Tiểu Dược Thê

Chương 45

Trời chiều ngã về tây, chiếu lên bến tàu Nguyệt Giang một tầng ánh sáng màu cam nhu hòa.

Các phu khuân vác trên bến tàu tới tới lui lui chuyển hàng hóa lên những chiếc thuyền đang đậu sát vào bờ. Một người trung niên mặc một bộ trường bào để râu, vừa sờ râu vừa giục: “Mấy người bên kia! Mang tới thương hàng Hồng! Nhanh lên! Mau đưa hàng của thương hàng lên đi, còn hai khắc nữa thôi. Đến giờ tất cả những người không có nhiệm vụ đều phải rời khỏi bến tàu.”

Những phu khuân vác lên tiếng, tăng tốc độ.

Người trung niên rảo bước đi tới bờ, lại chỉ vào hai thương thuyền khác.

“Thu neo lại! Lập tức thu lại! Đừng lề mề.” Người trung niên lại gọi một gã sai vặt, hô: “Hai khắc sau, quét sạch bến tàu một lượt, nửa điểm tạp vật cũng không được lưu lại.”

“Nhị gia, mấy bồn hoa Lan đặt bên kia thì sao ạ?” Gã sai vặt bám theo hỏi.

Người trung niên được xưng là nhị gia đó vuốt râu, nửa trầm ngâm nửa hí mắt, nói: “Chỉ mấy bồn hoa lan thì không đủ, mau đi xem một chút còn nhà ai có hoa lan không, mượn dùng trước một lúc. Hành động nhanh lên! Thuyền và xe ngựa của quý nhân sắp tới rồi! Lúc này tuyệt đối không thể có sai sót!”

Hai khắc sau, có một chiếc thuyền cao ba tầng hướng tới bến bờ Nguyệt Giang cập bến, bên trên cắm một lá cờ to lớn, viết một chữ “Trầm” rất đoan trang.

Nhị gia xoa xoa tay, hiện tại chỉ kém tỏ ra nghiêm chỉnh nữa thôi.

Gã sai vặt tới báo, xe ngựa của quý nhân đã đến cửa thành sông Nguyệt. Nhị gia lập tức sốc lại mười hai vạn tinh thần, sau khi tra xét bến tàu trong trong ngoài ngoài một lượt, bỏ cái tay đang vuốt râu xuống, bày ra tư thế nghênh đón.

Thế nhưng mặt trời đã lặn, ánh sao dần xuất hiện mà nhị gia vẫn chưa chờ được vị quý nhân đó. Hắn vặn vẹo cái cổ cứng đờ của mình.

Lúc này lâu thuyền đã tới gần bến, một chiếc thang được hạ xuống, có hai tùy tùng cầm theo hai chiếc đèn lồng đi trước, một bóng người màu đỏ chậm rãi đi xuống. Đợi khi đến gần, nhị gia mới phát hiện người nọ tuổi tác cũng không chênh lệch so với hắn là mấy, nhưng lại mặt trắng môi hồng, khuôn mặt trắng như là trứng gà đã lột vỏ. Vừa mở miệng, tiếng nói như là cổ họng phát ra vậy.

“Hầu gia vẫn chưa tới sao?”

Nhị gia thu mắt lại, không dám ngắm tiếp, cúi đầu nói: “Bẩm quý nhân, hạ quan đã phái nha dịch đi hỏi thăm rồi.”

Người nọ thấp giọng cười, nói: “Không cần, ta tự mình đi nghênh tiếp Hầu gia. Đi.”

Nhị gia vội vàng cung tiễn.

Đợi khi người nọ đi xa rồi, nhị gia mới nuốt cái ực, đây đúng là lần đầu gặp hoạn quan trong cung.

Theo lý mà nói, Nguyệt Giang thành không lớn, từ cửa thành ngồi xe tới bến tàu cũng chỉ mất thời gian một nén nhang. Chậm thì nhiều lắm cũng là hai nén nhang. Nhưng hôm nay từ khi mặt trời bắt đầu lặn cho tới khi trời đã giăng đầy sao, khoảng chừng một canh giờ. Mà Mục Dương Hậu lúc này người xác thực là ở Nguyệt Giang thành, có điều là ở trong một nhà trọ của Nguyệt Gianh thành.

Trầm Trường Đường mặt không đổi sắc nghe Trần Đậu bẩm báo.

Hai người Ngôn Mặc và Ngôn Thâm canh giữ ở bên ngoài.

Nhà trọ ở Nguyệt Giang thành nhã gian rất nhỏ, bên trong nói gì hai người họ Ngôn đứng bên ngoài nghe rất rõ. Trần Đậu vẫn báo cáo như cũ, hắn nói đến từng chi tiết rất nhỏ, ngay cả biểu tình nhỏ như Ân thị khẽ nhếch mi như thế nào cũng đều nói ra hết.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ngày đó bị ám sát, ở trong sơn động đã xảy ra chuyện gì, chuyện này ngoài Hầu gia và Ân thị thì không một ai biết. Có điều tuy rằng không biết nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì. Từ ngày đó, Hầu gia không chỉ không gọi Ân thị nữa mà còn rất lạnh lùng. Vốn cho rằng Hầu gia đã chán ghét Ân thị nhưng hôm nay xem ra là không phải.

Trần Đậu rốt cuộc cũng bẩm báo xong. Trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.

Ngôn Thâm cũng trầm mặc theo: “Vậy chờ đi.”

Một lát sau, trong phòng lại vang lên thanh âm của Mục Dương Hậu. Ngôn Mặc và Ngôn Thâm đi vào nhã gian, thấy hắn đang cau chặt mày ngồi trước bàn, trên bàn có hạch điêu ‘Hà đường nguyệt sắc’. Hai người nhất tề thi lễ.

“Đứng lên đi, ngồi xuống rồi nói.”

Hai người lại lên tiếng, vừa mới ngồi xuống thì Mục Dương Hậu bên kia bỗng quay đầu, nhìn hai người chằm chằm, biểu tình vô cùng nghiêm trọng.

Trong lòng bọn họ nhất thời lo sợ bất an.

Lại nghe hắn chậm lên tiếng: Thánh thượng đã từng đề cập với ta một chuyện.”

Hai người vừa nghe đến đây thì ngồi nghiêm chỉnh.

“Thánh thượng khá tán thưởng tài hoa của hai người, muốn cho hai người các ngươi tiến cung,” Dừng lại, hắn dừng một lúc lâu, dường như là đang suy nghĩ gì đó, lâu sau mới nói tiếp: “Hầu hạ ngự tiền, một thời gian, nếu hầu hạ tốt nói không chừng còn được thăng quan tiến chức.”

Hai chữ ‘hầu hạ’ Trầm Trường Đường nói vô cùng ý vị thâm trường.

Thời gian hai người bọn họ đi theo bên cạnh Mục Dương Hậu không là ngắn, khi tiến cung thì cũng đi theo một bên, cũng biết thành thượng hiện nay ngoài yêu thích hạch điêu còn nuôi không ít luyến đồng. Lập tức, sắc mặt hai người đều trắng bệch.

Trầm Trường Đường nhìn, lại nói: “Đợi khi các ngươi vào cung rồi chỉ sợ là không ra được, các người ngày thường cưỡi ngựa bắn tên, ở trong cung không thể thường xuyên làm vậy. Nhất là bắn tên, trong cung không cho phép mang theo vũ khí. Có điều trong lời của thánh thượng thể hiện sự yêu thích đối với các ngươi vô cùng, có lẽ chờ khoảng một năm rưỡi sẽ cho các ngươi thăng quan tiến chức. Các ngươi có bằng lòng hay không?”

Ngôn Mặc đáp: “Mạng của thuộc hạ là Hầu gia cho, thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của Hầu gia!”

Ngôn Thâm cũng nói: “Thuộc hạ cũng vậy.”

Trầm Trường Đường lại nói: “Bản Hầu chỉ hỏi các ngươi, muốn hay không muốn?”

Ngôn Thâm nói: “Bẩm Hầu gia, nếu là nói thật, thuộc hạ đương nhiên là không muốn. Trên đời này không có lang quân nào muốn người ta đặt mình dưới thân, lại càng không muốn bán đứng thân thể của mình. Nhưng thánh thượng đã mở miệng, thuộc hạ sao dám không theo? Sao dám để Hầu gia khó xử?”

Ngôn Mặc nói tiếp: “Thuộc hạ nguyện vì Hầu gia cung cúc tận tụy đến chết mới thôi.”

Trầm Trường Đường làm như rơi vào trầm tư, hắn bắt đầu thưởng thức hạch điêu ‘Hà đường nguyệt sắc’ trong tay, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cuốt ve lá sen tỉnh xảo. Hắn lại nhìn hai người trước mắt, lời tuy là như vậy, nhưng biểu tình lại không khống chế được, khuôn mặt căng chặt lại.

“Hả? Trong lòng các ngươi nhưng lại cảm thấy thánh thượng bá đạo ích kỷ?”

“ Thuộc hạ không dám.” Hai người đồng thanh nói.

Nhưng lúc này hắn lại nỉ non: “Như vậy, bản Hầu cũng cảm thấy thánh thượng có chút bá đạo, thậm chỉ ngay cả người của bản Hầu mà cũng muốn.” Hắn lại nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Trong lòng hai người bi thương, dù sao cũng chưa từng nghĩ tới bản thân một ngày nào đó được hoàng đến chọn trúng, lại không phải là dùng tài hoa của bản thân thể hiện, mà là dùng thân thể để lấy lòng người khác.

Đây quả thực là tin dữ lớn nhất hiện nay.

Lúc này, phía sau lại truyền tới giọng nói của Trầm Trường Đường:

“ Bản Hầu từ lâu đã từ chối, các ngươi đừng lo, bản Hầu còn ở một ngày, tất sẽ bảo vệ các ngươi một ngày.”

Hai người vội vã dập đầu tạ ơn, cảm động đến rơi nước mắt.

Trầm Trường Đường lại khoát khoát tay, nói: “Đi ra ngoài đi, để thuyền chờ ở bến. Từ giờ trở đi, không có dặn dò của bản Hầu, ai cũng không cho tiến đến.” Hai người họ Ngôn vừa trải qua phong hồi lộ chuyển, hiện tại sớm đã không quan tâm tới khi nào thì lên đường. Nếu không có Hầu gia hôm nay nhắc nhở, bọn họ cũng không biết thánh thượng lại cư nhiên đối với bọn họ còn có loại tâm tư này. Nghĩ đến đây, hai người sợ đến run rẩy. Lúc trước nhìn luyến đồng trong cung cảm thấy thật hèn mọn, hôm nay suýt nữa thì rơi trên người mình, trong lòng rất đỗi bất thường.

Có điều…

Ngôn Mặc thấp giọng nói: “Vì sao Hầu gia lại nhắc tới vụ này nhỉ? Thời gian Hầu gia tiến cung gần đây nhất cũng là nửa năm trước mà? Gần đây cũng không có thư trong cung gửi đến…”

Ngôn Thâm nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ của Hầu gia chúng ta sao có thể phỏng đoán?”

(Chà! Cứ nghĩ đến bộ dạng ẻo lại của a mặt đen và a mặt trắng này là mình thấy ghê ghê! ^^)

.

Đúng vậy.

Hai người khẳng định nghĩ không ra việc này đã trôi qua nửa năm, Trầm Trường Đường bỗng nhắc tới không phải vì bọn họ, mà là vì A Ân.

Ngày đó A Ân ở trong sơn động đã nói hắn mỗi một chữ mỗi một câu đều nhớ rất rõ. Lúc đầu hắn là tức giận tới cực điểm, hắn nghĩ nàng sao dám to gan lớn mật như vậy? Sao có thể không biết phân biệt như vậy? Sao có thể nói ra bốn chữ ‘bất tiết nhất cổ’ đối với Mục Dương Hậu hắn!

(Lúc trước mình dịch bất tiết nhất cổ thành xem thường, để vậy cho nó thuần Việt, nay để nguyên là bất tiết nhất cổ cho nó đúng nguyên tác, vì xem thường là hai chữ, mà đây là bốn chữ.)

Lúc đó trong bóng đêm, chỉ trong phút chốc như vậy, tay của hắn muốn lần đến cổ nàng, hơi dùng lực, muốn biến nàng thành một cái xác không thể nói chuyện.

Nàng không phải là chết cũng không muốn cùng hắn quay về Vĩnh Bình ư?

Hắn liền bóp chết nàng, chôn nàng ở Vĩnh Bình, vĩnh viễn chỉ có thể ở lại Vĩnh Bình.

Nhưng sau đó, khi ở trong nhà của nông phu, hắn ba lần bốn lượt muốn bóp chết nàng, thậm chí muốn dùng Ẩm Huyết roi hung hăng quất nàng, nói cho nàng biết đây là hậu quả của việc chà đạp tôn nghiêm của thiên chi kiêu tử ngày hôm qua. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể ra tay.

Thanh âm tuyệt vọng của nàng, thanh âm oán hận của nàng khiến hắn không thể ra tay.

Lúc nàng đứng ở trong góc nhỏ, thân thể gầy yếu như tờ giấy, tựa như chỉ cần một cơn gió nhự cũng có thể thổi nàng đi, ngay cả

Hắn vừa buồn bực lại vừa giận, đành phải không gặp nàng, hắn sợ nhìn thấy nàng sẽ thật sự giết chết nàng.

Năm ngày qua, hắn rốt cục cũng đủ tỉnh táo để hồi tưởng lại mỗi một câu nói của nàng. Mặc dù vừa nghĩ tới lại giận tới xanh mặt nhưng không thể phủ nhận, nếu như đổi chỗ mà suy nghĩ thì nàng nói cũng không sai.

Hắn gọi hai người Ngôn Thâm vào.

“Quay lại Cung thành.”

Hai người đều sửng sốt, hiện tại đã qua giờ Dậu, lâu thuyền vẫn đang đậu ở bến thuyền.

Ngôn Thâm hỏi: “…Hiện tại ư?”

Trầm Trường Đường gật đầu, nói: “Để đội thuyền ở bến tàu hai ngày, mấy ngày nữa lại khởi hành quay về Vĩnh Bình.”

A Ân vừa trở về nhà, Đông Vân liền ngăn lại lớn tiếng hô to: “Lão gia, phu nhân, đại cô nương về rồi!” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền tới, Ân Tu Văn cùng Tần thị, có có Hạo ca nhi, nhị phòng, tam phòng đều tới.

Bọn họ đánh giá nàng, tựa như đây là lần đầu gặp vậy.

Nhị di nương nói: “Ở bên cạnh quý nhân hầu hạ vài ngày, trở về trên người liền có quý khí rồi, ta thiếu chút nữa nhận không ra đại cô nương nha.” Vỗ mông ngựa rất là trôi chảy. Tam phòng cũng không tỏ ra yếu kém, lập tức khen ngợi nàng.

Tần thị lại cười nói: “Đói bụng không? Để nương làm một bàn thức ăn khác cho con.”

Ân Tu Văn dù chỉ nhớ tới bạc nhưng lúc này cũng không dám nhanh như vậy mà mở miệng, chỉ phụ họa với Tần thị, nói: “Để nương làm đồ ăn cho con.”

Tần thị cũng không động mà chờ sau khi A Ân nói ‘Được’ mới nhích thân đi về phòng bếp.

Ân Tu Văn có ý định hỏi A Ân đến chuyện của Mục Dương Hậu, liền xua đuổi nhị di nương và tam di nương về phòng, ra hiệu nàng cùng đi với mình vào chính sảnh để nói chuyện. Hạo ca nhi cũng lôi kéo tay nàng, hiếm khi có cơ hội dính lấy nàng, vì vậy cả ba người cùng đi vào chính sảnh.

Nhưng Ân Tu Văn chưa kịp mở miệng nàng đã mở miệng trước: “Cha, nhà chúng ta nhỏ quá, ngày mai con tính đi xem nhà, chúng ta đổi nhà mới lớn hơn một chút, cũng không để Hổ Nhãn và Hổ Quyền ở trong phòng chứa củi nữa, quá ủy khuất cho bọn họ rồi.”

Ân Tu Văn không ngờ tới A Ân lại nhắc tới chuyện này, trong lòng cũng vui, nói: “ Được, ngày mau ta đi xem.”

Nàng lại nói: “Con mang theo Hổ Nhãn và Hổ Quyền đi là được rồi, bây giờ là mùa hè, ban ngày đi tới đi lui sợ sẽ làm khổ phụ thân dưới trời nắng.”

Ân Tu Văn tiếp: “Con có thể vì vi phụ mà suy nghĩ, cũng là một mảnh hiếu tâm.” Dù sao đây cũng không phải là chuyện mà hắn quan tâm, hắn nói: “Đợi sau khi mua nhà rồi, khế ước mua nhà đưa cho ta giữ. Con thân nữ tử cầm khế ước mua nhà cũng không tiện.”

A Ân trải qua một lần tìm được đường sống từ cõi chết ngược lại đã nghĩ ra không ít chuyện.

Có một vài thời điểm, nên cứng rắn thì cứng rắn, nên mềm thì mềm.

Nàng nói thẳng thắn: “Phụ thân hay đánh bạc, khế ước ở trong tay phụ thân chỉ sợ không được vài ngày. Nếu phụ thân khăng khăng muốn giữ, vậy nữ nhi cũng không còn cách nào khác, đành thôi vậy.”

Ngụ ý chính là sẽ mua mới hoặc không mua.

Ân Tu Văn vừa nghe liền giận tới nóng mặt, sắc mặt xanh mét.

Nếu trước đây hắn bày ra sắc mặt như vậy trong nhà không ai là không sợ. Nhưng bây giờ nữ nhi trước mặt vẫn trấn định tự nhiên như cũ, bộ dạng không sợ hãi chút nào, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh ngược lại còn có thêm vài phần khí thế hắn chưa từng thấy qua.

Phút chốc khiến hắn bỡ ngỡ.

A Ân lại tiếp: “Phụ thân thật lòng chờ nhi nữ, nhi nữ cũng nhất định hiếu thuận với phụ thân.”

Những lời còn lại nàng không nói nữa mà chỉ mỉm cười.

Hạo ca nhi bỗng lên tiếng: “Đệ cũng thật lòng với tỷ tỷ!”

A Ân sờ sờ đầu đệ đệ mình: “Hạo ca nhi thật ngoan!”

Hạo ca nhi cao hứng nói: “Tỷ tỷ, người trong học đường đều nói đến tỷ đó, còn ao ước hạch điêu ‘Hầu nhi’ mà tỷ tỷ cho đệ nữa.” Hạo cao nhi lúc đó vừa mới đến Thọ Toàn học đường, mỗi ngày học lên học xuống đều cảm thấy vô cùng dày vồ, người trong Thọ Toàn học đường và nó không hợp nhau, nhìn nó với ánh mắt rất lạ, thậm chí còn có người bắt nạt hắn. Nó đã nói với cha, nhưng cha chỉ bảo nhịn một chút, đợi khi học thành tài, khảo thủ công danh, tất cả mọi người sẽ hối hận vì đã bắt nạt nó.

Nó nhịn, nhưng nó không vui, hắn cảm thấy Thọ Toàn học đường như phu tử nói là a tì địa ngục.

Nó nghĩ không hơn.

Cho tới sau đại hội hạch điêu, tỷ tỷ nó đạt giải nhất, trong Cung Thành có rất nhiều người muốn gặp tỷ tỷ, người trong Thọ Toàn học đường cũng nhờ nó truyền bái thiếp, những người lúc trước nắt nạt nó giờ gặp nó cũng vòng qua đường khác. Tình hình trong học đường lúc này so với lúc trước, là chên lệch như trời với đất.

Ân Tu Văn nghe thấy con trai nhắc tới học đường, vừa rồi trong lòng còn có chút tức giận đã biến mất vô ảnh vô tung.

Ngoại trừ nhi nữ, hắn không còn ai khác để dựa vào. Hắn vội ho nhẹ một tiếng, nói: “Nương của con cơm nước sao còn làm chưa xong? Nương con đúng là chậm chạp.” Hắn đi ra ngoài hô: “Đông Vân, còn không mau đi giục phu nhân một chút! Ngây ngốc ở đó làm gì!”

Lúc ăn cơm, Ân Tu Văn không ngừng gắp thức ăn cho nàng, làm bộ lo sợ nàng ở trong sơn trang ăn không no.

A Ân nhìn phụ thân như vậy, chợt nhớ tới Trầm Trường Đường.

Nếu không có hắn nói một phen như vậy, nàng hôm nay sợ rằng vẫn không thể thông suốt được. Nghĩ đến đây, nàng có chút hối hận ngày hôm đó nói câu cuối cùng nặng lời như vậy. Nàng đúng là oán hận hắn, nhưng cũng không oán tới mức đó. Thế nhưng hận thì cứ hận, nhưng nàng vẫn cảm kích hắn.

Tình cảm mà nàng đối với hắn giờ phức tạp tới cực điểm.

Có điều thôi vậy, hắn đã quay về Vĩnh Bình rồi, Trần Đậu hắn cũng mang đi rồi, có lẽ đã triệt để chán ghét người đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của hắn rồi.

Sáng sớm hôm sau, A Ân vốn định trước đi xem nhà, nhưng không ngờ tới đống thiếp mời trong phòng lại chất cao như núi vậy. Phạm Hảo Hạch cũng nói có thêm rất nhiều vụ làm ăn mới, giá cả so với trước đây còn cao hơn không ngừng.

Nàng nghe vậy liền đơn giản trước hết để cho Phạm Hảo Hạch đi thăm dò vùng bên có ai muốn bán nhà không. Còn mình thì ở lại trong phòng.

Nàng lật đống thiếp mời, lại nhìn nhìn nhóm những vụ làm ăn Phạm Hảo Hạch đã lựa ra, suy nghĩ nên lựa chọn như thế nào. Trước mắt không phải lo về vấn đề ngân lượng, trong nhà cũng dần dần do nàng làm chủ, nửa năm ngắn ngủi, cuộc sống của nàng đã có những thay đổi long trời lở đất.

Nhưng vào lúc này có người chợt gõ cửa.

Hổ Nhãn nói: “Đại cô nương, có người truyền lời nhắn, nói là tới từ một vị hạch điêu sư họ Nguyên.”

Nơi hẹn là tại một quán trà ở Cung Thành, cách nhà A Ân cũng không xa, đi bộ mất chỉ khoảng một khắc. Có điều từ sau đại hội, người nhận ra nàng nhiều vô cùng, nàng đành phải ngồi xe ngựa đi.

Khi đến quán tra, nàng mới phát hiện cả quán trà đã được bao.

Nhiều người như vậy khiến nàng chợt nghĩ tới Mục Dương Hậu.

“Ân cô nương, mời bên này.”  Tiểu nhị của quán trà dẫn đường, đưa nàng lên lầu hai. Nàng hỏi: “Người bao trọn quán trà này là vị họ Nguyên phải không?”

Tiểu nhị cười trả lời: “Bẩm cô nương, là vị gia ở Tuy Châu bao.”

Bốn chữ ‘Thượng Quan Sĩ Tín’ bật lên trong đầu nàng, trong nhã gian có tiếng bước chân vang lên. Chỉ trong chốc lát, trước mặt nàng xuất hiện nhân ảnh khiến người khác như được tắm gió xuân. Thượng Quan Sĩ Tín cười ôn hòa với nàng một tiếng: “Ân cô nương cuối cùng cũng đến rồi, sau khi từ biệt tại đại hội hạch điêu, muốn gặp cô nương khó như lên trời vậy.”

Nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của hắn, nàng không khỏi trả lời: “Thiếu đông gia nói đùa rồi, muốn gặp thiếu đông gia mới là khó như lên trời, có thang trời cũng không nhất định có thể gặp được í chứ.”

Trong phòng bỗng vang lên một âm thanh nghi hoặc, sau đó là thanh âm vang dội như chuông đồng của Nguyên Hồng vang lên.

“Hay cho một Sĩ Tín, dám gạt lão phu! Thì ra ngươi sớm đã biết nàng.”

Thượng Quan Sĩ Tín lại cười nói: “Nguyên bá nói lời ấy sai rồi, ta cũng chỉ ở Hạch Điêu trấn gặp qua nàng một lần.”

Nguyên Hồng hừ cười nói: “Gặp qua một lần mà ngữ khí có thể quen thuộc tới mức đó há?”

Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Sĩ Tín và Ân cô nương mới quen đã thân, tựa như cao sơn lưu thủ (1)gặp được tri âm, gặp một lần cũng hơn người khác gặp nghìn lần. Cũng nhờ có nan đề của Phương bá, nếu không có Phương bá, Sĩ Tín cũng không thể gặp được Ân cô nương.”

Nhắc tới Phương bá, Nguyên Hồng lại cau cặp mày bạc trắng lại.

“Lão nhân kia vẫn còn nhớ thương người đó ư? Đạo bất đồng bất tương vi mưu(2), tình cảm của lão quả là sâu nặng!” Dừng lại, dường như nhớ tới chuyện gì đó, Nguyên Hồng lại nhìn về phía A Ân, hỏi: “Ngươi có thể giải ra nan đề của lão sao?”

Nàng nhẹ giọng trả lời: “Chỉ phỏng đoán đúng tâm tư của Phương bá thôi.”

Thượng Quan Sĩ Tín đại khái kể lại chuyện của của A Ân ngày đó ở Hạch Điêu trấn, nói đến ‘Không bột đố gột nên hồ’ thì Nguyên Hồng cười sang sảng, nói: “Lão nhân kia cũng có ngày như vậy.”

Vừa nghe thấy vậy đối với A Ân lại càng thêm quý mến.

A Ân cảm thấy vị hạch điêu sư tên là Nguyên Hồng này rất hiền từ hoãn nhã, lại bởi vì ông là hạch điêu sư nên trong lòng liền tăng thêm vài phần sùng bái. Đương thời có thể trở thành hạch điêu sư chỉ có người trong cung mới được phong, nếu không chỉ có thể là hạch điêu kỹ giả. Ví dụ như Hoàng lão của Nam phái ở Hạch Điêu trấn và Trương lão của Bắc phái, tuổi tác đã lớn rồi thế nhưng vẫn chỉ được gọi là hạch điêu kỹ giả.

Đang lúc mọi người nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đối với cách nhìn của A Ân đối với hạch điêu, Nguyên Hồng nghĩ cô gái này rất đủ tố chất để đuổi kịp Thượng Quan Sĩ Tín, thật khó mới có hạt giống tốt như thế này. Dứt khoát không thăm dò lại nữa, hắng giọng, nói rõ ý đồ của mình.

A Ân vừa nghe liền nhớ tới những lời mà Chu lục lang đã từng nói qua.

“…Thượng Quan gia có một nơi gọi là Hạch học, ở đó tụ tập những hạch điêu kỹ giả có trình độ giỏi nhất, tổng cộng là mười tám vị. Thời gian trước đây, có một vị hạch điêu sư bên cạnh hoàng thượng đã cưỡi hạc về tây, mười tám vị hạch điêu kỹ giả của Thượng Quan gia đã đưa một người đi Vĩnh Bình, hiện tại Thượng Quan gia đang thiếu một vị.”

Lúc đó Chu lục lang nói nàng rất có thể có cơ hội được lựa chọn, nàng khi đó còn cảm thấy hắn chỉ nói đùa, không ngờ tới hôm nay cơ hội đó lại thực sự đang ở trước mặt mình.

Nguyên Hồng nói: “Tuy là trống một vị trsi, nhưng để bổ sung một người vào, Thượng Quan gia chúng ta có vẫn có ba vị dự khuyết. Có thể trở thành người dự khuyết, đều là đệ tử do hạch điêu sư của Thượng Quan gia thu nạp, nếu như ngươi muốn trở thành người dự khuyết thứ tư, ngươi có nguyện ý trở thành đồ đệ của ta không?”

A Ân hỏi lại: “Ý của ngài là muốn nhận ta làm đồ đệ?”

Nguyên Hồng nói: “Ta nghe nói ngươi còn bái một vị cao nhân vi sư khác? Người đó gọi là Nguyên Công?”

A Ân nhất thời ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, nói: “Một thân sở học của A Ân, đều là học từ tổ phụ. Tổ phụ từng gọi đùa mình là Nguyên Công, A Ân liền đơn giản nói sư phụ của mình là Nguyên Công.”

Thượng Quan Sĩ Tín nghi hoặc hỏi: “Với trình độ điêu hạch của cô, tổ phụ của cô nhất định là cao thủ. Vì sao ta chưa từng nghe qua danh tiếng của tổ phụ cô nhỉ? Chẳng lẽ tổ phụ Ân gia là một ẩn thế cao nhân?”

A Ân đáp: “Tổ phụ điêu hạch rất đẹp, quả thực là có lòng muốn ẩn thế.” Từ nhỏ tới lớn, tổ phụ chưa từng ra ngoài tham gia thi đấu hạch, cũng chưa từng biểu lộ bản thân ham mê hạch điêu, thậm chí cũng không cho phép nàng và A Tuyền biểu hiện ra ngoài, chỉ khi không có người mới lộ ra đam mê với hạch điêu. Có lẽ, đây cũng là một loại ẩn thế của hạch điêu kỹ giả đi.”

Nguyên Hồng vỗ tay cười to: “Thật khéo, ta cũng họ Nguyên, ngược laị cũng có người gọi ta là Nguyên Công, ngươi quả thực là đồ nhi mà ông trời định sẵn cho lão phu.”

Thấy nàng dường như có chút do dự, Nguyên Hồng lại nói: “Không vội, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ. Nếu bằng lòng, chúng ta liền làm lễ bái sư. Trong Hạch học của mười tám vị hạch điêu kỹ giả cũng có hai vị cô nương khác, nếu ngươi có lo lắng gì thì đừng ngại nói cho chúng ta.”

A Ân nói tiếng cảm ơn, lại nói: “Xin Nguyên bá cho A Ân vài ngày suy nghĩ.”

Khi rời khỏi quán trà thì thời gian đã không còn sớm nữa.

Thượng Quan Sĩ Tín tiễn A Ân đến xe ngựa.

Trong lòng nàng có chút vui vẻ nhưng cũng có điểm lo lắng.

Nàng muốn đi nhưng ở Cung Thành còn có A Tuyền.

Bỗng nhiên, xe ngựa xóc một cái, cũng không đi tiếp mà bất động. Nàng cất cao giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Bên ngoài không có tiếng đáp lại, nàng nghi hoặc hô: “Hổ Nhãn? Hổ Quyền?” Vẫn không có ai trả lời nàng.

Vừa vén rèm xe lên nhìn, xe ngựa bất tri bất giác đi tới một bãi cỏ ở ngoại ô, xung quang trống không không bóng người.

Trong lòng nàng chợt vang lên tiếng ‘lộp bộp’.

Lập tức đi xuống xe ngựa, nào ngờ vừa mới đứng vững, liền có một cỗ lực đạo đánh lên eo nàng.

Sau lưng là vòng ôm với hơi thở rất đỗi quen thuộc.