Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 2: Nam chủ thật sự rất xấu nha


"Cầu Cầu, Cầu Cầu đáng thương của mẹ, tại sao mà lại đáng thương đến mức này, do ta đã tạo nghiệt gì." Người phụ nữ trung niên lau nước mắt, cả người ôm lấy cánh tay Yến Bạch Thu.
Không phải do lỗi của nàng, mà bởi vì Yến Bạch Thu quả thật là một người rất béo, cánh tay này còn thô hơn cả chân của mẹ hắn.
"Cầu Cầu, Cầu Cầu..."
Chương Chiêu Địch trong đầu ong ong, hắn đã tỉnh táo, chỉ là hắn thực sự không biết nên đối mặt như thế nào với một nhà ba người trước mắt.
Nói rằng với họ rằng hắn chiếm thân xác này, cũng không phải là nhi tử bọn họ, chỉ là một người ngoài?
Lời này, bất kể như thế nào hắn cũng không nói ra được, hắn còn đang nghĩ đến việc giấu giếm như thế nào đây này.
Hắn không muốn làm hại người một nhà này, đồng thời cũng không có ý định muốn lừa dối bọn họ, nhưng việc chiếm lấy thân xác tiểu nhi tử của họ, nếu hắn nói ra, những người này sẽ phản ứng như thế nào, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Hắn cũng biết, việc làm này là vô cùng không tốt, còn nhập vào xác người ta, nhưng hắn chỉ có thể tận lực hồi báo, dùng một khả năng ít ỏi của mình giúp đỡ việc trong nhà.
Vậy thì tử tế báo đáp một nhà ba người này đi.
Từ hôm nay trở đi mình sẽ trở thành Yến Bạch Thu, Chương Chiêu Địch tự nhủ trong lòng, như vậy cũng tốt, vứt bỏ cái tên hắn vốn không thích kia, dùng thân phận này mà sống sót đi.
Đem bọn họ xem như người nhà của mình mà thương yêu, chiếu cố, cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ khi hắn chiếm lấy thân xác này.
Yến Bạch Thu không ngừng thuyết phục chính mình, lúc này mới mở miệng, ôm đầu còn đang ẩn ẩn đau thở nhẹ "Không có việc gì, con chỉ là đang đau đầu, các người đừng lo lắng."
Một cô bé tròn tròn mềm mại chạy tới, nếu như Yến Bạch Thu là một cái bánh trôi tròn vo, thì muội muội hắn, Yến Bạch Tuyết là một quả trứng gà, nàng vốn trắng trẻo thân thể có chút cân xứng hơn ca ca nàng, Yến Bạch Tuyết xoa xoa đôi mắt, mang theo thanh âm khóc nức nở nói: "Nương, đằng sau đầu ca ca bị sưng."
Mẹ Yến Bạch Thu, Liễu Thanh Mai vô thức sờ sờ phía sau đầu nhi tử, thoáng cái đã đụng phải một cục u không nhỏ, nàng run run rút tay lại, nhưng đau lòng vô cùng, nước mắt lại chảy.
"Cầu Cầu con có đau không, một lát nữa nương lên trấn trên tìm đại phu cho con." Liễu Thanh Mai lệ rơi đầy mặt, kiểm tra cánh tay đầy nếp nhăn của nhi tử, lồng ngực đau vô cùng.
"Đúng, phải đi tìm đại phu, Cầu Cầu không thể có việc..." Yến Bạch Sinh liên tục tán thành, ông giống với Yến Bạch Thu, cũng là một người tròn vo.
Người một nhà đối với Yến Bạch Thu tỉnh lại đầu tiên là kinh, sau đó là hỉ, buồn vui lẫn lộn, nâng thân thể mềm mại của Yến Bạch Thu đứng lên, Yến Bạch Thu chính mình có sức lực, cự tuyệt cưng chiều thái quá này của Liễu Thanh Mai.
"Không có việc gì nương, con nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi, hơn nữa hiện tại con không có chút khí lực nào, nhưng trên người thật sự không có chút nào khó chịu, không cần mời đại phu."Trong nhà đã không có tiền, thật sự là rất nghèo, nếu như đi khám bệnh, thế nào cũng phải dùng tiền.
Phải dùng tiền thì khẳng định là đi mượn, trong trí nhớ Yến Bạch Thu, trưởng bối huynh đệ hai bên cha mẹ không được hữu hảo, duy nhất tốt bụng chính là một người muội muội của Liễu Thanh Mai, thế nhưng nhà muội muội kia cũng nghèo, khẳng định không thể nào đi mượn.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh cũng rối loạn, khối u lớn như vậy trên đầu nhi tử, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, nhất định là hối hận không kịp.
"Cầu Cầu không có việc gì, nương sẽ nghĩ biện pháp." Liễu Thanh Mai vỗ vai Yến Bạch Thu, nhẹ giọng an ủi.
Yến Bạch Sinh ở một bên phụ họa, tận lực suy nghĩ, cha hắn trước kia rất rộng rãi, giọng cũng lớn, tính cách hào sảng, chỉ là trải qua chuyện lớn, hoàn toàn thay đổi tính cách, giọng nói cũng không có sức lực.
Bất quá hai người đều rất yêu thương Yến Bạch Thu.
Yến Bạch Thu cảm giác đứng lên thật đúng là lao lực, hắn đỡ hai người tìm ghế ngồi xuống, nhưng phát hiện, căn phòng cũng rộng rãi nhưng không có đến một cái ghế, nhanh chóng nhặt chiếc chiếu trên mặt đất lên. Nhưng lúc khom lưng, Yến Bạch Thu cả người giống như bị vật nặng đè lên, hắn lảo đảo một chút, đặt mông ngồi dưới đất, nửa ngày không đứng dậy được.
"Cha, nương, hai người tới đây ngồi đi, không cần vội, hơn nữa bên ngoài trời tối như vậy, không an toàn." Yến Bạch Thu mất sức của chín trâu hai hổ, cố gắng đứng lên.
Truyện chỉ đăng trên Wattpad của hanhquyphai, trang khác là ăn cắp mất dạy (Sorry bạn đọc nhưng phải biết chính chủ để ủng hộ editor)
Thân thể này thật béo rồi.
Yến Bạch Thu trong lòng cảm thán.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh thấy con trai bảo bối ngã thì vô cùng lo lắng chạy tới, lần này không đợi được đỡ, hắn đã tự mình đứng lên.
"Cầu Cầu ngồi đi, con cùng muội muội trước cứ đi chơi một lúc, mẹ đi làm thức ăn cho hai con." Nói xong, Liễu Thanh Mai cầm chiếc nồi đốt vàng mã lên, đi ra bên ngoài. Yến Bạch Sinh kiểm một ít diêm đi ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ có hắn cùng muội muội Yến Bạch Tuyết, Yến Bạch Tuyết cũng là mặt bánh bao, bất quá không mềm mại bằng hắn, bởi vì tuổi còn nhỏ, khuôn mặt tròn vo này, cộng thêm mắt to ngập nước, nhìn nhuyễn nhuyễn, rất là khả ái.
Tựa hồ rất sợ Yến Bạch Thu biến mất, Yến Bạch Tuyết ngồi ở bên cạnh hắn nâng má, đường nhìn vẫn không ly khai người hắn.
Tiểu Loli tựa hồ rất là lo lắng: "Ca ca, ngươi có phải rất đau hay không? Ngày mai nương mang ngươi đi đại phu khám, rất nhanh thì tốt rồi."
Yến Bạch Thu nhìn thoáng qua cánh tay nho nhỏ như củ sen của muội muội, nhìn lại chính mình, một vòng lốp xe, ngực yên lặng thổ huyết.
Được rồi, hắn không chê, thực sự,... ít nhất ... Hắn nhặt được một khối thân thể, sống thêm một lần nữa, then chốt là, hắn có thể giảm cân.
Tuy rằng hiện tại thịt đã che mất ngũ quan, thể trọng vượt quá ba trăm cân (~150kg) , nhìn ngang nhìn dọc đều là một cục tròn vo, bất quá Yến Bạch Thu âm thầm nghĩ, chỉ cần chính mình kiên trì rèn luyện, khẳng định có thể gầy được.
Bởi vì cha của Yến Bạch Thu, Yến Bạch Sinh trước đây cũng không béo như vậy, chỉ khoảng một trăm bảy, tám mươi cân (~80 đến 90kg), sau này hài tử lớn lên, không biết vì sao càng ngày càng béo.
Trong nhà ngoại trừ Liễu Thanh Mai, còn lại đều là mập mạp.
Yến Bạch Thu rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Không, hiện tại không đau nữa, chỉ là vừa mới tình lại nên hơi khó chịu, ngươi cũng đừng lo lắng..."
Yến Bạch Tuyết bĩu môi, kiểm tra trạng thái của Yến Bạch Thu, lại ôm lấy đầu, nhìn đôi giầy vải bố trên chân, rầu rĩ nói: "Ca ca ngươi hiện tại có phải còn đang nghĩ về Nhạc Mạch Sinh?"
Yến Bạch Thu sửng sốt, nghĩ thầm, Nhạc Mạch Sinh là ai?
Bất quá hắn lập tức nghĩ ra, là thư sinh Yến Bạch Thu thích, lúc sắp chết đói thì gặp được Yến Bạch Thu ngu ngốc, vừa nghĩ đến hành động của Nhạc Mạch Sinh, Yến Bạch Thu liền chán ghét như nuốt phải ruồi bọ.
Người nọ quả thực là cặn bã trong cặn bã
Hắn hoài nghi Yến gia sở dĩ bị tịch thu tài sản, là do Nhạc Mạch Sinh làm ra.
Mà cái chết của Yến Bạch Thu, cũng có khả năng liên quan tới Nhạc Mạch sinh. Yến Bạch Thu tuy rằng vừa ngốc vừa tham ăn, nhưng cũng không phải là loại người thích gây chuyện, cũng không có người nào có cừu oán với hắn.
Trước không nói đến có phải là hung thủ hay không, Nhạc Mạch Sinh vài ăn không uống không, còn nhục nhã nguyên thân, khiến nguyên thân không biết thương xót bản thân mỉnh, thù này Yến Bạch Thu ở trong lòng phát thệ, phải đòi lại cho bằng được.
"Không! Ta cùng hắn không còn liên quan nữa, trước đây là ta bị mù, thích một cái bạch nhãn lang, ta ngày sau không bao giờ ...liên hệ với hắn nữa." Yến Bạch Thu trịnh trọng nói.
Yến Bạch Tuyết con mắt phát sáng, nhìn thẳng vào ca ca, kích động đến nhảy dựng lên, hưng phấn hô: "Ca ca ngươi nói thật phải không?"
Yến Bạch Thu cố sức gật đầu, nguyên thân có thể nói là yêu mù quáng, trái tim đều dành cả cho Nhạc Mạch Sinh, mà Nhạc Mạch Sinh mỗi ngày làm bộ thanh cao, trong sạch không cần bố thí, cứ thế làm cho nguyên thân cảm thấy thích vô cùng.
"Ta nói chuyện giữ lời, Nhạc Mạch Sinh lãnh huyết vô tình, vì tư lợi tới cực điểm, ta còn nhớ kỹ hắn làm gì?" Đây là lời từ tận đáy lòng của Yến Bạch Thu, mặc dù đời trước hắn có cực phẩm phụ mẫu, nhưng cũng chưa từng gặp phải người vô sỉ như vậy.
Còn đọc thơ thánh hiền, quả thực làm người chán ghét đến cực độ.
Những năm đó, ăn uống, y phục, chỗ ở, đi lại đều là do đứa mập ngốc này cho, còn cả các loại lộ phí khoa cử, đảo mắt người này liền trở mặt, mang theo nữ tử kiều diễm về châm chọc hắn.
"Nàng có vẻ ngoài đẹp, tâm cũng đẹp, ngươi cùng nàng khác nhau một trời một vực, có thể nào đánh đồng?"
"Còn nếu là lấy ngươi về làm thiếp, một tên nam nhân như ngươi, đều nhượng người trong thiên hạ cười ta?"
Sau này, người kia thẳng thắng không giấu diếm nữa, trực tiếp mở miệng nhục mạ.
"Ngươi người này lớn lên diện mạo xấu xí không nói, cả ngày tô son điểm phấn, ngôn ngữ thô tục bỉ , còn làm ra việc đoạn tụ chi phích ghê tởm, ta là người đọc sách thánh hiền, để có thể trở thành người tài, phải úy khuất mình ở cùng ác nhân như ngươi, trằn trọc nhiều năm. Coi như lão Thiên mở mắt, cho ta được như ý nguyện, bằng không người xấu xí như ngươi không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa.
"Thực sự là một con người không có tự trọng, vẻ ngoài như vậy mà vẫn sống được."
Nói đơn giản là: ngươi rất xấu, ngươi tốt nhất chết đi!
Yến Bạch Thu vừa nghĩ đến Nhạc Mạch Sinh liền cảm giác buồn nôn, không muốn để ý tới: "Ta sẽ không tái phạm, trước đây đều là ta hồ đồ, ngoại nhân có ra sao, thế nào có thể so sánh người trong nhà rất tốt với ta, ta trước đây là bị mê hoặc đến mờ mắt..."
Yến Bạch Tuyết mắt hồng lên, nghe ca ca nói một phen, tiến lên ôm lấy cánh tay Yến Bạch Thu, nhuyễn hồ hồ nói: "Tthật tốt quá, cha và nương cũng đã thông suốt, bọn họ nói, ngươi ngày sau thích nam nhân thì cứ thích, bọn họ cũng không quản, chỉ cần đừng ... thích thư sinh nghèo nữa là tốt rồi."
Yến Bạch Thu cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.
"..."
Bên này thích nam nhân là có, tỷ như hoàng thượng có nam hoàng hậu, chỉ là, nhà này có phải tư tưởng hơi thoáng hay không.
Lúc này, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh một mực bên ngoài làm cơm lại đây, bưng một cái bồn lớn, một chén bánh ngô đen tuyền, cùng hai cái bát mẻ.
"Đến, Cầu Cầu ăn một chút gì cho ấm ngươi đi." Bát đầu tiên, nhất định là cho Yến Bạch Thu.
Yến Bạch Thu cảm động đến nước mắt đều nhanh rơi uống, ở nhà hắn kiếp trước hắn là người dọn cơm nước cho họ.
Hắn nhìn vào bát, một chén canh suông rau củ, cùng vài loại rau luộc hắn không biết tên.