Tiểu Dạ Khúc

Chương 38

Thời gian nghỉ giải lao trôi qua rất nhanh, Bạc Diên quay về cánh gà, nhóm bạn của anh đang hổn ha hổn hển vận động làm nóng người bên trong, nào là hít đất, chạy tại chỗ, còn hít xà bằng cửa…

Đáy mắt Bạc Diên lộ ra ý cười, hô lên: “Chú ý!”

Mấy thằng con trai lập tức xếp thành hàng ngay ngắn, sau đó từ từ đi lên sân khấu, đứng thành một hàng chỉnh tề trên đó, động tác tiêu chuẩn, rất đồng đều.

Với khí thế này đã nhanh chóng thu hút được khán giả.

Nhân viên công tác mở nhạc lên, họ cùng đồng thành ngâm lên bài thơ dưới nền nhạc khí thế hùng tráng—-

“Hôm nay cùng nhìn lại 73 trang bề dày lịch sử to lớn, cùng khắc ghi những tháng năm phủ đầu gió sương, men theo bước chân khó khăn gian khổ của người làm Cách Mạng, tiếng chuông hào hùng ngân lên vang dội bên tai chúng ta…”

Thanh âm bàn tán biến mất, những chàng trai đầy nhiệt huyết đứng giữa sân khấu ngâm thơ.

Kim Tịch nhìn Bạc Diên trên đó, trán anh rất cao, sắc mặt nghiêm túc, trong mắt tụ lại vẻ kiên nghị và trang nghiêm.

Không gian xung quanh tựa như biến thành hai màu màu đen trắng, chỉ còn mình anh mặc quân phục màu xanh, trở thành màu sắc tươi sáng nhất tồn tại ở nơi này.

“Khi đó bầu trời chưa thức giấc, khi đó đất đai chứa đầy vết thương, khi đó trên mặt chỉ còn vẻ chết lặng, loay hoay bên bờ mất nước diệt vong…”

“Hãy để cho những kẻ đàn áp biết, hãy để cho người dân trên toàn thế giới biết, dân tộc Trung Hoa chúng ta từ trước tới nay chưa từng cúi người!”

Thanh âm của họ hùng hồn trong trẻo, khuấy động nhiệt huyết trong lòng đàn ông.

Kim Tịch cũng thấy máu nóng chảy khắp người như muốn thiêu đốt, mỗi chàng trai mỗi cô gái ở tổ quốc này đều chôn sâu tự tôn dân tộc trong từng mạch máu.

Kim Tịch dường như được cảm xúc mạnh mẽ đó của họ dẫn quay ngược về thời gian, cùng thanh niên và sinh viên Bắc Bình* Thượng Hải đi ra đầu đường, vì dân tộc mà bôn ba kêu gọi khắp nơi.

(Bắc Bình là tên cũ của Bắc Kinh)

Màn ngâm thơ kết thúc, tiếng vỗ tay ở hội trường vang lên như sấm, có nhiều bạn học còn rơi nước mắt, từng khuôn mặt đơn thuần hiện lên tình cảm chân thật mãnh liệt nhất.

Anh nhìn sang Kim Tịch, cô đang ra sức vỗ tay cho anh, móng vuốt nhỏ vỗ bốp bốp.

Nhóm ngâm thơ của Bạc Diên không có kỷ xảo gì, nhưng dựa vào khí thế hùng hồn và tình cảm chân thành đã được ban giám khảo cùng với các thầy cô coi trọng, giành được hạng nhất.

So với bọn họ, Giản Tư Tầm ngâm thơ tuy có trầm bổng có kỷ xảo nhưng khí thế không chân thật.

Trận tranh tài kết thúc, nhóm người Bạc Diên đi ra khỏi hội trường, Kim Tịch không chờ kịp nữa nhào lên ôm lấy Bạc Diên: “Trời ơi, được điểm cao nhất! Biểu hiện của các anh quá xuất sắc!”

Giữa lông mày Bạc Diên chứa đựng vẻ ung dung không vội vã: “Học trưởng của em không dễ trêu vào đâu.”

Kim Tịch bật cười: “Cái này là xuôi theo chiều gió, vừa rồi không biết ai đã hỏi em không biết em có cảm thấy anh thua kém hơn người khác…”

Cô còn chưa nói hết đã bị Bạc Diên đột ngột ôm vào ngực, anh cúi người, đặt đầu lên bả vai cô, cánh tay dùng lực giữ chặt lưng cô.

Cái ôm này vừa dùng sức lại còn kéo dài.

“Úi.”

Cô vỗ lưng Bạc Diên, nói câu chúc mừng, nhưng dường như anh không có ý định buông cô ra.

“À này, có nhiều người nhìn lắm đó.”

Kim Tịch còn định lễ phép ôm Kinh Trì và Hứa Triều Dương nữa đấy, nhưng kết quả là Bạc Diên luôn mãi ôm cô, không cho mấy tên chó con đó đụng vào một đầu ngón tay của cô.

Bạc Diên nhìn thấy Giản Tư Tầm ở phía đối diện, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười nhạt.

Giản Tư Tầm cũng cười đáp lại: “Cậu thắng rồi.”

Nếu đổi lại người khác thì sẽ dối trá đáp lại một tiếng ‘cảm ơn’, nhưng Bạc Diên không làm thế, anh không mặn không nhạt nói: “Cậu đã thua.”

“Mặc dù không phục mấy nhưng thua là thua thôi, không bàn cãi.” Giản Tư Tầm chỉnh lại tay áo, mặt không đổi sắc nói: “Tuy nhiên Bạc Diên à, chuyện này không đại diện cậu mạnh hơn tôi đâu.”

Con ngươi của Bạc Diên xuất hiện ý lạnh: “Thật không.”

Mạch nước ngầm trong mắt hai người con trai phun trào mãnh liệt, ngay cả Kim Tịch ngốc nghếch cũng nhìn ra được, cô thật sự không hiểu được vì sao Bạc Diên luôn nhằm vào Giản Tư Tầm, bình thường anh không giống kiểu người so đo với người khác.

Và càng khiến cô không hiểu hơn là nam sinh dịu dàng hòa nhã như Giản Tư Tầm lại thật sự đấu với Bạc Diên, âm thầm so tài.

Thi ngâm thơ còn chưa chịu, hai cái người này thật là.

Video trận tranh tài trong Hội Thơ Cốc Vũ được đăng tải lên diễn đàn trường, dẫn đến một trận chấn động lớn.

Trước đây học viện quốc phòng chưa từng có sinh viên nào tham gia những hoạt động giải trí thế này, nhóm người Bạc Diên ngâm thơ khiến nhiều bạn học nhìn họ với con mắt khác xưa.

So với giọng ngâm thơ nhẹ nhàng yểu điệu của những nam sinh khác, nhóm người Bạc Diên ở trên sân khấu tạo nên cú vang lớn.

Chủ nhiệm viện quốc phòng xem hết video tranh tài, thật sự quá hài lòng, ông ấy ngồi trong phòng làm việc thẳng thắn hô to, đây mới là thanh niên tốt của học viện quốc phòng! Là thiếu niên Trung Quốc! Là trụ cột của tổ quốc!

Vào trận chung kết có ba người là Bạc Diên, Giản Tư Tầm và một nữ sinh khoa phát thanh nhận giải, do có sự tài trợ của tập đoàn Thụy Đạt nên trừ tiền thưởng kết xù ra thì những người đứng đầu trong danh sách nhận giải sẽ được tham gia hoạt động vui chơi kéo dài năm đêm bốn ngày do câu lạc bộ văn học tổ chức.

Kim Tịch và Sở Chiêu được xem là người chịu trách nhiệm trong câu lạc bộ nên cũng phải đi theo, đồng thời, để tỏ lòng cảm ơn, học tỷ Khúc Huyên Huyên trong ban giám khảo cũng được mời đến.

Buổi tối trước khi đi, Kim Tịch và Sở Chiêu đến siêu thị mua hàng hóa với số lượng lớn, vừa vặn gặp được mấy nam sinh ở phòng ký túc đối diện cũng đang đi siêu thị nên họ cùng đi chung với nhau.

Bạc Diên đẩy xe hàng đi cạnh bạn học Kim Tịch, cô đứng chần chừ ở từng kệ hàng, lúc thì ngẩng đầu lúc lại cúi đầu, cũng chẳng có kế hoạch mua gì, thấy gì thì mua đó thôi.

“Ồ, khoai tây chiên này phải mua, chúng ta đi nhiều người như vậy, phải mua thêm vài túi mới được.”

“Cũng phải mua mì ăn liền, nhỡ không có thời gian ăn cơm thì…”

“À còn mua một ít trái cây nữa…”



Cô chuyên tâm dồn trí lựa chọn hàng hóa, Bạc Diên kiên nhẫn đi theo cô, nhìn cô lựa chọn, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở: “Mua ít thôi, không phải đi đâu xa mà.”

Con gái đúng là trời sinh có năng lực mua hàng rất tốt, việc gì cũng sắp xếp ổn thỏa, chu đáo.

Bạc Diên tiện tay lấy một cái khăn lông ném vào xe đẩy.

Kim Tịch vội ngăn anh lại: “Sao anh không chọn gì đã tùy tiện mua thế này.”

“Anh chọn gì?”

Cô không đáp mà cúi người, cẩn thận chọn vài mẫu khăn lông có nhãn hiệu khác nhau, lật qua lật lại so sánh, nhìn qua giá cả, rồi sờ sờ, cuối cùng chọn cái có giả cả vừa phải, sờ vào thấy khá mềm mại, lúc này mới đặt vào xe đẩy.

Khăn lông trước do Bạc Diên chọn có màu xanh, bây giờ đã biến thành màu hồng có hình hoạt hình.

Bạc Diên không biết làm sao nói: “Em chắc chứ?”

Kim Tịch nghiêm túc gật đầu một cái.

Bạc Diên chỉ đành lấy cái khăn lông màu hồng này, mặc dù khi về có thể bị mấy tên bạn cùng phòng cười nhạo 800 năm nhưng anh vẫn lấy.

Ở nhà cho đến giờ cũng không có phụ nữ, cuộc sống của Bạc Diên có xu hướng vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, thật sự rất qua loa, cũng không có gì quan trọng, mua hàng tới giờ không thèm nhìn giá, càng không biết chọn lựa thế nào, thấy giá cả được thì lấy, hoặc đồ dùng tốt thì lấy.

Nhìn đống quà vặt và vật phẩm trong xe, anh như bừng tỉnh ngộ, hóa ra cuộc sống cũng có thể trở nên ấm áp và tươi đẹp đến thế, vừa mềm mại vừa êm ái thoải mái.

Anh dường như yêu thích cái cảm giác được đi dạo siêu thị với Kim Tịch, khi cuộc sống được cô gái bạn thích tự tay lo chu toàn hết mọi việc, cái cảm giác hạnh phúc đó không thể nói nên lời.

Kim Tịch dừng chân trước kệ quần lót nam.

Bạc Diên trơ mắt nhìn cô cầm lên vài cái quần lót, nhìn qua size sau đó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn xuống vị trí dưới eo của anh.

Bạc Diên hoảng sợ nói: “Anh không cần đâu.”

Kim Tịch nghiêm nghị: “Lúc đi ra ngoài thường nam sinh bọn anh đều lười tắm, quần lót không biết bao lâu mới thay nữa.”

Cô ném vài cái quần lót size lớn vào xe, sau đó đi tiếp.

Bạc Diên đẩy xe đuổi theo, vờ như lơ đãng giải thích một câu: “Anh không giống với họ.”

Kim Tịch hỏi: “Gì ạ?”

Khóe môi Bạc Diên cong lên: “Học trưởng của em đều tắm mỗi ngày, cực kỳ sạch sẽ.”

Kim Tịch chớp chớp mắt, mất cả buổi mới phản ứng được….vành tai đỏ lên.

Xì! Anh có tắm hay không liên quan gì tới em.

**

Buổi sớm mai, trường học đã sắp xếp xe khách dừng trước cửa căn tin số ba.

Được xem là cán sự ở câu lạc bộ văn học, là người phụ trách hoạt động du lịch lần này, Kim Tịch và Sở Chiêu dĩ nhiên đến sớm, ngồi trên xe đợi các thành viên dự thi đến.

Bạc Diên và bạn cùng phòng đi tập thể dục buổi sáng trước, rồi quay về phòng ký túc tắm nước nóng, mặc quần áo thoải mái như ngày thường mới đi tới cửa căn tin số ba.

Dọc theo đường cứ hi hi ha ha cãi nhau âm ĩ, hoàn toàn khác một trời một vực với dáng vẻ nghiêm túc huấn luyện.

Vốn trên xe đang yên tĩnh, vì có mấy người con trai đến nên không khí trở nên rất náo nhiệt và tràn đây tinh thần vui vẻ.

Kim Tịch cảm thấy họ tựa như ánh nắng mặt trời, bất kể đi đến đâu cũng đều tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ ấm áp.

Giản Tư Tầm đặt balo xuống, nhàn nhạt nói: “Mới sáng sớm mà bọn họ có tinh thần ghê.”

Kim Tịch đáp: “Mỗi sáng sớm các anh ấy đều thức dậy lúc năm giờ để huấn luyện đó.”

Không hiểu sao cô thấy cực kỳ kiêu ngạo.

Mấy chàng trai tìm vị trí trống ngồi xuống.

Kim Tịch và Giản Tư Tầm có thân phận là ban cán sự nên hai người cùng ngồi hàng đầu để thuận lợi trao đổi và hướng dẫn du lịch.

Bạc Diên lên xe nhìn cô một cái, rồi đi đến hàng ghế cuối ngồi xuống.

Kim Tịch không nhịn được quay đầu nhìn anh, anh tùy ý ngồi ở giữa hàng ghế sau cùng trên xe, anh mặc áo thun và áo khoác quân đội, hai chân rộng mở, balo đặt ở chỗ ngồi bên cạnh.

Đôi mắt phượng hơi nhướng lên, con ngươi sắc bén, lúc cô nhìn anh thì anh như cười như không hất cằm lên với cô.

Không biết vì sao mà Kim Tịch thấy khó hiểu còn rất chú ý.

Giản Tư Tầm ngồi bên cạnh thảo luận với cô để sắp xếp công việc vài ngày tới: “Do chúng ta là người tổ chức nên có rất nhiều chuyện cần em để ý nhiều hơn và đừng để ai đi lạc nhé.”

“Anh yên tâm nha học trưởng, em nhất đinh sẽ làm tốt.”

“Ừ, anh tin em.”

Giản Tư Tầm quay đầu nhìn lướt qua Bạc Diên, trong mắt mang theo một tia khiêu khích.

Sắc mặt Bạc Diên lập tức trầm xuống.

Sở Chiêu cố tình ngồi hàng ghế phía sau hai người, cô ấy ngồi ở bên trong, giữ lại chỗ trống bên cạnh mình.

Cô ấy mang theo lòng mọng đợi, trong tim luôn hy vọng có người đến ngồi.

Sau khi Hứa Triều Dương lên xe thì nhìn sơ qua một vòng, phát hiện học tỷ Khúc Huyên Huyên còn chưa đến vì thế anh ta cũng ôm lòng như Sở Chiêu, chọn một hàng ghế có hai chỗ, chừa ra chỗ trống bên cạnh mình.

Sở Chiêu thấy anh ngồi hàng ghế bên trên thì rất thất vọng.

Ngược lại Kinh Trì rất tự nhiên ngồi xuống chỗ ngồi cạnh Sở Chiêu, anh ta nói: “Chào buổi sáng.”

“À, chào buổi sáng.”

Kinh Trì cười cười: “Hứa Triều Dương, chúng ra đổi chỗ đi, tớ bị say xe nên muốn ngồi chỗ phía trước cơ.”

Hứa Triều Dương quay đầu lại, bất mãn nói: “Ở phía trước có nhiều chỗ mà, sao nhất định phải đổi với tớ.”

“Tớ muốn ngồi chỗ của cậu đấy có được không.”

“Có bệnh hả, không cho đổi đó.”

Kinh Trì còn định tiếp tục chợt Sở Chiêu đè tay anh ta lại, tỏ ý bảo anh ta đừng nói nữa!

Kinh Trì không biết làm thế nào, chỉ đành vỗ nhè nhẹ lên bàn tay cô ấy.

Ngay lúc này Khúc Huyên Huyên và một bạn nữ ở khoa phát thanh đi lên xe.

Khúc Huyên Huyên mặc quần áo trắng như trước, mái tóc đen nhánh như thác nước dài đến eo, chiếc vái dài làm nổi bật lên vòng eo mảnh khảnh, mềm mại và duyên dáng, nữ thần cao 1m7, làm tôn lên khí chất phi phàm của cô ta.

Hai mắt Hứa Triều Dương sáng lên: “Học tỷ Huyên Huyên, chào buổi sáng ạ.”

Khúc Huyên Huyên lễ phép cười với anh ta một cái: “Chào buổi sáng Hứa Triều Dương.”

“Học tỷ chị ngồi ở đây nè.” Hứa Triều Dương nhường lại vị trí cạnh mình: “Vừa hay em có vài vấn đề phát âm lúc ngâm thơ muốn được học tỷ chỉ bảo.”

“Được thôi.”

Khúc Huyên Huyên thoải mái ngồi cạnh Hứa Triều Dương.

Kinh Trì liếc mắt khinh bỉ.

Tất cả mọi người đã đến đông đủ nên xe chậm rãi khởi hành.

Hứa Triều Dương lấy những câu hỏi mà mình đã chuẩn bị từ trước ra trao đổi với Khúc Huyên Huyên, hai người sôi nổi trò chuyện.

Bầu không khí trong xe rất kỳ lạ, mọi người không ai nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh của Hứa Triều Dương và Khúc Huyên Huyên.

Khúc Huyên Huyên: “Các cậu ngâm thơ rất giỏi đó, mặc dù không chuyên nghiệp nhưng rất có cảm xúc, để tác phẩm làm cảm động người nghe.”

Hứa Triều Dương: “Vâng, vài ngày trước ngoại trừ huấn luyện ra thì bọn em đều dành hết thời gian luyện tập, huấn luyện viên còn tìm thầy cho bọn em.”

Khúc Huyên Huyên: “Tinh thần và tướng mạo của các em là ưu thế lớn nhất, bây giờ con trai có tinh thần nhiệt huyết thế này không còn nhiều nữa.”

Hứa Triều Dương thẹn thùng cười ngượng: “Học tỷ nghĩ thế sao.”

“Đúng vậy, các cậu rất giỏi.”

Lúc nói những lời này, cô ta còn sâu xa liếc Bạc Diên một cái.



Sở Chiêu nghiêng đầu, tầm mắt luôn nhìn ra cửa sổ.

Trong lòng cô ấy đầy chua xót, ánh mắt hiện lên hơi nước.

Kinh Trì buồn bực trong lòng, mở miệng nói nữa: “Hứa Triều Dương, chúng ta đổi chỗ đi.”

Hứa Triều Dương đang trò chuyện quên trời quên đất với Khúc Huyên Huyên, sao chịu đổi chỗ với Kinh Trì được, anh ta hoàn toàn không thèm để ý tới.

“Hứa Triều Dương!”

Hứa Triều Dương có hơi tức giận: “Kinh Trì, cậu bị bệnh hả! Nhất định phải đối đầu với ông đây đúng không!”

“Tớ mẹ nó khó chịu khi cậu ngồi chỗ đó đó!”

“Tớ đã chọc gì cậu sao?”

Đúng lúc này, Bạc Diên ngồi sau xe tức giận hô: “Muốn cãi nhau thì lăn xuống xe, cãi đủ rồi thì quay lại!”

Giọng anh hơi nghiêm, mang theo khí thế nghiêm nghị không cho phép tranh cãi, Kinh Trì và Hứa Triều Dương ngượng ngùng ngậm miệng.

Tuy Bạc Diên không phải là người lớn tuổi nhất trong đám, nhưng bất luận là bản lĩnh hay khí thế của anh đều xứng làm người đứng đầu trong lòng họ mà không bàn cãi gì.

Anh lên tiếng thì mấy người khác cũng chừa mặt mũi lại cho anh.

Sở Chiêu kéo kéo vạt áo Kinh Trì, cảm kích nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, anh không cần làm thế vì em…em ngồi với anh được rồi.”

Kinh Trì lấy tai nghe màu đen trong balo ra, nhẹ nhàng đeo vào tai Sở Chiêu, sau đó cắm vào điện thoại của mình rồi mở nhạc cho cô nghe.

Tìm bài hát một lượt, cuối cùng Kinh Trì chọn một bản tình ca thiếu nữ vui vẻ nhẹ nhàng, giai điệu thoải mái, chống lại được những cảm xúc buồn bã.

Sở Chiêu không ngờ chàng trai nhìn qua rất đỉnh đạc này lại có những bài hát giai điệu vui tươi trong điện thoại, hiển nhiên cô không biết được anh chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ thôi.

Sở Chiêu ngước mắt nhìn Kinh Trì, con ngươi của anh không phải là đen tuyền, nó tựa như sô cô la ngọt ngào sâu sắc, khi có ánh nắng chiếu vào, nó như hạt châu ngọc trong suốt, rất đẹp.

Khóe miệng anh hơi cong, giống như đang cười với cô cũng giống như không phải thế.

Sở Chiêu nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới âm nhạc.

Kim Tịch ngồi hàng ghế trước mơ màng buồn ngủ, bỗng nhiên thân dưới có một dòng nước ấm trào ra, khiến cô bừng tỉnh ngay.

Không phải chứ!

Tuyệt đói không phải nha!

Ở dịp thế này….họ hàng của cô không đùa với cô đó chứ.

Kim Tịch khẩn trương lo lắng, cô hỏi bác tài: “Bác tài xế ơi còn bao lâu mới đến nơi ạ?”

Bác tài trả lời: “Giờ còn sớm lắm, ít nhất còn mất hai tiếng đi cao tốc nữa.”

“Vậy…phía trước có trạm dừng chân nào không bác?”

“Có chứ, hai mươi phút nữa là đến, nhanh thôi.”

Kim Tịch thấp thỏm không yên nắm tay thành quyền, một cử động nhỏ thôi cũng không dám.

Giản Tư Tầm thấy vậy thì hỏi thăm: “Em không thoải mái hả?”

Kim Tịch lắc đầu: “Em không sao đâu.”

Cô gửi một tin nhắn cho Sở Chiêu: Cứu mạng, cậu có mang băng vệ sinh không!

Nhưng lúc này hình như Sở Chiêu đã đeo tai nghe vào ngủ rồi, đầu nghiêng sang dựa vào Kinh Trì, không nhìn tới di động.

Loại chuyện không may này xảy ra, Kim Tịch ngay cả dũng khí đứng lên đi khỏi chỗ ngồi cũng không có.

Trên xe phần lớn đều là nam sinh, ngoại trừ Sở Chiêu là nữ thì còn lại Khúc Huyên Huyên, mà cô không có thêm wechat với cô ta.

Không bao lâu sao, ‘ting’ một tiếng, Bạc Diên gửi tin nhắn wechat cho cô—

Quay đầu.

Kim Tịch quay đầu ra sau, anh dùng một tay chống gối, nhìn cô đầy lo lắng, sau đó làm khẩu hình miệng hỏi cô: “Em sao vậy?”

Có thể do sắc mặt đứng ngồi không yên, cứ bồn chồn nhìn ngó trái phải của cô đã khiến anh chú ý.

Kim Tịch cúi đầu, chần chờ một lúc mới soạn tin nhắn trả lời—

Họ hàng của em….hình như tới rồi.”

Bạc Diên cúi đầu nhìn tin nhắn, thất thần một lúc. Nhưng nhờ vào sự kiện quạ đen lần trước, anh đã nhanh chóng biết được nguyên nhân.

Đừng gấp, có anh ở đây.

Kim Tịch nhìn dòng tin, lòng thầm nói một người đàn ông như anh có thể làm gì được đây.

Rốt cuộc cũng tới được trạm dừng chân, xe vừa dừng lại, Bạc Diên đã bước tới, nhanh chóng cởi áo khoác quân đội của mình ra rồi khoác lên người Kim Tịch, còn bản thân thì đứng sau lưng cô, đặt tay lên vai và kề sát vào người cô, ngăn cản hết tầm mắt của người ngồi phía sau.

Đối với ánh mắt không hiểu gì của mọi người, Bạc Diên lớn giọng nói: ‘Tịch thối, xuống xe mua đồ với học trưởng của em nào.”

Anh trước giờ cứ bá đạo không nói lý lẽ như thế, nên mọi người không nghĩ nhiều, chỉ có Giản Tư Tầm lên tiếng: “Kim Tịch không quá thoải mái, muốn mua gì thì tự cậu đi mua đi, không nên bắt cô ấy đi cùng.”

Bạc Diên lạnh lùng liếc anh ta một cái, không đáp lời, nhưng Giản Tư Tầm vẫn đọc được ý của anh từ trong ánh mắt đầy tính công kích—-

Liên quan cái rắm gì với cậu.

Sau khi xuống xe, Bạc Diên xách Kim Tịch đế khu nhà vệ sinh của trạm dừng chân.

Kim Tịch mặc áo khoác của anh chạy vào phòng vệ sinh.

Còn Bạc Diên lại như người cha trẻ tuổi đang chờ đợi ngoài phòng sinh, nào là xoa xoa tay, khẩn trương đi qua đi lại.

Kim Tịch đang trong phòng vệ sinh bỗng nhiên gửi tin nhắn cho Bạc Diên: Học trưởng ơi, em xong đời rồi QAQ

Từ từ, đừng vội, anh sẽ nghĩ cách.

Bạc Diên đặt điện thoại xuống, tim đập thình thịch thình thịch như tám trăm con ngựa đang tăng tốc, anh quay đầu trông thấy cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện, thế là chạy như điên qua đó, tìm được mục tiêu, không thèm quan tâm 7749 màu cứ một màu lấy một gói.

“Con gái cưng, cha mua được rồi, cha mang vào cho con nhé.”

“Đừng!!! Tự em ra lấy!!!”





Kim Tịch đi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt đã ổn định hơn rất nhiều, cô nhìn Bạc Diên, trời tháng tư còn se se lạnh thế nhưng trên trán anh rịn ra một tầng mồ hôi, lúc thấy cô thì tay chân luống cuống, ánh mắt hốt hoảng.

Kim Tịch:…

Không nên khẩn trương thế chứ, cũng chả phải sinh con cho anh mà!

Sau khi xong xuôi, hai người quay về xe, lần này không cần Bạc Diên mở miệng, Kim Tịch đã tự động đi theo anh đến hàng cuối cùng rồi ngồi xuống cạnh anh.

Giản Tư Tầm không hiểu quay đầu, nhưng không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Bạc Diên dùng áo khoác của mình làm đệm ngồi cho cô. Môi cô hơi trắng, gò mà và vành tai nóng lên, cứ đỏ mãi không tan.

Kim Tịch chú ý thấy Bạc Diên cất túi vào trong balo màu đen của anh, anh bị ngốc quá mà, mua một lần bảy tám bịch, cứ như đi cướp cửa hàng không cần tiền ý.

Cái balo nhỏ của cô không chứa nổi vì thế đành đựng trong balo của anh.

Những chuyện thế này còn để cho con trai giúp mình làm, thật sự là hết cách. Tuy nhiên may mà người đó là Bạc Diên, trái lại cô không có quá nhiều kiêng dè e ngại.

Bạc Diên cũng gần gũi như Thẩm Bình Xuyên vậy, nếu đổi lại là người khác thì cô tuyệt đối sẽ không nói ra, còn khi Bạc Diên hỏi, cô có thể không chút phòng bị nói cho anh nghe.

Bạc Diên thấy Kim Tịch ngẩn người thì nghĩ bụng cô không thoải mái nên dùng tay ấm áp của mình đặt lên bụng cô.

Kim Tịch đẩy tay anh ra: “Ôi, em không sao đâu.”

Vẻ mặt của Bạc Diên thật sự rất khẩn trương, giống như đang chống giặc, không dám buông lỏng, bằng giá nào cũng đưa tay qua che cho cô,

Che thì che đi, Kim Tịch nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi.

“Em có mang theo nước ấm không?”

“Có mang ạ.”

Kim Tịch đã đoán được Bạc Diên muốn nói gì, và đúng như cô đoán, Bạc Diên nói ra: “Uống nhiều nước ấm.”

Kim Tịch:…

Trừ câu này ra anh không còn câu nào khác sao!