Hứa Triều Dương bị Bạc Diên hung hăng đè xuống giường chà đạp một trận.
Tay anh ta bị vặn ra sau lưng, mặt kề sát vào tường, eo bị Bạc Diên bẻ cong thành một góc 90 độ, xương kêu rắc rắc.
“Cmn Kinh Trì, ra đây cứu ông coi!”
Kinh Trì nghiêng người dựa vào cạnh giá sách, tiện tay lật sách, cười nói: “Bản thân nói năng tùy tiện, vì tán gái mà cái gì cũng nói ra hết, ngay cả chuyện của Bạc gia cũng dám khai, bị đánh không oan.”
“Tớ nghĩ học tỷ Huyên Huyên không phải kiểu người lắm miệng, sao tớ biết được cô ấy thật sự đi nói chứ.”
“Cậu cho rằng…” Kinh Trì bỏ sách xuống, hừ lạnh nói: “Cậu hiểu cô ta chắc, cậu biết cô ta là kiểu người như thế nào à? Mới tiếp xúc được bao lâu, vậy mà cậu dám bán đứng anh em sạch sẽ?”
“Cậu đừng có nói bừa, cô ấy là nữ thần của tớ.” Hứa Triều Dương đang muốn phản bác, Bạc Diên cong đầu gối đè eo anh ta, dùng sức nhấn một cái, anh ta đau đớn tru lên: “Lão đại, tớ sai rồi tớ sai rồi! Tớ không bao giờ… nói bừa nữa! Tha cho tớ đi!”
Bạc Diên ấn Hứa Triều Dương lên giường luyện tập một trận, các khớp xương vang lên răng rắc, dường như muốn lấy mất nửa cái mạng già của anh ta, đến lúc này mới dừng tay, anh cầm khăn mặt đi đến phòng tắm tắm rửa.
Hứa Triều Dương nửa sống nửa chết nằm trên giường, nhìn trần nhà nói đầy miễn cưỡng: “Mấy ngày liền Huyên Huyên cũng không nhắn tin cho tớ, chắc kết thúc rồi.”
Kinh Trì hỏi anh ta: “Buổi tối hôm đấy, cậu thổ lộ với cô ta như nào?”
“Tớ bảo mình thích cô ấy thôi.”
“Cậu nói thích cô ấy không thôi á?”
“Sao thế được, tớ còn mua bánh ngọt với hoa hồng.”
“Cô ta có nhận không?”
“Nhận, nhưng cô ấy cần suy nghĩ.”
Kinh Trì ngồi xuống “xì” một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Thích là thích, không thích là không thích, sao phải suy nghĩ làm gì.”
Hứa Triều Dương nở nụ cười: “Có thể do con gái phải nghĩ nhiều thứ, lúc đó tớ cũng chết tâm rồi, nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ từ chối, ai ngờ được, thế mà còn có cơ hội.”
“Khúc Huyên Huyên không phải đèn cạn dầu, cậu thì như một thằng ngốc, đừng bảo bạn thân đả kích tinh thần tán gái của cậu, chứ cậu thật sự không chơi nổi cô ta đâu.”
Hứa Triều Dương nhíu mày, ghét bỏ nói: “Cậu cả bụng ý nghĩ xấu xa, nghĩ người khác phức tạp như vậy, học tỷ Huyên Huyên là người con gái trong sáng nhất tốt bụng nhất mà tớ từng gặp, cô ấy chắc chắn sẽ không như những gì cậu nói, lúc tớ tỏ tình với cô ấy, cô ấy cảm động suýt khóc đấy.”
Mắt Kinh Trì trợn ngược lên: “Cảm động đến phát khóc, mà qua bao nhiêu ngày rồi còn chưa trả lời cậu? Tớ nghĩ cô ta nhất định coi cậu là lốp xe dự phòng, muốn chơi cậu thôi.”
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Hứa Triều Dương nhào lên muốn đánh Kinh Trì, đúng lúc này, bỗng nhiên anh ta nhận được tin nhắn, khiến bản thân đứng hình luôn.
“Sao đấy, cậu ngu rồi à?”
Sau một lúc lâu, anh ta sững sờ nhìn về phía Kinh Trì đang đứng cạnh bàn học.
“Trì Trì, học tỷ đồng ý rồi.”
Kinh Trì run run nổi da gà: “Đồng ý cái gì cơ?”
Đột nhiên Hứa Triều Dương làm động tác cá chép trở mình trên giường, hưng phấn cầm điện thoại nói: “Học tỷ Huyên Huyên đồng ý rồi, đồng ý làm bạn gái tớ.”
Kinh Trì nhếch môi, không tin lắm: “Thật hay giả vậy.”
Hứa Triều Dương nhảy khỏi giường, mở tủ quần áo ra chọn đồ: “Học tỷ hẹn tớ nửa tiếng sau gặp nhau dưới tầng kí túc xá, ông đây phải ăn mặc thật đẹp mới được.”
Anh ta thử vài bộ quần áo đều thấy không hài lòng, nhớ ra Bạc Diên có vài cái áo sơ mi ra dáng phết, nên dứt khoát định đi mở tủ của anh ra, Kinh Trì cười nói: “Muốn chết thì cứ lục lọi đi.”
Hứa Triều Dương dừng lại một tẹo, quyết định từ bỏ.
Chờ đến lúc anh ta và học tỷ hẹn hò mặn nồng, việc xông lên lột sạch quần áo thiếu đạo đức như này, Bạc Diên cũng làm thôi.
Hứa Triều Dương tìm cái áo phông Adidas mặc vào người, định lấy nước hoa của Hạ Vưu xịt lên mình.
“Hẹn ở chỗ rừng cây nhỏ, xịt nước hoa làm gì.” Hạ Vưu lật tay ném cho anh ta một chai nước xịt côn trùng: “Hay dùng cái này đi, xịt nhiều nhiều vào, chắc chắn học tỷ của cậu sẽ dán chặt vào cậu không buông.”
Hứa Triều Dương là một thẳng nam chính cống, cầm lọ nước xịt côn trùng xịt lung ta lung tung lên người, rồi hớn ha hớn hở chạy xuống dưới tầng.
Kinh Trì và Hạ Vưu liếc nhìn nhau, ngầm hiểu, cùng đứng dậy đi giày, chạy theo xuống dưới tầng hóng chuyện.
Tầm này đang lúc hoàng hôn, dưới tầng kí túc xá người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Kim Tịch và Sở Chiêu đi bộ về, vừa vặn thấy hai người Hứa Triều Dương và Khúc Huyên Huyên đang đứng nói chuyện dưới tầng kí túc xá.
Kim Tịch đưa tay ra nắm tay Sở Chiêu an ủi.
“Không sao, bọn mình nhanh về phòng đi.”
“Ừ.” Cô ấy đưa tay nắm lấy tay cô, hai người cúi đầu đi về kí túc xá.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng Khúc Huyên Huyền từ đằng sau: “Học muội Kim Tịch, học muội Sở Chiêu.”
Người ta đã gọi tên rồi, giả vờ không để ý không nghe thấy thì giống như cố tình.
Kim Tịch ngẩng đầu, lễ phép cười với bọn họ: “Chào học tỷ, bọn em còn có việc, nên…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Khúc Huyên Huyên nắm tay Hứa Triều Dương, dựa sát vào người anh ta, cười vô cùng xinh đẹp: “Chị với Hứa Triều Dương đang định đi ăn cơm tối, cùng đi chứ?”
Mặt Hứa Triều Dương đỏ lên, phát triển thế này… nhanh phết nhỉ.
Đã nắm tay rồi?
Kim Tịch nhìn xuống, thấy Khúc Huyên Huyên nắm tay Hứa Triều Dương, rõ ràng là cố ý muốn cho Sở Chiêu nhìn thấy.
Hứa Triều Dương hoàn toàn không thấy được tâm tư của con gái, anh ta ngại ngùng cào cào tóc, giải thích với hai cô gái: “Còn chưa nói cho các em biết, anh với Huyên Huyên đang ở bên nhau.”
Sắc mặt Sở Chiêu trắng bệch, mãi lâu sau mới khó khăn nói ra hai chữ: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn, có muốn cùng đi ăn cơm không.” Anh ta ngốc ngốc cười nói: “Anh mời.”
Kim Tịch nắm chặt tay Sở Chiêu: “Bọn em không muốn làm bóng đèn, hai người đi đi.”
Nói xong thì các cô đi luôn, ở trong mắt Khúc Huyên Huyên, chắc chắn là giống như đang chạy trối chết, nhưng chả quan tâm nhiều đến thế làm gì.
Đến trước cửa ký túc xá số 8, bỗng nhiên Sở Chiêu đứng lại.
Kim Tịch khó hiểu nhìn cô ấy.
“Dựa vào cái gì.” Môi Sở Chiêu khô khốc, giọng nói trầm thấp: “Rõ ràng cô ta không có lòng tốt, dựa vào đâu mà có được hạnh phúc chứ.”
Kim Tịch nắm tay áo cô ấy, nói nhỏ: “Nhưng cậu có thể làm gì được đây.”
Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn Kim Tịch, con ngươi tối tăm lộ ra vẻ không cam lòng: “Căn bản cô ta không thích anh ấy, cô ta đang lừa anh ấy.”
Kim Tịch vô cùng bất đắc dĩ: “Thế nhưng đã ở bên nhau rồi.”
Sở Chiêu trầm tư một lát, xoay người chạy nhanh về phía Hứa Triều Dương.
Kim Tịch muốn ngăn cô ấy lại, nhưng đã quá muộn, Sở Chiêu đã xông đến đó —-
“Hứa Triều Dương!”
Hai người phía trước dừng bước, quay đầu lại đầy khó hiểu.
Sở Chiêu chạy đến trước mặt Hứa Triều Dương, cảm xúc kích động, chỉ vào Khúc Huyên Huyên nói: “Anh có biết cô ta đã làm gì không, cô ta cố ý châm ngòi ly gián mối quan hệ của Bạc Diên với Kim Tịch, làm cho bọn họ cãi nhau, cô ta còn dùng em uy hiếp Kim Tịch, dọa nếu cậu ấy mà không chia tay, thì…thì…”
Hứa Triều Dương cau mày: “Em nói gì thế?”
Sở Chiêu “Thì” nửa ngày, câu còn lại không tài nào nói ra khỏi miệng được.
Vẻ mặt cô ấy đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
Giờ phút này nếu bày ra sự thật tàn khốc trước mặt mọi người thì không thể chịu đựng được.
Tình yêu của cô ấy, tâm tư của Khúc Huyên Huyên, còn cả tên Hứa Triều Dương ngu ngốc u mê…
Đứng trước âm mưu quỷ kế, tất cả đều được che đậy bằng một tấm màn xấu xí.
Sở Chiêu cúi đầu, cái gì cũng không nói ra.
Đôi mắt đơn thuần của Hứa Triều Dương lộ ra vẻ tò mò, không hiểu chuyện gì…
Chung quy Sở Chiêu không có cách nào hạ quyết tâm, cô ấy không nỡ phá tan giấc mộng đẹp đẽ của anh ta, dù cho chỉ là bọt biển hư ảo.
Khúc Huyên Huyên nghĩ rằng Sở Chiêu nói không nên lời, cô ta ung dung cười cười: “Học muội, chị biết em thích huấn luyện viên Hứa của các em, nhưng giờ chị với anh ấy đã ở bên nhau, về sau em đừng làm phiền anh ấy nữa, nhé?”
Sở Chiêu như không thở nổi.
Bí mật cô ấy chôn sâu trong tim, lại bị cô ta nói ra làm trò cho nhiều người xem đến vậy!
Hứa Triều Dương có phần luống cuống: “Gì thế hả, em đừng, đừng nói bừa.”
“Sở Chiêu thích anh, ai cũng biết hết.” Khúc Huyên Huyên làm nũng, ra vẻ con gái đang giận dỗi nói: “Giờ anh là bạn trai em, em không muốn anh liên quan gì đến cô ta.”
“Anh cùng cô ấy… Trước đây anh cùng cô ấy cũng chẳng có gì hết.” Hứa Triều Dương xoa đầu đầy bối rối: “Hôm nay bọn em đang diễn kịch đấy à?”
Sở Chiêu đứng im, cả người lạnh băng, giữa hoàng hôn mùa hè vô cùng nóng bức, cô ấy ôm cánh tay, rùng mình một cái.
Anh ấy biết rồi.
Tất cả bí mật chôn sâu trong tim, tất cả những hy vọng tốt đẹp. Mỗi lần vụng trộm vui mừng sau khi nói chuyện với nhau, mỗi lần “tình cờ” gặp nhau… Đều bị bới ra, lột ra vô cùng tàn nhẫn, khó coi đến thế, không giấu được đi đâu nữa.
Mọi người xung quanh ghé đầu vào nhau bàn tán hóng hớt.
Khúc Huyên Huyên thẳng tay biến Sở Chiêu thành “người thứ ba” chuyên đi phá hoại tình cảm người ta, dù cho người ta mới chỉ vừa ở bên nhau.
Cô ta dùng dáng vẻ của người thắng cuộc, cười nhạo sự mất mát của Sở Chiêu.
Kim Tịch không nhìn nổi nữa, nổi giận đùng đùng kéo Sở Chiêu ra sau lưng bảo vệ, phẫn nộ nói: “Cô nói lung tung gì thế, ai thích Hứa Triều Dương cơ, đến tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy còn không biết, thế mà cô đã biết à!”
Khúc Huyên Huyên ra vẻ vô tội: “Học muội Kim Tịch, chị biết em đang muốn giữ mặt mũi cho bạn mình, thôi đi, chuyện quá khứ chị cũng không quan tâm nữa, chỉ mong về sau em ấy duy trì khoảng cách với Hứa Triều Dương, đừng phá hoại quan hệ giữa bọn chị là được.”
Kim Tịch quay sang Hứa Triều Dương, nghiêm túc nói: “Sở Chiêu chưa từng thích anh, anh đừng có nghĩ bậy.”
“Anh không, không nghĩ bậy đâu, thật là, các em sao đấy!” Hứa Triều Dương chưa thấy qua cảnh con gái cãi nhau, không biết phải làm thế nào: “Không phải mối quan hệ giữa các em tốt lắm sao?”
“Bọn em không phải bạn! Cái đồ Hứa Triều Dương ngu ngốc!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Triều Dương thấy Kim Tịch tức giận đến thế: “Anh đã làm gì à?”
“Anh chính là đồ mù, rõ ràng Khúc Huyên Huyên không thích anh, cô ta chỉ lợi dụng anh thôi, lợi dụng anh để bắt nạt Sở Chiêu, thế mà anh còn làm đồng lõa của cô ta! Anh…..”
Bỗng nhiên Sở Chiêu nắm chặt tay áo Kim Tịch, ngăn cản lời nói của cô.
Cô quay đầu lại, thấy Sở Chiêu đang cúi đầu, tóc mái che đi ánh mắt, nước mắt chảy dọc xuống gò má, cô ấy mím chặt môi đến trắng bệch.
Khúc Huyên Huyên hừ lạnh nói: “Sở Chiêu đố kị Hứa Triều Dương thích tôi, từ lúc hội thơ cho đến lúc đi du lịch, hoàn toàn không cho tôi một sắc mặt tốt, sao giờ đổi thành tôi bắt nạt cô ta, các cô định cùng nhau bẻ cong sự thật đấy à.”
Sở Chiêu nắm chặt tay, cả người run rẩy, đối mặt với những ánh mắt xem thường của mọi người, cô ấy giống như bị lột hết quần áo, xấu xí, ghen tị, bất kham, khuất nhục…..
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp bỗng nắm lấy tay cô ấy, bao gọn bàn tay cô ấy trong tay mình.
“Hứa Triều Dương nhà cô là người ai gặp cũng thích hết à?”
Một giọng nói trầm thấp mang theo hàm ý khinh miệt vang lên từ đằng sau.
Sở Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Kinh Trì.
Trời xẩm tối, ánh mắt tối đen của anh ta giống như ao nước sâu, làm cho người khác yên tâm.
Thấy Kinh Trì đi đến, mặt Khúc Huyên Huyên lạnh xuống: “Các cô đang kéo bè lũ chắc.”
Hứa Triều Dương nói: “Kinh Trì, sao cậu lại chạy ra hóng hớt thế?”
Khóe miệng Kinh Trì nhếch lên một nụ cười lạnh băng, nhìn Khúc Huyên Huyên, khiêu khích nói: “Chỉ là không quen nhìn cô bạn gái hai mặt hung hăng ngang ngược này của cậu, cô ta không phải luôn miệng nói Sở Chiêu ghen tị cô ta à.”
Kinh Trì giơ bàn tay đang nắm chặt tay của Sở Chiêu lên: “Hai người thấy rõ chưa, người nắm tay cô ấy là tớ.”
Sở Chiêu ngước đôi mắt sũng nước lên, tầm mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt mình, da tay của anh có màu lúa mạch khỏe mạnh, khớp xương thon dài mạnh mẽ, chỗ khớp xương nhô lên trắng bệch.
Anh nắm tay cô, nắm rất chặt.
Kích thích ngày hôm nay cứ nối tiếp nhau đến, Kim Tịch cảm thấy tim mình sắp bị bệnh đến nơi rồi.
Hứa Triều Dương sững sờ hỏi: “Sao tớ không biết chuyện này? Các cậu ở bên nhau lúc nào vậy?”
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à, thích ai là cứ bô bô cái miệng cho toàn thế giới biết.” Kinh Trì lạnh lùng nhìn Khúc Huyên Huyên: “Tìm được bạn trai, thì cmn ảo tưởng con gái trên thế giới đều là tình địch của cô à, hơi ảo tưởng sức mạnh rồi đấy.”
Lúc này quần chúng hóng hớt lại nhốn nháo, đều hướng ánh mắt khinh thường về phía Khúc Huyên Huyên.
Nét mặt Khúc Huyên Huyên khó coi đến cực điểm: “Cậu, cậu nói dối.”
“Không hề nói dối.” Giống như bị anh cuốn theo, Sở Chiêu khàn giọng nói xong câu này thì kiễng chân, hôn phớt qua má Kinh Trì một cái.
Kinh Trì mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng, ngây người sờ sờ mặt mình, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của đôi môi người con gái.
Cảm giác nhanh chóng truyền đến não, giờ bản thân anh không hít thở nổi nữa rồi—
“Ừm… ừ…”
Từ từ, mình định nói gì ý nhỉ?
Khúc Huyên Huyên tự bê đá đập vào chân mình, vẻ duyên dáng nết na từ trước đến nay cũng toang, đối mặt với ánh mắt xem thường của mọi người, cô ta chưa bao giờ bị mất mặt đến thế, nên hất tay Hứa Triều Dương ra, chạy đi.
Hứa Triều Dương nhìn Khúc Huyên Huyên, rồi quay sang nhìn Kim Tịch: “Anh, anh có nên đuổi theo không đây.”
Kim Tịch liếc mắt khinh thường, xua xua tay, đi mất.
…..
Chiều hoàng hôn buông xuống, dưới mái đình vắng vẻ.
Cô gái ngồi trên sàn gỗ, nhìn hoàng hôn ở phía chân trời xa xăm, chóp mũi hơi hồng hồng, lông mi ướt đẫm nước.
Cô im lặng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tim Kinh Trì cũng thấy đau theo, anh bước từng bước đi đến bên cạnh cô, ngồi song song với cô.
“Còn đau lòng à?”
Sở Chiêu nghiêng mặt, bả vai gầy yếu bé nhỏ run run nức nở.
Kinh Trì đưa tay ra, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng do dự một chút, lại rút tay về.
“Khóc cái gì mà khóc, vừa mới thắng đẹp thế cơ mà.” Anh dựa lưng vào vách tường thô ráp đằng sau, nghiêng đầu nhìn cô ấy, thoải mái nói: “Chúng ta song kiếm hợp bích, thẳng tay đánh Khúc Huyên Huyên về nguyên hình, em không thấy chứ, mặt cô ta trắng bệch luôn…”
Sở Chiêu càng khóc nhiều hơn, hít thở không thông.
“Không phải của em, dù thế nào cũng chẳng thể là của em được.” Anh nhíu mày an ủi: “Quên đi thôi.”
“Đã, đã như thế rồi, chỉ có thể quên đi thôi.” Cô cắn chặt môi, hai má đỏ bừng vì kích động: “Khúc Huyên Huyên nói đúng, em đúng là ghen tị, mỗi lần nhìn thấy cô ta, thì em khó chịu, em vô cùng đố kị với cô ta.”
“Cô ta có cái gì tốt để em đố kị, cô ta còn chẳng bằng một ngón tay của em.”
Cô khàn tiếng, mang theo nức nở: “Anh không hiểu cảm giác này đâu, anh không hiểu gì hết.”
Kinh Trì hít sâu, sao anh lại không hiểu cảm giác ghen tị này chứ, anh cũng ghen tị với tên ngốc kia.
“Em đừng khóc, em khóc làm anh bứt rứt lắm.”
Sở Chiêu thở hổn hển nói: “Ai bắt anh ra đây chứ, em, em tự khóc, em có làm phiền anh gì đâu!”
Kinh Trì thấy cô lộ ra khuôn mặt lê hoa đái vũ thì hung hăng đe dọa: “Em thử khóc thêm xem nào.”
“Anh dữ gì, anh không để em khóc một tí được hay sao, người em thích có bạn gái rồi, em có thể không khóc được à!”
Không đợi cô ấy nói xong, bỗng Kinh Trì ấn đầu cô vào ngực mình.
Sở Chiêu mở to mắt, mặt với lỗ tai bắt đầu đỏ lên, mũi của cô va phải lòng ngực cứng rắn của anh nên hơi đau.
Tay anh còn để trên gáy cô, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh: “Giờ khóc đi, ông đây cho em mượn vòng ôm ấm áp.”
Cách lớp quần áo mỏng manh, Sở Chiêu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và trái tim đang đập điên cuồng của anh.
Bị dọa đến ngớ người, sao mà khóc được nữa chứ.
Cô liếc mắt xuống, nhìn quần áo của anh, áo phông trắng đơn giản, dòng chữ trước ngực bị giặt đến bạc màu, hơi thở xung quanh mang mùi bồ kết thơm mát, là mùi hương vô cùng sạch sẽ, giống như ánh mặt trời.
Kinh Trì thấy người cô cứng lại thì buông ra: “Ngừng khóc rồi?”
Đôi mắt đen nhánh long lanh của Sở Chiêu lộ ra vẻ hoang mang.
Kinh Trì không chút để ý nhìn trời: “Trên thế giới này, không chỉ mình Hứa Triều Dương là con trai.”
“A!”
Gió đêm se se lạnh, hai người im lặng đứng không nhúc nhích.
Kinh Trì không kìm được… Giơ tay sờ má mình, khóe miệng hơi cong lên, anh bị Sở Chiêu liếc mắt một cái nên lập tức buông tay xuống, hắng hắng giọng, duy trì sự nghiêm túc.
Sở Chiêu cụp mắt, vô thức cại móng tay mình, buồn buồn nói: “Đang muốn một mình khóc thỏa thích, anh lại làm cho cảm xúc của em chạy đi mất luôn rồi.”
Thấy tâm trạng cô đã tốt hơn, Kinh Trì thở phào nhẹ nhõm: “Có ý tốt trở thành một chàng trai ấm áp, thế mà em lại chẳng cảm kích gì cả, qua thôn này không có nhà trọ nữa đâu, lần sau mà muốn dựa vào vai học trưởng là phải thu phí đấy nhé.”
“Ai muốn dựa vào anh chứ.”
“Thế về sau định như nào, đào góc tường bạn thân thì anh không làm đâu, còn lại núi đao hay biển lửa tùy em sai khiến.”
Sở Chiêu hít mạnh: “Anh ấy đã thành bạn trai người khác, em quyết định buông tay.”
“Buông tay là tốt rồi, ngoại trừ Hứa Triều Dương, em mà thích ai thì dễ dàng bắt được thôi.”
Lông mi trên đôi mắt đen nhánh của Sở Chiêu còn lóe ánh nước, cô khó hiểu hỏi: “Em tốt như thế à?”
Kinh Trì ấp úng “Ừ” một tiếng, mặt hơi đỏ lên.
Sở Chiêu nhẹ nhàng khoác vai Kinh Trì, giống như lông chim, nhẹ nhàng thoải mái, thế nhưng đối với Kinh Trì, lại như nặng tựa ngàn cân.
“Anh đang nói… Trường ta nam sinh nhiều lắm, không có ý gì khác.”
Sở Chiêu thu tay lại, nhẹ nhàng hít một hơi: “Lúc nãy suýt thì nói ra rồi, chỉ tiếc là, kết quả… Cuối cùng vẫn là Khúc Huyên Huyên nói ra hộ em, thật vô dụng mà.”
Kinh Trì hít sâu: “Con trai thông minh, là không cần con gái phải nói ra, do Hứa Triều Dương quá ngu ngốc thôi.”
“Anh mới ngốc ý.”
Kinh Trì nở nụ cười: “Em nói anh ngốc, thì anh ngốc.”
“Đi về thôi, Tịch Tịch đang lo cho em lắm.”
Sở Chiêu xoay người định đi, bỗng nhiên Kinh Trì kéo cô lại nhưng bị trượt tay làm tay áo rách ra một khoản, lộ ra một bên vai.
Bờ vai xinh đẹp trắng nõn giống như đỉnh núi, còn có một bên dây áo ngực màu đen, vụt qua một cái.
Sở Chiêu vội vàng lui về phía sau, kéo áo lên.
Quần áo mùa hè của con gái là như thế, mỏng mỏng, thoải mái, rất dễ bị rách, lại còn là lực tay không chừng mực của con trai.
Kinh Trì ra vẻ bình tĩnh: “Chất lượng quần áo của em kiểu gì thế, kéo một cái đã hỏng, thế mà còn mặc ra ngoài?”
“Mặc ra ngoài cũng làm gì có ai tự nhiên kéo chứ.” Sở Chiêu trừng mắt tức giận nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”
“Sắp nghỉ hè rồi.”
“Đúng thế.”
“Nghỉ hè bọn anh phải đi vào núi huấn luyện dã ngoại, hơn 40 ngày, trong khoảng thời gian này, em cố gắng lên.”
“Cố gắng? Làm gì chứ.”
Một cơn gió bay qua, thổi đi vẻ mặt nóng bừng của Kinh Trì, tay anh đút vào túi quần, nhìn sang bên cạnh: “Cố gắng quên Hứa Triều Dương đi nhé.”
Cô càng hoang mang hơn, mắt hạnh long lanh nhìn anh.
Gió thổi, mái tóc mềm mại của cô gái bay bay.
Khiến hơi thở của anh rối loạn, hầu kết khô khan lăn lên xuống —–