Tiểu Dược Thê

Chương 20

Tin tức Tạ Thiểu Hoài thành thân với Lạc Kiều, là sau khi về nhà nàng biết từ miệng của Đông Vân.

“…Bây giờ hàng xóm láng giềng ở đay đều nói. Nói rằng đại lang nhà Lạc gia được Vương thừa tướng tiến cử làm quan, hình như là gì mà công…” Nàng dừng lại, cẩn thận suy nghĩ, hồi lâu cũng nghĩ không ra, phiền não nhìn A Ân.

A Ân buông cái dũa trong tay xuống, nói: “Công Tào?”

“Đúng đúng đúng!” Nàng gật đầu như gà mổ thóc, “Vẫn là tỷ tỷ thông minh, người bên ngoài đều không nói ra được.”

A Ân cười nói: “Trước đây tổ phụ dạy muội, ai biểu muội không nghiêm túc học.”

Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ nói bậy! Rõ ràng là tổ phụ không có dạy muội những thứ này, là tỷ tỷ bác học uyên văn. Tàng thư của tổ phụ, muội xem tới choáng váng đầu, cũng chỉ có tỷ tỷ là xem như của báu thôi.” Khi nói tới hai chữ ‘tổ phụ’ thanh âm của nàng vô cùng nhỏ, còn liên tiếp nhìn xung quanh, chỉ sợ sẽ gặp Tần thị. Ân tổ phụ lúc còn sống cực kỳ yêu thương A Ân và Khương Tuyền, lại thêm Khương Tuyền là đứa trẻ mồ côi của cố nhân, vì thế nên ông bảo Khương Tuyền ngày thường cũng gọi ông là tổ phụ. Nhưng Tần thị lại không vui lắm, có một lần còn trách cứ Khương Tuyền, từ đó Khương Tuyền chỉ dám gọi Ân Minh Viễn là tổ phụ khi xung quanh không có ai ngoài A Ân và tổ phụ.

Khương Tuyền lại nói: “Nghe nói Tạ gia còn tặng rất nhiều châu báu cho nhà Lạc gia đó,” làm như nhớ tới chuyện gì, Khương Tuyền lại che miệng cười trộm: “Tất cả mọi người đều nói Lạc tam cô nương nhà Lạc gia tính tình thích nuông chiều, Tạ lang lấy cô ta về sau này nhất định phải khổ rồi.”

Dừng mọt lát, nàng lại nhìn A Ân, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, muội nhắc tới Tạ lang, tỷ có mất vui không?”

A Ân vỗ tay nàng, nói: “Ta từ lâu đã không cònkhông vui vì hắn rồi.”

Lời này vừa nói ra đã khiến mặt mày Khương Tuyền rạng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ, muội có thể nói xấu Tạ lang sao?”

A Ân mỉm cười, chỉ nói: “Có gì đáng nói đâu, đều là người cũ rồi.”

Khương Tuyền kéo tay A Ân, đàu dựa vào vai nàng, làm nũng: “Không, muội chính là phải nói. Muội trước đây cũng không thích Tạ Thiểu Hoài! Người hắn không có chút thịt nào( đây có vẻ như là đang chê a Tạ gầy ^^), lại là người không có chủ kiến, mỗi lần gặp tỷ cũng chỉ cười ngây ngô thôi! Trước đây tỷ tỷ thích hắn, nên muội không dám nói vậy. Bây giờ tỷ không thích hắn nữa, muội có thể nói ra những lời này trước mặt tỷ tỷ rồi. Tạ Thiểu Hoài không xứng với tỷ tỷ!”

Nghe khẩu khí của muội muội, A Ân hỏi: “Vậy ư? Vậy người nào mới xứng với ta?”

Khương Tuyền nói: “Lang quân tốt nhất trên thế gian này mới xứng với tỷ tỷ!” Còn lại đều là phàm phu tục tử, ngay cả ngón chân của tỷ tỷ cũng không với tới.

A Ân bị chọc cười.

Trông bộ dạng kia của muội muội, cứ như đối phương phải là một vị thần tiên thực sự mới xứng vậy, nàng cũng có thể kén chọn một hai ba bốn năm tới. Hai tỷ muội ở trong phòng cười nghiêng ngả bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khương Tuyền bị dọa sợ đến vội vàng im lặng.

A Ân cất cao giọng hỏi: “Ai đó?”

“Đại cô nương, là ta.”

Khương Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹ đi ra ngoài mở cửa: “Tần bá có chuyện gì vậy?”

Tần bá đưa một tấm thiệp mời, nói: “Có người đưa thiệp mời tới, nói là muốn tự tay giao cho đại cô nương.”

Khương Tuyền nhận lấy, vừa nhìn thấy sắc mặt liền trắng bệch.

A Ân lúc này cũng đi ra, nhìn thấy thiệp mời trong tay A Ân, khoog khỏi nhíu mày.

Chính là thư mời A Ân đi chơi xuân của Lạc Kiều.

Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ, Lạc tam cô nương vì sao lại mời tỷ đi chơi xuân? Nhất định là không có ý tốt! Tỷ tỷ đừng đi!” Nói đến câu sau, giọng nói Khương Tuyền cũng có chút gấp gáp, rất sợ A Ân sẽ đồng ý.

A Ân ý bảo nàng yên tâm đừng vội, rồi nói với Tần bá: “Làm phiền Tần bá trở về nói với người bên ngoài rằng gần đây thân thể con không khỏe, không thích hợp để ra ngoài.”

Tần bá lên tiếng trả lời.

Đợi sau khi Tần bá rời đi, Khương Tuyền khẩn trương nói: “Tỷ tỷ, Lạc tam cô nương nhất định là đã đoán được thân phận của tỷ tỷ, bây giờ nên làm thế nào đây?”

A Ân nói: “Ta nào có cái gì gọi là thân phận?”

Nhưng vào lúc này, Tần bá lại trở lại nói: “Đại cô nương, lão nô định trả lời thì lão gia cũng vừa về đến, đã thay cô nương đồng ý rồi, còn gọi cô nương qua Đông Uyển một chuyến.”  Lệnh cha khó cãi, A Ân chỉ có thể qia đó. Lúc đến Đông Uyển, vừa mới vào cửa liền thấy Ân phụ đang nghe Hạo ca nhi đọc bài. Vì muốn học ở Thọ Toàn học đường nên Hạo ca nhi chậm hơn các bạn học hai năm. Mà trong hai năm này, Ân Tu Văn cũng mời không ít tiên sinh tới dạy Hạo ca nhi hiểu biết chữ nghĩa.

Suy cho cũng vãn chỉ là tiểu môn tiểu hộ, những tiên sinh có danh có vọng đều không phải là những người mà Ân gia có thể mời được. Những người có thể mời cũng chỉ là những người dưa méo táo rách, Ân Tu Văn luôn không hài lòng, bởi vậy việc học ở nhà của Hạo ca nhi liên tục đứt quãng.

Chờ sau khi Hạo ca nhi đọc xong, A Ân mới gọi: “Phụ thân.”

Ân Tu Văn liếc mắt nhìn nàng, đợi khi phó dịch đưa Hạo ca nhi đi mới nói: “Ngày mai hãy để nương của con chuẩn bị cho con thật tốt, ta đã hỏi rõ rồi, Lạc tam cô nương đã mời rất nhiều cô nương đã xuất giá ngày sau đi chơi xuân. Đại lang nhà Lạc gia ở Tuy Châu đã được làm quan, bây giờ mọi người đều muốn nịnh bợ Lạc gia. Hiếm khi có cơ hội như vậy, con tốt nhất nên nắm lấy, dịp chơi xuân này gặp được Lạc tam cô nương, con đừng đắc tội với người ta. Nếu có ủy khuất gì, hãy nhẫn nhịn. Hạo ca nhi cuối thàng phải lên Thọ Toàn học đường, bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi ngày đó tới.”

A Ân đáp ứng một tiếng.

Sau đó không lâu, Tần thị cũng biết việc này, chờ khi Ân Tu Văn đi, bà lại khóc sướt mướt: “Số mệnh nhi nữ của ta sao lại khổ như vậy? Bị từ hôn thì thôi, bây giờ vị chính thê lại tìm tới tận nhà, nghe nói Lạc tam cô nương này là một người được nuông chiều, Tạ lang trước đây lại si mê con như vậy, bây giờ mời con đi chơi xuân, làm sao mà đoán được là có tâm tư gì chứ? Nhưng nhà chúng ta không quyền không thế, có thể làm sao bây giờ? A Ân, mẫu thân cũng là nghìn lần vạn lần không muốn để con đi, nhưng chúng ta lại không còn cách nào. Con phải chịu bao ấm ức để Hạo ca nhi mới có cơ hội có thể đến Thọ Toàn học đường, cũng không thể việc sắp thành lại hỏng, chỉ có thể lại úy khuất cho con thêm một lần.”

A Ân nói: “Nhi nữ hiểu.”

Nàng cũng không đau lòng, ngược lại lại còn muốn cảm ơn phụ mẫu, tâm đã nguội lạnh, lạnh thêm nữa cũng chỉ là khiến cho bản thân sau này rời đi lòng dạ càng thêm cứng rắn hơn thôi.

Khương Tuyền sau khi biết quyết định của Ân phụ, Ân mẫu lại càng thêm thương A Ân. Nếu phụ mẫu đã qua đời của nàng cũng như vậy, nàng sợ là cả ngày sẽ lấy nước mắt rửa mặt. Nàng nói: “Tỷ tỷ, muội đi với tỷ. Nếu Lạc tam cô nương bắt nạt tỷ, muội sẽ liều mạng cùng tỷ!”

A Ân nói: “Không, muội không cần đi với ta.”

Khương Tuyền quýnh lên, luân phiên nói: “Không được không được, sao có thể như vậy được?”

A Ân vỗ vỗ đầu nàng: “Đừng lo lắng, ta đã có cách.”

Khương Tuyền làm như vẫn muốn nói gì đó, A Ân lại cười cười với nàng, cuối cùng đành nuốt vào.

Lạc Kiều chọn nơi du xuân cách Đào Sơn không xa.

Đào Sơn tuy đã bị nhà Thượng Quan mua lại, nếu không phải vì có giao tình, người bình thường không thể đi vào. Cũng nhờ huynh trưởng của Lạc Kiều nhậm chức ở Tuy Châu, ngày thường cũng có đi lại với nhà Thượng Quan, đã vì muội muội mình mà xin nhờ, mới có thể cho Lạc Kiều du xuân ở Đào Sơn.

Bây giờ đã cuối mùa xuân, thời tiết đầu hạ dần đậm, hoa đào từ lâu đã rụng, có điều vẫn không thể cản trở một đám cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ở Đào Sơn hoan thanh tiếu ngữ, nói chuyện không ngừng.

“…Vẫn là nhờ mặt mũi của Lạc tam cô nương, ta trước đây sớm đã muốn đến Đào Sơn xem thử, nếu không nhờ Lạc tam cô nương, ta đâu có cơ hội này?”

“Đào Sơn là của nhà Thượng Quan gia.”

Nhắc tới Thượng Quan gia, có vài cô nương liền đỏ mặt thẹn thùng. Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng mọi người đều biết Thượng Quan gia. Thượng Quan gia ở Tuy Châu là hạch điêu thế gia, luôn được các vị hoàng đế thưởng thức, đời này truyền đời kia, ngay cả hái thú ở Tuy Châu nếu muốn gặp người của Thượng Quan gia đều phải vài phần mặt mũi, dọc đường hai xe ngựa gặp nhau, nhất định là thái thú phải nhường đường.

Một cô nương nói xong thì mặt mày hớn hở, tiếp tục nói: “…Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Thượng Quan gia có một lang quân, tên gọi là Thượng Quan Sĩ Tín, ngoài khí độ ra nghe nói thiên chi kiêu tử ở Vĩnh Bình cũng phải mặc cảm, tự ti đó. Ta có một người họ hàng xa đã may mắn được nhìn thấy Thượng Quan lang quân một cái, nói…Nói là…”

“Nói cái gì?”

“Người xứng với lang quân này chỉ có ở trên trời!”



Một đám cô nương mười sáu tuổi nói xong bắt đầu hưng phấn, Lạc Kiều ngồi ở trong đình ngược lại không vui. Có người chú ý tới sắc mặt của Lạc Kiều, nhẹ kéo kéo cô nương đang nói rất hưng phấn kia. Mấy cô nương này cũng là người biết nhìn sắc mặt của người khác, rất nhanh liền phản ứng kịp, cười hì hì, nói: “Vị lang quân như vậy cũng phải cấp cho Lạc tam cô nương vài phần mặt mũi đấy.”

Tiếng nói vừa dứt, những người còn lại đều phụ họa theo, ngươi một câu ta một câu nịnh hót Lạc Kiều.

Lạc Kiều lúc này mới lười biếng thu hồi lại thần sắc không vui, hỏi: “Vì sao Ân thị vẫn chưa tới?”

Tạ gia hai lần đều mang lễ hỏi rời đi, chuyện này ở Cung Thành có thể nói là mọi người đều biết. Lạc Kiều nói vậy, những người còn lại sao lại không biết Ân thị là ai chứ? Lúc này lại có người phối hợp với lời của Lạc Kiều, cười nhạo A Ân một tiếng.

Thấy thần sắc nhàn nhạt của Lạc Kiều, càng trầm trọng thêm.

Lúc này, có gã sai vặt vội vã chạy tới thưa: “Tam cô nương, Ân thị đã tới, bây giờ đang ở chân núi.”

Lạc Kiều nghe vậy, thản nhiên nhìn về cây đào cách đó không xa.

Bên trong đó có ẩn nấp một người.

Là sát thủ nàng thuê tới.

Nàng không lấy tính mạng của nàng ta, chỉ cần chặt đứt tay nàng ta, để nàng ta cả đời này không thể điêu khắc được nữa. Đến lúc đó, nàng lại đi thăm nàng ta, đưa ra đề nghị để Tạ lang nạp nàng ta làm thiếp, để cho nàng ta cả đời này phải sống trong ác mộng của chính mình.