa thành bộ dáng lớn như vậy. Thật ra thì, trước kia thỉnh thoảng trong giấc mộng cũng có loại cảm giác khó hiểu này, mỗi lần sau khi tỉnh lại quần khố cũng sẽ dính thứ trắng trắng gì đó, mà Hoàn Nhi hầu hạ hắn mỗi lần thấy thế liền cười tươi như hoa, khen tiểu thiếu gia trưởng thành. Nhưng hiện giờ lại không giống ngày xưa, dục vọng như từng tầng sóng lớn điên cuồng mãnh liệt đánh úp lại, làm hại mình muốn ngừng mà không được.
Sau khi thưởng thức vóc người ửng hồng tuyệt đẹp của Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An mới chớp chớp mắt mấy cái hỏi:
“Đúng rồi, rốt cuộc tên ngu ngốc ngươi đã dùng bao nhiêu thuốc của ta?”
“Ba, tam viên.”
“......”
Hồi lâu, Tiết Dĩ An mới đột nhiên nổi giận mắng:
“Đại Ngốc Nghếch!”
Dứt lời, không hề do dự đặt bàn tay ngọc lên trên vật nóng của Bệ Ngạn, cái này - bị ngoại vật xâm nhập, cũng là khẽ run lên, đoạn đầu lại không có tiền đồ nhỏ ra nước trong suốt.
Tiết Dĩ An có chút ác độc bắt đầu dùng tay bao lấy cái thứ này, nếu không phải là nghĩ đến cái tên ngu ngốc này vẫn còn có chút tình thâm nơi, thật sự muốn một trảo phế hắn, lần này, nàng là giận thật.
Thứ nhất, tức giận là bởi vì thuốc này phối không tốt, trừ đi thời gian tìm dược liệu và tâm huyết, mị dược này còn phải đặt ở chỗ cực âm rồi luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, mình làm theo sư phụ liền lặng lẽ nghiên cứu chế tạo một bình như vậy. Vốn là chờ thân thể Lan Nhan nhẹ đi, đưa hai viên cho hai phu thê bọn họ hưởng thụ, lại bị tên khốn kiếp này ăn một lần ba viên trước! Thứ hai là Tiết Dĩ An khó có được săn sóc Bệ Ngạn một lần, toa thuốc này rất mãnh liệt, một viên liền đã khiến nam nhân sung sướng, nữ nhân mất hồn, cái tên oa nhi chưa biết mùi đời này lại một lần ăn ba viên, nếu lại do dự không giúp hắn giải trừ, nói không chừng sáng mai Bệ Ngạn thật sự bị phế cũng không phải là khó hiểu.
Trong thoáng chốc, sau một tiếng rên rỉ, Bệ Ngạn bắn dịch màu trắng đục vào trên tay Tiết Dĩ An, Tiết Dĩ An cũng không thấy ghê tởm, tiện tay xé màn trên đầu giường lau tay của mình sạch sẽ, cả căn phòng cũng tràn đầy hương vị mập mờ.
Trên giường, Bệ Ngạn vẫn nặng nề thở hổn hển, mặc dù tự cho rằng đây là đang giải độc, nhưng Long Tử ngạo khí và bá đạo bẩm sinh để cho hắn cảm thấy đó cũng không phải là phương pháp giải độc quang minh chính đại gì, mới vừa rồi khoái cảm mê man càng làm cho hắn có loại ảo giác tẩu hỏa nhập ma.
“Này, ngươi khá hơn chưa?”
Tiết Dĩ An vỗ vỗ Bệ Ngạn, lại thấy hắn hừ hừ hai tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, đoán là hắn xấu hổ, Tiết Dĩ An đang mong muốn cười nhạo một phen, ánh mắt đảo qua, lại thấy cây kia ở dưới hạ thân không ngờ lại cứng ngắc nữa.
“Ngươi, còn muốn?”
Lời vừa ra, cái cổ của Bệ Ngạn cũng mắc cỡ đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú bạo hồng, Bệ Ngạn cúi đầu nói:
“Đây rốt cuộc là thuốc độc gì mà hung hiểm như thế? Hơn nữa, phương pháp giải quyết cũng kỳ quái như thế!” Nhưng, không thể phủ nhận, mới vừa rồi xác thực rất thoải mái, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nghe lời này, Tiết Dĩ An bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống, ai! Ngươi nhắm mắt lại đi, ta…”
Tiết Dĩ An khẽ cắn răng, lúc này mới tiếp tục nói, “Tiểu gia ngươi tối nay được lợi, ta nhất định đều bày ra sở trường của đám tỷ tỷ thanh lâu đã dạy cho ta, nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái khoan khoái.”
Dứt lời, tay ngọc trắng nõn xinh đẹp lại đặt lên đỉnh - cứng rắn của Bệ Ngạn lần nữa.
Hôm sau, phu thê trẻ vẫn ngủ thẳng đến mặt trời đã lên cao ba sào mới rời giường.
Một là bởi vì “Tinh” hết sức mỏi mệt, một là bởi vì tay làm đến cứng nhắc. Đi xuống lầu, chỉ thấy Lý Tín cúi gằm đầu ngồi đợi ở đại sảnh.
Thì ra là, chân tướng đã tra rõ, sáng sớm Lý Tín hào hứng tới đây tạ ơn và báo tin, ai ngờ hai người này lại ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, dù hào hứng hơn nữa cũng bị ép đến tan thành mây khói.
Tiết Dĩ An bưng hai bát cháo Lan Nhan để lại cho bọn họ, uống một ngụm, chớp chớp mắt nói:
“Tra ra được hung thủ rồi?”
Lý Tín gật đầu, “Ta và đại ca tới Dương gia, chỉ vừa lấy ra khúc gỗ, còn chưa nói rõ, nhi tử của ông ta lại bị hù dọa mất hồn, lập tức cung khai nói là mình bóp chết lão nương, lại sợ chuyện bại lộ, lúc này mới nghĩ đến mượn chuyện treo cổ tự sát nói ra.”
Bệ Ngạn cau mày, “Hắn thật sự là nói như thế?”
“Đúng vậy.”
Tiết Dĩ An dùng đôi đũa gắp rau xanh một hồi lâu nhưng không gắp lên được, giận dỗi ném đôi đũa đi, “Không ăn.”
Đương nhiên trong lòng Bệ Ngạn rõ ràng nguyên nhân tay phải của Tiết Dĩ An không gắp được đồ ăn, nhưng lại nghiêm trang nói:
“Lần sau dùng tay trái.”
Tiết Dĩ An híp mắt lại, cười đến vô cùng nguy hiểm, “Ngươi còn muốn có lần sau?”
Bệ Ngạn đàng hoàng gật đầu, mặc dù đặc tính của thuốc độc này mãnh liệt, cũng không biết tại sao, quá trình giải thuốc lại là vô cùng thoải mái.
Lý Tín bên cạnh cũng không biết rốt cuộc là hai người đang nói gì, chỉ đành phải chắp tay nói:
“Nếu hai vị còn có việc, ta liền ——”
“Chậm đã.” Tiết Dĩ An chặn lại lời của Lý Tín, “Vụ án này còn có ẩn tình, ngươi đi gọi nha đầu các ngươi tới, chúng ta lại cùng đi tới nghĩa trang lần nữa.”
Bệ Ngạn tán thành gật đầu, “Ta cũng cảm thấy không thể nào là nhi tử của Dương Phụng Mỹ tự mình giết chết mẫu thân của mình.”
Lý Tín gãi đầu, “Này ——”
Tiết Dĩ An mím môi, “Ngươi đừng tưởng rằng mấy ngày nay ta chỉ lo chơi đùa, ta cũng suy xét án kiện thật kỹ, gọi phu thê Dương thị cùng đi tới nghĩa trang khám nghiệm tử thi, vụ án này đã kéo dài vài ngày cũng nên kết thúc rồi.”