Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 16: C16 Ngai Liên Sơn (3)

Tiêu Dao Du chạy hết sức còn lại rời khỏi huyệt, đến đường lối ra thấy không ít đá tròn cùng hỏa dầu liền cười ha hả. Đến trời cũng giúp ta, đốt chết lão chết tiệt kia! Nàng đem toàn bộ dầu đổ lên các phiến đá tròn dùng lửa đặt sẵn châm lấy, đá thẳng mấy hòn đá lửa xuống động:Đốt chết tên sát nhân biến thái nhà ngươi! Cho ngươi thành trư quay ! Hừ!

Chính là không ngờ để kẹt một phiến đá ở lại miệng huyệt, không cách nào đẩy ra. Tiêu Dao Du nằm dài xuống đất cố gắng hít thở, ngã đầu nhìn trăng trên bầu trời tròn vành vạnh chiếu xuống mặt nàng, nàng nhớ điều gì ngẩn ngơ nằm cười điên dại vô sức, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn về phía miệng huyệt, chạm đến một con mắt sáng quoắc qua khe hở phiến đá tròn nhìn chăm chăm vào nàng. Trái tim Tiêu Dao Du loạn nhịp sợ hãi. Từ sau phiến đá vọng ra âm thanh âm trẫm quen thuộc:"Tiểu hài tử, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi!"

Tiêu Dao Du bật người chạy trối chết vào thạch cung xuyên vào rừng, một đường vô định. Vừa chạy nàng vừa nhìn sau lưng như bị qủy ám, chạy suốt một đêm, đến dường như nàng không cảm thấy gì nữa, chó cùng đường chó ngáp, nàng vô tình thấy một sơn động rất lớn, chính là do đầu óc không thông liền phóng vào, ở sau một phiến đá lớn che chắn trú núp, sau đó nàng liền ngất đi trong vô thức.

Vì một tiếng rộp rạp xôn xao, Tiêu Dao Du thân mình đau đớn tỉnh dậy. Tiếng ồn rộp rạp cứ vang đứt quảng, cũng không phải âm thanh hay ho gì cho đặng. Nàng gồng sức đẩy người ngồi dậy, thấy trời đã sáng, tầm quá giữa trưa, trời có ít nắng, chẳng quản ra cái mùa đông lạnh buốt này, tuyết bên ngoài dày thêm một lớp, động này không sâu nhưng rất lớn, tính ra so với động nàng ở gấp hơn năm lần. Một cái bông tuyết bay vào rơi xuống mặt nàng, Tiêu Dao Du giờ này mới nhận ra cái lạnh buốt khí trời, nàng ha ha cười mệnh mình hảo lớn, cái xác tàn này nằm một đêm trong động thế mà không rét chết. Ầy, nhắc đến lại thấy lạ, sao chân nàng đều không có cảm giác. Tay cố gắng cử động chọt một cái vào đùi, kinh thật, quả nhiên đông đến tê dại, không thấy cảm giác gì.

Tiêu Dao Du ngã người ình một cái vào vách đá cười ha hả, quái dị cảnh tượng đời sống của nàng, không biết cười thì có thể làm gì. Một chút loạn ý, Tiêu Dao Du bất chợt nhận thấy tim mình đập thịch một cái rất nặng, nàng dứt cười, vẻ mặt nghiêng trọng, rút người vào sau lưng tảng đá.


Phía trước nghe tiếng bước chân vọng vào, một luồng tan táng thi âm tản đến, Tiêu Dao Du nhăn mặt cắn răng, cả thở cũng không dám thở - là lão già chết tiệt kia!

"Hừ hừ". Tảng đá che thân Tiêu Dao Du bất chợt động đậy kịch liệt, âm thanh gầm gừ cùng tiếng xích sắc va chạm vang lên ầm ỏi, Tiêu Dao Du giật điếng cả người, nhưng nhanh tay che miệng mình, thu người theo sau tảng đá.

"Bá Nhạccccccc....cc...cc...!". Tiếng gầm lên dữ dội làm đá quanh động rung chuyển rơi vụng xuống nền. Tiêu Dao Du cơ thể yếu đuối không chịu nổi sóng âm này, cả người đều run lên bần bật.

" Ha ha...ha...ha...Hỏa Bằng Sư, ngươi vẫn còn sống !". Lão Bá giọng cười âm trầm điêu ngoa cười lên đứt quản đầy quỷ quyệt.

Tiêu Dao Du nghe đến câu này mới mở mắt xoay người nhìn đến tảng đá che thân của nàng đang rung lên kịch liệt. Một tấm lưng to lớn như tảng đá, áo rách rưới cũ nát mọc lên một đám rêu xanh, kia không nhìn kỹ không nhận ra nổi đó là vải nát hay là đất, quá cũ kĩ bụi bậm, phía trên một mớ tóc loạn bù xù cũng phũ đầy đất đá rêu xanh cùng một ít cây cỏ. Tiêu Dao Du cảm thấy đầu mình đầy chim bay, nàng ngước mắt nhìn theo tới đỉnh tảng đá này, hả to họng, một vòng bụng hét to, người khổng lồ a!!!

Nếu đây quả thật là người, y phải cao ít nhất hai mét rưỡi, nhìn đến khung xương từ tấm lưng kia quả thật khiến Tiêu Dao Du giật mình. Quá mức khủng khiếp!

"Tiểu nhân, đoản mệnh không tàn khắc ngươi chết!". Dã nhân lớn tiếng, hai tay bị trói xích sắt không ngừng dùng lực kéo, tiếng va chạm kéo rút phiền người hoảng sợ, đến cảm tưởng như xích kia bị vỡ liền thả mãnh thú vồ người chết.


Lão Bá có phần e ngại bất giác lùi lại mấy bước về cửa động, thấy xích sắt kia Dã nhân kéo đến không tới mình liền vẻ mặt thâm hiểm tính toán: "Ha ha ha ha, lão đầu hảo mệnh, đã vậy không bằng ta tiễn ngươi lên tây thiên trước một bước, miễn trừ ngươi nơi này sống không bằng chết, ta đây cũng tích một cái đức đi!". Lão Bá ngã đầu cười to, giọng nói điêu ngoa phiền người chán ghét.

Tiêu Dao Du trong bụng thầm hét to không xong rồi!

Lão Bá vẻ mặt gian xảo nép một ít người phiên hoạt về phía dã nhân, từ bên hông rút ra một loạt mộc châm phóng tới, sau đó cùng lúc hất bột phấn ra, trong động thoáng một chút mù sương, một màu trắng xóa. Dã nhân kéo xích sắt đứng lại, cả người gồng lên gầm một bạo long ngân phát nội lực kinh khủng, bột phấn cùng mộc châm liền đổi ngược hướng phóng về Bá Nhạc, đất đá trong động không hẹn cùng rung lên, chấn động bốn phương.

Tiêu Dao Du cố gắng hai tay ngăn cản tiếng gầm kia, chính là vô ích, hai bên tai đều xuất huyết, đoạn nửa long ngân liền đả kích cơ thể phun ra một bụm máu vô thức ngất đi.

Lão Bá phía kia cũng không kém hơn gì, một bạo long ngân cùng độc dược ám khí hất ngược trở lại, y một trở hai tránh không toàn, bị một tầng nội lực long ngân kia đả tới đứt cắt kinh mạch, đả thương màn nhĩ, nội tạng chèn ép, chân khí cũng loạn một đoàn, thiếu đều tẩu quả nhập ma, y cả người lao đao một bận run rẩy không chống nổi cơ thể, hộc máu.


"Bá Nhạccccc....cc...cc.....". Dã nhân tiếp hô một tiếng đối người thâm cừu gọi đến. Y lạc đến kéo xích sắt va nhau ầm ĩ, ngã người về phía sau cười ha hả, một tiếng động phía kia Lão Bá liền cắt đứt tràng cười, y mở hai mắt trắng dã hướng về phía âm thanh, một đoàn nội kình kéo vào, hút vạn vật về y.

Lão Bá chính là hiện tại bị long ngân kia của Hoả Bằng Sư đem thân thể phá hư, không ngờ Hoả Bằng Sư bị nhốt ở đây mười hai năm thế không chết lại luyện đến một thân nội công cao thâm. Lão khả năng tính toán né tránh long ngân kia của Hoả Bằng Sư không phải là không thể. Chỉ là không tính đến kia đuổi đến Tiêu Dao Du một ngày một đêm tiêu không ít thể lực, còn đánh đến tâm lý lão lay động, một đời cân đo tỉ mỉ, không ngờ có ngày lại thất thủ trong tay một đứa nhóc cùng một tên phế vật mù loà, lão chính là không cam tâm. Khí mạch loạn đến, lão vận người hi sinh mười năm công lực chính mình tản đến ngăn chặn nội lực hỗn loạn trong cơ thể, không trụ được lại phun ra một bụm máu, ngã người một nữa qùy xuống đất. Hướng đến trước mặt Hoả Bằng Sư lớn tiếng gọi đến sau đó ngã người cười to, lão một sắc mặt tính toán chống người rời khỏi, chỉ cần sống sót không sợ ngày sau không có cơ hội giết Hoả Bằng Sư.

Một hành động nhỏ, đẩy đả vụn rơi va nhau nghe tiếp lộp bộp, không ngờ Hoả Bằng Sư liền hướng phía lão thi triển nội kình hút lão về phía y. Lão Bá lao đao nay càng thêm túng quẫn, nội ngoại thương không nhỏ, thân thể cũng không chống nổi nội kình kia hút vào, lão tính toán lật người, lấy một phiến đá nhỏ phóng nội lực ném thẳng vào cổ họng Hỏa Bằng Sư, tận dụng khoảng không cắt gẫy kia nhanh người bỏ chạy.