Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 8

Tuy mấy ông chủ và tài xế kia rất không vui khi bản thân bị Yến đại tổng tài lơ đẹp, nhưng sau khi xác định con đường phía trước không còn nguy hiểm, bọn họ cực kỳ vui vẻ và thỏa mãn. Không lâu sau, tất cả mọi người mở cửa lên xe rời đi, Tư Không Dịch và Yến Khôn cũng một trước một sau rời khỏi trạm xăng.

Lần này cuối cùng Ngô Hình cũng có thể vượt qua xe tải, lúc vượt qua hắn còn bóp còi hai tiếng tỏ vẻ cám ơn và tạm biệt. Tư Không Dịch đang bung dù ngồi sau thùng xe tải, tuy ông chú tài xế muốn cậu ngồi phía trước tránh mưa, nhưng cậu bày tỏ nhất định phải đồng cam cộng khổ với đám đàn em nhà cậu. Vì vậy cậu dựa vào rào chắn trên thùng xe, thấy Yến đại thiếu và Yến nhị thiếu cũng đang nhìn cậu.

Yến đại tổng tài hơi lộ ra nụ cười có vẻ thiện ý, mà Yến nhị thiếu thì sớm không vừa mắt cậu, dứt khoát mở cửa sổ giơ ngón giữa với Tư Không Dịch, bày ra vẻ mặt có giỏi thì đến đánh tao đi. Sau đó xe Bentley dứt khoát chạy thẳng rời đi, lưu lại một luồng khí nóng.

Tư Không Dịch: “… Ha hả.”

Gâu meo chít vù. [Ha hả.]

Lần đầu tiên cả nhà Tư Không Dịch đồng lòng muốn trị một người như thế, nếu không phải tiểu chủ nhân cản lại, bốn tên nhóc sẽ trình diễn sự kiện kinh hoàng nhất trên đường cao tốc “Thú nuôi ép siêu xe dừng lại, toàn bộ người trong xe chết không lý do”.

Cái gì? Thú nuôi không thể ép dừng xe hả?

Tư Không Dịch cười lạnh một tiếng, vậy tuyệt đối không phải là đàn em của cậu, ngay cả Tiểu Văn cũng có thể đốt chết một con sói, Đại Hoàng và Đại Hoa là hai con to lớn nhất, móng vuốt sắc bén nhất, cầm đầu sao có thể yếu được? Đại Hoàng có thể một vuốt bẻ gãy một thân cây! À, tuy là Tiểu Bạch có hơi yếu thế, nhưng tốc độ và răng nanh của nó rất lợi hại. Nói thật, bốn tên này mà nổi điên tập thể, ngay cả bản thân cậu cũng thấy sợ.

“Đừng kích động, đến Bắc Kinh chúng ta lập tức đi mua điện thoại di động.”

Chít chít! [Mua điện thoại di động và cái tên em trai thiểu năng trí tuệ kia có liên quan gì sao?]

Tư Không Dịch cầm danh thiếp mạ vàng của Yến đại tổng tài ra: “Chuyện đầu tiên cần làm chính là nói cho hắn biết, vẻ mặt của em trai hắn không tốt, mây đen che đầu, có thể đã bị nhiễm vài loại bệnh. Nguyên nhân có lẽ là do lạm giao?”

Bốn đứa nhóc nghe đến đây lập tức vừa lòng, ừm, bát quái này đủ để cho cái tên em trai thiểu năng trí tuệ kia uống no bụng. Tiểu Văn vẫn hơi tiếc nuối lắc lắc đầu, vo ve: [Sớm biết vậy em đã tiêm cho hắn một loại siêu virus, để hắn trở về liền trực tiếp vào phòng săn sóc đặc biệt.]

Gâu. [Cậu đừng quá hung dữ, trực tiếp cắn đứt thằng nhỏ của hắn là được rồi. Ít nhất không cần nằm viện.]

Meo~. [Câm miệng! Làm vậy không bẩn hả!]

Tư Không Dịch: “…” Tao hoàn toàn không nghĩ cắn thằng nhỏ nhẹ hơn so với nằm viện.

Hành trình tiếp theo tương đối thuận lợi, đại khái vào lúc bảy giờ tối, xe tải chở Tư Không Dịch và bọn nhóc đến thủ đô phồn hoa. Lúc này thủ đô vừa lên đèn, ánh đèn rực rỡ của các của hàng, dòng người và xe cộ tấp nập lập tức làm tên nhà quê chưa thấy việc đời Tư Không Dịch và đám đàn em ngắm nhìn không kịp, nhịn không được cảm thán quả nhiên thủ đô chính là thủ đô, thoạt nhìn cái gì cũng lớn hơn, cái gì cũng quý hơn!

Đại Hoa bắt đầu lo lắng cho thức ăn trong tương lai, meo meo meo! [Em vừa mới thấy một cửa hàng nhỏ bán cá khô! Cá khô ở đó một cân đến một trăm tám! Giá cả gì thế này? Cá khô ở đó chẳng lẽ là vàng sao?! Em ăn cá khô đắt nhất thị trấn cũng chỉ có mười tám tệ một cân thôi!]

Gâu gâu! [Đúng đúng, em cũng thấy, thịt ở đây mắc hơn ở thị trấn hai mươi tệ! Ôi mẹ ơi, người ở đây toàn ăn cướp sao?!]

Chít chít chít. [Không biết giá gạo thế nào? Em dễ nuôi lắm, cái gì tiện thì ăn cái đó!]

Vo ve. [Máu của mấy người ở đây không ngon, có rất nhiều bệnh nha… Ừm, cũng may thức ăn của em là máu của tiểu chủ nhân.]

Ba đứa kia và cả Tư Không Dịch đều tức giận trừng Tiểu Văn, muỗi nhỏ lập tức bay vụt ra sau một thước, có vẻ nó chọc giận nhiều người rồi.

“Haiz, tao còn tưởng một vạn tệ này có thể xài thật lâu! Dựa theo trình độ tiêu pha này, tao mua điện thoại di động, thuê nhà trọ, ăn cơm, nếu không làm việc gì thì trong vòng một tháng sẽ biến thành một tên khố rách áo ôm lần nữa cho coi. Xem ra chúng ta phải đi làm thêm thôi.”

Tư Không Dịch và bốn tên nhóc lâm vào cơn khủng khoảng kinh tế nho nhỏ, sau đó xe tải ngừng lại trước khu nhà ở của công nhân, ông chú tài xế nói với Tư Không Dịch: “Cháu trai, chúng ta đến nơi rồi. Tiếp theo chú phải chuyển hàng hóa rồi đi giao hàng, cháu có chỗ nào để đi chưa? Nếu chưa thì cứ nói, cháu đến chen chúc trong nhà chú cũng được.”

Tuy rằng Tư Không Dịch rất động tâm với lời đề nghị này, nhưng cậu vẫn lịch sự từ chối. Ông chú này nhìn không có tiền như cái tên Bentley kia, có thể chở không bọn họ đến đây là quý lắm rồi, cậu thật sự ngại tiếp tục làm phiền người ta.

“Không cần đâu chú, cháu có mang tiền, bây giờ cháu tranh thủ tìm hiểu tình hình ở đây, sau đó tìm việc làm. Không cần phiền chú đâu. Chú, lần này cám ơn chú rất nhiều.”

Ông chú tài xế nhanh chóng xua tay: “Gì mà cám ơn chú, là chú cám ơn cháu mới đúng. Cháu đã quyết định như vậy thì chú không nói thêm nữa. Đây là số điện thoại của chú, nếu cuối cùng cháu vẫn không tìm được chỗ ở, có thể đến tìm chú, chú không giúp được gì nhiều nhưng vẫn có thể tìm một công việc làm thêm cho cháu.”

Tư Không Dịch nhìn dãy số viết tay trên tờ giấy kia, nở nụ cười thật tươi, nụ cười tràn đầy năng lượng này làm ông chú tài xế lại bị run mạnh lần nữa.

“Ha ha, cám ơn chú! Chờ cháu kiếm được tiền sẽ mời chú dùng cơm! À, lát nữa cháu định đi mua điện thoại di động, sau này chúng ta có thể liên lạc rồi. Nếu chú có thất lạc thứ gì cứ gọi điện tìm cháu. Đại Hoàng và Đại Hoa rất lợi hại đó.”

Ông chú tài xế cũng cười vài tiếng, thầm nghĩ đứa nhóc này thật sự làm người khác yêu thích. Sau đó ông vẫy vẫy tay nhìn Tư Không Dịch đeo ba lô đen dẫn đám thú cưng rời đi. “… Hy vọng thằng nhỏ này có thể nhanh chóng tìm được chỗ ở.”

Lúc này đám công nhân dọn hàng và ông chủ trong khu nhà cùng đi ra, khi bọn họ nhìn thấy ông chú tài xế khỏe mạnh không bị thương tích gì thì đồng loạt giật mình.

“Trời đất! Lão Ngụy, ông còn sống trở về hả? Xe tải cũng không bị gì?!”

Tài xế Ngụy nhướng mày: “Mấy người đang rủa tôi hả?”

Nhóm công nhân đồng loạt lắc đầu: “Không phải! Chúng tôi vừa thấy tin tức trên báo, xế chiều nay trên đoạn đường núi ông đi qua xảy ra lở đất và đá rơi! Toàn bộ quốc lộ hiện tại đã bị hủy, có ít nhất hơn mười chiếc xe nhỏ bị hỏng và mấy chục người thương vong!”

Ông tài xế Ngụy nghe vậy, nhớ lại nửa giờ kinh hãi chiều nay, nhịn không được cảm thán vận may của bản thân và cậu nhóc kỳ lạ kia lần nữa, sau đó lắc đầu cười một tiếng: “Quả thật tôi có đi qua đoạn đường núi nguy hiểm, nhưng tôi có một phúc tinh ngồi bên cạnh, chính tôi dẫn một hàng xe xịn đấu tranh vượt qua nguy hiểm bủa vây đó.”

Nhóm công nhân đều cho là lão Ngụy khoác lác, nhưng ông ta có thể bình an vô sự trở về, tất cả mọi người đều vui vẻ, ông chủ sảng khoái cho lão Ngụy về nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt trở lại làm việc. Lão Ngụy thấy mọi người không tin, cũng không nói nhiều, chỉ vui vẻ hớn hở khi được nghỉ, sau đó ông nghĩ, sau này nếu có chuyện gì nguy hiểm, hỏi thằng nhóc kia trước sẽ tốt hơn.

Tư Không Dịch không biết bản thân lại bị cho là thần côn, lúc này cậu đang đi dạo mấy cửa hàng trên con đường náo nhiệt. Tuy trước đó cậu nhìn thoáng qua giá cả có chút kinh sợ, nhưng sau này sẽ sống ở đây, còn mang theo cả nhà, cậu vẫn muốn hiểu rõ thêm tình cảnh ở thủ đô.

Đi dạo cửa hàng là cách thu thập tin tức tốt nhất đối với Tư Không Dịch, trời sinh mẫn cảm với các loại tin tức và yêu thích bát quái, cậu rất thành thạo việc thu thập tin tức này. Hơn nữa với trực giác đáng sợ và năng lực bày mưu tính kế của cậu, mỗi lần cậu đi dạo một vòng là thu được rất nhiều tin tức bát quái, vừa nhiều vừa chính xác đến đáng sợ. Chưa đến nửa giờ sau, từ miệng một nhân viên cửa hàng thích bát quái, cậu biết đi thẳng năm trăm mét rồi quẹo phải sẽ gặp được một khu phố cũ chuyên bán đồ secondhand, ở đó không chỉ có các cửa hàng bán đồ cũ mà còn có rất nhiều nhà trọ và tin tức tuyển dụng, đây chính là chỗ mà một tên từ xa đến như cậu cần. Lúc rời khỏi cửa hàng kia, anh trai thích bát quái còn nhét cho Tư Không Dịch số điện thoại của hắn, nói cậu là người tám chuyện vui nhất mà hắn gặp được, sau này rảnh rỗi có thể tìm hắn tám chuyện tiếp.

Tư Không Dịch cũng hiểu tấm lòng thích bát quái của hắn, nhưng sau khi ra cửa liền quên mất số điện thoại.

Chít chít. [Tiểu chủ nhân, sao anh không ghi số điện thoại của hắn lại?]

Tư Không Dịch vừa đi vừa gặm khoai lang chính là bữa tối nay của cậu, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tao tám với tên đó suốt mười phút, suốt mười phút mà tin tức có ích trong miệng hắn chỉ có hai câu! Hắn vậy không phải là bát quái, mà là lảm nhảm! Bát quái và lảm nhảm hoàn toàn khác nhau có biết không? Đừng khinh thường bát quái nha, ít nhất một tin bát quái có 10% đến 90% là sự thật, sau khi phân tích có thể biết được những chuyện cực kỳ thú vị, mà đó còn là tin người khác không biết chỉ có mình tao biết! Vận dụng tốt bát quái có thể trực tiếp thay đổi cả đời người! Nơi có nhiều tin tức bát quái nhất, chính là giới giải trí đó biết không? Nơi đó không chỉ đầy bát quái, mà một bát quái thường thường cũng có thể làm chết một minh tinh. Sở thích của tao thần thánh như vậy, sao có thể giống cái tên nói tào lao kia?!”

Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch và Tiểu Văn yên lặng nhìn tiểu chủ nhân hứng thú *góp một viên gạch, nâng cao giá trị con người. Bát quái chỉ là bát quái có được không, có thể có cơm ăn sao? Lúc này bốn đứa nhóc tuyệt đối không ngờ rằng trong vòng nửa năm sau, tiểu chủ nhân của chúng nó dùng hành động chứng minh bát quái có thể có cơm ăn, không những có cơm mà còn có thể mua nhà mua xe trở thành kẻ có tiền, đúng là không có gì không thể làm được!

*添砖加瓦 thiêm chuyên gia ngõa: là một thành ngữ, ý chỉ chăm chỉ làm một việc gì đó.

Lúc này Tư Không Dịch đã đi đến khu phố cổ, vừa tiến vào nơi này, cậu liền cảm nhận được một cảm giác thân thiết đập vào mặt.

Phóng tầm mắt nhìn qua, tất cả đều là hàng giả và đồ secondhand!

___________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bàn về một bát quái có thể làm chết Yến Chấn:

Tư Không bát quái: Em trai của anh gian díu với cô vợ chưa vào cửa của lão hai nhà họ Triệu, anh em tốt của em trai anh, cô vợ kia mang thai, nhưng đứa bé không phải con của hắn.