Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 14



"Bách niên hảo hợp?!" Mộ Lam Huyền nghe xong tinh thần cả người chấn động, dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy Thành Mộc Thu.


"Ngươi làm gì, muốn đoạt tiền sao!" Thành Mộc Thu liều mạng bảo vệ linh thạch, cảnh giác nhìn Mộ Lam Huyền.


"Bách niên hảo hợp cái gì! Có ý tứ gì?" Mộ Lam Huyền nắm lấy Thành Mộc Thu, nhìn chòng chọc vào nàng, ánh mắt dọa người.


Thành Mộc Thu khẩn trương nuốt nước miếng một cái, phát run nói: "Chính, chính là bách niên hảo hợp a, chúc phúc cho ngươi, ngươi cùng với chưởng môn a".


"Đây là ý gì?" Mộ Lam Huyền truy vấn.


"Có ý tứ gì ......." Thành Mộc Thu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Ngươi không phải thích chưởng môn sao, ngươi thông suốt cho nên Nhị tỷ tỷ chúc phúc ngươi bách niên hảo hợp a, có cái gì không đúng".


"Thích sao ......" Mộ Lam Huyền nắm thật chặt Thành Mộc Thu: "Thích! Là cảm giác gì?"


"Nga?" Thành Mộc Thu đầu óc mơ hồ gãi đầu một cái: "Thích sao, chính là nhìn thấy người kia sẽ rất vui vẻ, tim đập không tự chủ được, chính là có một loại rung động không hiểu được đi".


Mộ Lam Huyền lấy ra tay đang nắm lấy Thành Mộc Thu, thì thầm nói: "Đây chính là thích a, thì ra đây chính là thích, thì ra là thế ......"


Nhìn cái dạng này của Mộ Lam Huyền, Thành Mộc Thu bỗng nhiên kịp phản ứng, bát quái nhìn xem Mộ Lam Huyền: "Nga ~ thì ra, tiểu Lam Lam của chúng ta còn không biết cái gì gọi là thích a".


Trong nháy mắt Mộ Lam Huyền mặt đỏ bừng, đẩy ra Thành Mộc Thu, cảnh cáo nói: "Ngươi nếu là còn dám trêu chọc ta, ta liền đem tất cả chuyện xấu mà ngươi làm đều nói cho Ngô sư thúc!"


Nghe lời nói uy hiếp của Mộ Lam Huyền, Thành Mộc Thu mở to hai mắt nhìn, tay chỉ vào Mộ Lam Huyền: "Oa tắc*, ngươi thật ác độc ......." Lời còn chưa nói hết, liền thấy ánh mắt nguy hiểm của Mộ Lam Huyền, Thành Mộc Thu trong nháy mắt biến thành bộ dáng sư tỷ đứng đắn, lễ phép gật đầu: "Vâng sư muội, tuân mệnh sư muội".


Oa tắc(哇噻):/Wā sāi/=Wow


"Cái kia... sư tỷ liền đi trước a" Thành Mộc Thu vội vàng chạy thật xa, sợ Mộ Lam huyền đem linh thạch của nàng đoạt đi.


Mộ Lam Huyền xem thường nhìn cái người chạy thật xa kia: "Hừ, không có tiền đồ".


Mộ Lam Huyền đi trên con đường nhỏ của tông môn, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
"Nguyên lai đây chính là thích a, nguyên lai ta thích sư phụ ...... "


"Sư phụ có thể hay không cũng sẽ thích ta sao".


Trong óc nàng không tự chủ hiện ra thân ảnh của Bạch Linh, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười đều làm nàng mê muội.


Vốn dĩ nàng chỉ nghe người khác nói qua người kia như thế nào, thật sự là rất rất thích, nhưng nàng chưa từng cảm giác qua.
Thích, thì ra thật tốt đẹp......


Mộ Lam Huyền bất tri bất giác đi trở về tẩm điện của Bạch Linh.


Nàng hơi sững sờ, muốn bình phục lại tâm tình của mình một chút không thể để cho sư phụ nhìn ra tình cảm của mình, "Tỉnh táo, phải tỉnh táo" nàng ở trong lòng khuyên bảo mình, ngàn vạn không thể để cho sư phụ nhìn ra, bằng không sẽ bị đánh chết a .......


Dù sao đây là đoạn tình cảm cấm kỵ, chủ yếu để cho nàng đối sư phụ tốt là đủ rồi, cam tâm tình nguyện, không cầu hồi báo.


Nghĩ đến cái này, Mộ Lam Huyền hít sâu mấy hơi, nàng đẩy cửa đi vào, đập vào mi mắt là dáng vẻ của hồng y mỹ nhân kia dựa vào ở trên ghế đọc sách quyển.


"Ngô". Khẩu khí của Mộ Lam Huyền mãnh liệt nhẫn nhịn, tim ở lồng ngực bối rối không thôi "Không được không được, đừng đập nhanh như vậy, sẽ bị nghe thấy!"


Bạch Linh nâng lên con ngươi, nghi hoặc nhìn tiểu đồ đệ đứng ở trước cửa sững sờ: "Trở về?"


Mộ Lam Huyền xoay người hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lộ ra một nụ cười xán lạn: "Ân, trở về".


"Sinh bệnh sao?" Bạch linh đem một sợi sợi tóc bên tai dịch đến sau tai, thản nhiên nói.


Mộ Lam Huyền dùng linh lực cảm thụ một chút trong cơ thể của mình, nhíu mày nghi ngờ nói "Nga, không có a, vì cái gì lại nói như vậy".


"Mặt của ngươi thật là đỏ". Sau khi Bạch Linh nói xong câu đó, nàng cúi đầu xuống tiếp tục xem sách, nàng đã nói đến như vậy cho nên hẳn là là không có việc gì đi.


"Ài?!" Mộ Lam Huyền sờ lên mặt mình, thật nóng.


Nàng hung hăng bóp mình một cái, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Mộ Lam Huyền ngươi quá không có tiền đồ! Dạng này còn thế nào làm cho sư phụ vui vẻ chứ!"


Bạch Linh khẽ cau mày, tiểu đồ đệ này hôm nay thế nào rất không thích hợp a, chẳng lẽ bị ma tộc đoạt thân? Nghĩ như vậy, Bạch Linh dùng thần thức hướng Mộ Lam Huyền nhìn lại, bên trong cơ thể hoàn hảo không chút tổn hại, không có gì không đúng...... Bạch Linh thu hồi thần thức, vậy tám phần là không đúng chỗ nào, Bạch Linh thu hồi mắt, không còn phản ứng Mộ Lam Huyền.


"Chưởng môn, đệ tử Diệp Thiện". Lúc này ở cửa bỗng nhiên xuất hiện thanh âm của Diệp Thiện.


Chỉ thấy Bạch Linh cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Chuyện gì".


"Ngạch, chưởng môn hôm nay là ngày môn phái chiêu sinh, thỉnh chưởng môn mau chóng đến sân đấu võ". Diệp Thiện cung kính nói.


Bạch Linh nghe xong ánh mắt khẽ động, sau đó đem thư quyển buông xuống: "Tốt, vi sư liền đi".


"Vâng". Ngay lúc Diệp Thiện đang chuẩn bị lui ra, Mộ Lam Huyền ra ngoài giữ chặt Diệp Thiện: "Hắc hắc, sư tỷ chờ ta một chút".


"Ân? Lam Nhi ngươi làm sao ở chỗ này". Diệp Thiện có chút giật mình nhìn xem Mộ Lam Huyền.


"Ta ở đây để chiếu cố sư phụ a". Mộ Lam Huyền hất cằm lên kiêu ngạo cười cười.


Lúc này Bạch Linh từ trong phòng đi ra, lạnh lùng phủi mắt Mộ Lam Huyền: "Vi sư còn cần ngươi chiếu cố? Rõ ràng là ngươi ở lì chỗ này không đi".


"Phốc phốc". Mộ Lam Huyền lướt qua câu nói này của Bạch Linh, tiến lên cười khúc khích, tiện tiện mà nhìn Bạch Linh: "Sư phụ ngươi quên việc tông môn chiêu sinh đi".


Chỉ thấy sắc mặt của Bạch Linh khẽ động, một ánh mắt bắn giết hướng Mộ Lam Huyền mà đến.


Mộ Lam Huyền thần kinh thô tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Bạch Linh: "Hắc hắc hắc, sư phụ ngươi tuyệt đối là quên đúng không, là quên đúng không".


"Cút". Trên người của Bạch Linh tản ra sát khí đáng sợ, phun ra một chữ, lập tức đem Mộ Lam Huyền dọa đến run lên.
Nhìn xem Mộ Lam Huyền ngốc tại chỗ phát run, Bạch Linh hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.


Diệp Thiện an ủi sờ lên đầu Mộ Lam Huyền, bội phục nói: "Đoán chừng chỉ có ngươi mới dám đi khiêu chiến giới hạn của sư phụ".


...


Đến sân đấu võ, Bạch Linh ngồi ở giữa năm vị trưởng lão, đài cao có hơn trăm mét.


Bạch Linh vừa ngồi xuống Ngô Chỉ Hạc liền đến oán trách một trận: "Ta nói chưởng môn a, ngươi có phải hay không quên đi chuyện chiêu sinh của tông môn".
Bạch Linh nghe xong ngữ khí này y hệt với Mộ Lam Huyền, liền giận không chỗ phát tiết, sắc mặt âm mấy phần: "Ân, quên mất".


Ngô Chỉ Hạc xem xét, nghĩ thầm "Không đúng, người sư muội này hôm nay tâm tình thật không tốt, vẫn là không nên trêu chọc nàng".


Nàng cũng sợ tiểu sư muội hỉ nộ vô thường này bạo tẩu, tiếp lấy cười vài tiếng: "Không sao đâu quên liền quên đi, ài, bất quá Lam Nhi đâu, làm sao chỉ có Diệp Thiện tới".


"Không biết!" Chỉ nghe thấy Bạch Linh nói chuyện đều lạnh mấy phần, cả khuôn mặt đen lại.


"Được được được, ta không hỏi". Dứt lời, trong lòng của Ngô Chỉ Hạc vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình, thầm nghĩ ''tám phần là Mộ Lam Huyền vừa khiến sư muội không cao hứng. May mắn kịp thời thu hồi lại, nếu không thôi cả ta cũng bị đem cho góp đi vào. Bất quá Lam Nhi thật lợi hại a, thế mà đem sư muội tức thành dạng này, thật sự là quá lợi hại''. Ngô Chỉ Hạc lộ ra biểu hiện kính nể, dù sao liền liền nàng cũng không dám làm cho Bạch Linh không cao hứng.


Lúc này Mộ Lam Huyền đứng ở trong đám người ở dưới đài, vốn là hẳn là đứng ở bên cạnh Bạch Linh, nhưng nàng bỗng nhiên rất muốn từ chỗ thấp để ngước nhìn đến chỗ Bạch Linh.
Nàng đứng ở trong đám người lít nha lít nhít dưới đài, ngẩng đầu nhìn lại, cũng chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn thấy được dáng vẻ của Bạch Linh, nàng càng thêm cảm thấy vinh hạnh mình thế mà có thể cùng một người tồn tại như thế này mà tiếp xúc. Bạch Linh quá mức hoàn mỹ, bất quá thiếu xót duy nhất chính là nàng đối với Mộ Lam Huyền cảm xúc hỉ nộ vô thường.
Bỗng nhiên ở trên đài xuất hiện một vị nữ đệ tử: "Hôm nay là ngày Cửu Tuyền tông năm năm một lần chiêu tân đệ tử, mọi người đều biết, bản môn mỗi năm năm chỉ tuyển nhận năm người, hi vọng các vị có thể xông ra vòng vây trở thành một phần tử của Cửu Tuyền tông, Cửu Tuyền tông hoan nghênh ngươi!" Sau khi nữ đệ tử dõng dạc diễn thuyết kết thúc, bên trên đài luận võ trong nháy mắt xuất hiện hai nữ tử, một lời không hợp đánh đến.


Ngay lúc Mộ Lam Huyền hết sức chuyên chú nhìn Bạch Linh ở trên đài, bỗng nhiên cảm giác bờ vai của mình bị vỗ một cái, chỉ nghe người kia nói: "Hắc, ngươi cũng là đến xem Bạch Linh chưởng môn a".


"Nga?" Mộ Lam Huyền ngạc nhiên.
Nữ tử áo xanh kia lộ ra một bộ dáng ta hiểu được, hướng tới Bạch Linh ở trên đài mà nhìn xem: "Quả nhiên Bạch Linh chưởng môn danh bất hư truyền, thật sự là một người tuyệt mỹ a".


"Nga". Mộ Lam Huyền liếc nữ tử áo xanh kia một cái, thầm nghĩ, "Nhà ta sư phụ đương nhiên tuyệt mỹ! Chuyện đó mọi người đều biết, còn cần ngươi tới nói".


"Nè, ngươi tên gì a, ta tên Mạc Thanh".


"Mộ Lam Huyền". Nàng thản nhiên nói, con mắt vẫn ở trên người Bạch Linh không dời ra.


"Mộ Lam Huyền......" Mạc Thanh cúi đầu lầm bầm một lần.


Mộ Lam Huyền nhìn xem Bạch Linh ở chính diện trên đài không biểu tình nhìn xem dưới đài luận võ, nhẹ nhàng ngáp một cái, nhưng Mộ Lam Huyền xác thực rất nhanh thấy được, "Sư phụ thật đáng yêu a, nàng không biết ở chỗ này sẽ có rất nhiều người nhìn xem nàng sao, cứ như vậy mà ngáp".


Bỗng nhiên, Mộ Lam Huyền biến sắc, nàng cùng sư phụ mắt đối mắt, mà Bạch Linh cũng phát giác vừa rồi một mặt của mình thất thố để Mộ Lam Huyền thấy được.


Tiếp lấy, Mộ Lam Huyền liền thấy Bạch Linh mặt lạnh, duỗi ra một ngón tay thon dài, để ngang ở cổ một đường.
"Ngạch". Mộ Lam Huyền cẩn thận nhìn về phía Bạch Linh: "Đi....... Chết?"


"Ân???" Mộ Lam huyền không thể tin được nhìn chằm chằm Bạch Linh ở trên đài, sư phụ ngươi tại sao có thể để cho ta đi chết đâu?? Ta thế nhưng là tiểu đồ nhi mà ngươi yêu nhất a! Quá làm cho người thương tâm......


Sau đó Mộ Lam Huyền nhìn thấy Bạch Linh ở trên đài bỗng nhiên che miệng cười cười, đương nhiên cũng có thể là ngáp.......


Một chút giận dỗi ở trong lòng của Mộ Lam Huyền trong nháy mắt tiêu tán, khóe miệng không tự chủ câu lên một cái đường cong.


"Tiểu Linh Nhi?" Tử Y không hiểu nhìn xem Bạch Linh, người sư muội này cùng ai ở phía dưới tương tác thế? Thuận theo ánh mắt nhìn của Bạch Linh, liền thấy dáng vẻ mỉm cười của Mộ Lam Huyền, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.


Nhìn xem Bạch Linh như có điều suy nghĩ thì ra là như thế này.......


"Thế nào, nhị trưởng lão?" Nghe được thanh âm của Tử Y, Bạch Linh vô thức nhìn lại.


Chỉ thấy Tử Y thần bí cười cười: "Không có việc gì, không có việc gì".
Bạch Linh nhíu nhíu mày, mấy ngày nay những người này đều thật kỳ quái a......