“Rời giường đi.” Tổng công gọi. Hồn cũng bị câu mất. Âm thanh giường vang lên. Chỉ là tiếng gọi người ta rời giường mà thôi, sao lại tiêu hồn đến vậy.
Ai nha, tiểu thụ lúc này chỉ đáp trả một câu: “Không nên, thắt lưng người ta đau…”
Tiếu Trì YY trong mơ, mơ thấy có người nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Ngô…” Tiếu Trì ngủ thật ngon, cả người đều cuộn tròn trong chăn.
Nghe thấy tiếng thở dài.
Cậu chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Ngủ.
Ngủ!
Sát… Trời đã sáng?!
“Lão dại!” Tiếu Trì bỗng nhiên bật dậy, đụng một phát vào đầu anh.
“Au—— Lão đại.”
“Rời giường đi, ra ngoài ăn.” Tề Úy ôm đầu, quần áo đã chuẩn bị xong, ngồi ở bên giường đợi cậu.
…
Buổi sáng.
Ánh nắng vàng rực rỡ.
Tiếu Trì cùng Tề Úy sánh bước, áo sơ mi kẻ ô vuông cùng quân dài, thong thả tiêu sái bước trên đường Long Đầu.
Cuối tuần, du khách đông như mắc cửi, nơi nơi đều có khách du lịch tới ăn uống và chụp ảnh.
Tiếu Trì cầm trên tay cốc nước chanh tươi mát, quen thuộc đưa Tề Úy đi ăn cá viên.
Lão bản biết Tiếu Trì, cũng nhận ra Tề Úy, cùng Tiếu Trì nói vài câu tiếng địa phương, rồi rất nhanh đã đưa lên một phần cá viên nóng hổi.
“Lúc còn nhỏ em rất thích ăn cá viên của ông chủ, nhiều năm như vậy mà mùi vị vẫn như xưa.” Tiếu Trì sung sướng ăn. Mỗi lần cậu nói, Tề Úy sẽ luôn luôn nhìn theo cậu, khiến cậu có chút thẹn thùng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hai người ăn xong cá viên, còn đi ăn bánh Bắc. Tiếu Trì đã có chút no rồi, nhưng mà nhịn không được vẫn cố mua thêm hai cốc trà sữa ở cửa hàng Trương Tam Phong cho Tề Úy.
Khi đi ra, Tiếu Trì nhìn thấy Liêu Thiên và San San nắm tay nhau. San San mặc quần dài thêu hoa nhỏ, đội mũ rơm rộng vành, tóc dài phiêu phiêu, trông rất đẹp. Liêu Thiên anh tuấn đẹp trai đứng dưới ánh mặt trời. Hai người quá mức xứng đôi.
Xem ra thật sự đang yêu nhau. Thật là tốt.
“Tiếu Trì, em với hai người Liêu Thiên đi dạo bờ biển đi. Chúc lão sư nói đạo cụ đã được chuyển tới rồi, anh phải tới phòng âm nhạc.” Tề Úy nhận cốc trà sữa, nói đành phải đi trước.
Tiếu Trì vội vàng cự tuyệt đề nghị này, làm bóng đèn sẽ bị trời phạt nha. Người ta tuấn nam mỹ nữ tay trong tay, cậu xen vào làm cái gì. Vội vàng nói, “A, không sao. Em đi cùng anh. Trên đảo em rất quen thuộc, không cần đi dạo làm gì.”
Ý chính là cự tuyệt.
Tình nguyện đi làm việc.
Hai người đi tới phòng âm nhạc. Hậu trường vô cùng lộn xộn, đạo cụ đều được chuyển tới. Chúc lão sư còn dẫn theo con trai Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt năm nay bảy, tám tuổi, mới lên năm nhất tiểu học. Cậu bé có vẻ sợ người lạ, bám chặt lấy góc áo của mẹ. Nhìn thấy Tiếu Trì quen thuộc, liền chạy tới lôi kéo tay cậu, chỉ chỉ đàn dương cầm ở giữa sân khấu, “Tiếu lão sư, chúng ta có thể đàn cái kia không?”
Tiếu Trì nhìn thấy giáo viên của phòng âm nhạc đã đi rồi, kéo Tiểu Kiệt tới trước đàn dương cầm, ngồi xuống.
“Tiểu Kiệt muốn đàn cái gì?” Tiếu Trì hỏi.
“Ngô… Đàn cái bài em đang học là được rồi. Nhưng mà không thuộc nhạc phổ.” Tiểu Kiệt chớp chớp con mắt, vô cùng đáng yêu.
Tiếu Trì nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nó, “Không sao, đàn theo thầy là được rồi.”
Vì vậy hai người một đàn. Tiếu Trì thấp giọng chỉ, Tiểu Kiệt nghe theo Tiếu Trì điều khiển tập luyện khúc đàn sơ cấp.
Dưới đài, Chúc lão sư cùng với Tề Úy đang bàn bạc công chuyện đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếu Trì cúi đầu cắn cắn lỗ tai Tiểu Kiệt, cười đùa. Tiểu Kiệt khanh khách cười, tiếng cười trong trẻo động nhân. Đàn sai rồi, còn híp mắt giả vờ vô tội.
Cao âm của Tiểu Kiệt rất dễ hòa cùng chủ âm. Tiếu Trì thấp giọng nhẩm nhẩm giúp nó đàn cho đúng, mái tóc hơi dài che khuất mắt, thắt lưng thẳng tắp, cần cổ trắng nõn sạch sẽ.
Tựa như một bức tranh.
“A, Kịch phần hạ để Tiếu Trì làm chủ diễn đi.” Chúc lão sư nhìn con trai mình vui vẻ, tâm trạng cũng tự nhiên vui theo. “Tiếu Trì, nhón ấy sở hữu khí chất của nghệ thuật gia. Nếu không có nhóc thì vở kịch này sẽ chẳng thành công được đâu.”
Tề Úy nhìn cô, choáng váng, đáp một tiếng.
Chúc lão sư nhìn Tề Úy rồi lại nhìn Tiếu Trì, nói: “Kịch bản kịch mới em đưa ra, cô cùng các thầy cô khác đều thấy có chút nguy hiểm, nhưng em đã kiên trì thì cô cũng không phản đối nữa. Em cũng đừng áp lực quá lớn, tận lực là tốt rồi. Tiếu Trì nói không sai.”
Tề Úy nhìn về nơi khác: “Khi phỏng vấn, cô cũng thấy khả năng biểu diễn của Tiếu Trì rồi đấy.”
Tề Úy bình tĩnh nói. Kỳ Thực trong lòng anh cũng không muốn Tiếu Trì làm diễn viên chính. Quá mệt mỏi. Hơn nữa, anh không muốn cậu nhìn thấy hình dạng anh nổi bão với các diễn viên.
Chỉ là hiện tại trong xã đoàn quả thực không có ai diễn được vai này.
Chúc lão sư đùa: “Thế nào, em luyến tiếc sao?… Biểu diễn ấy hả, dạy qua một chút là được rồi. Kịch phần hạ là vở lớn đấy, em tuyển diễn viên cần thận trọng.”
…
Buổi tối, vở kịch rất thuận lợi.
Bởi vì thiết bị bị hạn chế nên âm hưởng với ánh sáng không được sử dụng triệt để. Thế nhưng hiệu quả sân khấu giống hệt như lúc diễn ở trường học.
Nội dung vở kịch rất hấp dẫn, du khách tới xem đều khóc như mưa.
Thời gian đã khuya, Tiếu Trì ôm máy tính lên QQ.
Đại trọng mã đã đưa kịch bản dự cáo của 《 Tận thế ngân hà 》 phát ra rồi, hiện nay đạo diễn vẫn đang chiêu mộ CV phối hợp diễn, thế nhưng kịch bản đã hoàn thành. Tiếu Trì nhìn nhìn, khẽ cười.
Quả thực trong kịch có câu kia: “Em vẫn luôn ở bên anh, em yêu anh.”
Đây là lời thoại khi hai nhân vật phải đấu với boss cuối, tiểu công gặp nạn, tiểu thụ liều mạng cứu tiểu công.
Trong kịch bản yêu cầu thụ âm phải gào thét “thâm tình mà tuyệt vọng”.
Kỳ thực năm Tiếu Trì đọc tiểu thuyết này, trong lòng cậu luôn nghĩ câu này phải nói với tâm trạng ôn nhu mà cực kì bình tĩnh.
Đối mặt với sinh tử. Tiểu thụ có thể buông tha sinh mạng của chính mình để cùng tiểu công đối diện với cái chết. Tâm tình khi ấy hẳn không thể là tuyệt vọng cùng sợ hãi, hay thâm tình gì gì đó. Sẽ phải là một chút thản nhiên chịu chết, cùng với bình tĩnh và dứt khoát mà hạnh phúc.
Tề Úy trở về phòng, chỉ thấy Tiếu Trì tựa ở đầu giường, đờ ra nhìn laptop. Áo ngủ cài nút, cổ áo có chút lệch.
Anh mở miệng nói: “Chúc lão sư muốn em diễn 《Khúc nhạc cuối cùng của Chopin 》”
“A?” Tiếu Trì hồi hồn, đóng máy lại, “Em có thể diễn người cầm cờ chạy lon ton?”
Không sai. Vai quần chúng cũng tốt. Bọn họ đề nói kịch phần hạ có Tề Úy diễn vai chính. Đến lúc đó chính là được hợp tác với nhau rồi? Ai nha! Vui lăn lộn lăn lộn.
Tề Úy nói một câu khiến cậu 囧: “Em diễn Chopin. Chúc lão sư nói em có khí chất của nghệ thuật gia.”
“??” Tiếu Trì sắc mặt màu gan lợn. Đứng hình ba giây. Cuối cùng cũng bật lại: “Không được, không được, em không được. Ha hả, cái này phải là diễn viên diễn mới đúng? Các anh làm sao lại để em diễn, thế thì mấy nam diễn viên trong tổ làm sao mà chịu nổi.”
Tiếu Trì cự tuyệt rất sảng khoái. Đùa gì vui vậy? Diễn viên? Hơn nữa, buổi tối lúc nãy Hạ Mông có nói, bộ kịch tiếp theo là kịch trọng điểm của cả năm, là kịch dự thi tham gia bình chọn giữa các kịch xã.
Tề Úy chỉ nhàn nhạt nói: “Kịch xã bất luận kẻ nào hôm nay làm quần chúng, ngày mai cũng có thể làm diễn viên. Rất bình thường. Còn có, anh diễn Franz Liszt.” Cảm giác như hồn của Tiếu Trì bay mất rồi.
Franz Liszt thì làm sao, cũng không phải kịch đam mỹ. Cậu diễn Chopin, anh nói cậu có thể diễn nha!
Tiếu Trì bình tĩnh tiếp tục cự tuyệt: “Lão đại, em nghĩ anh diễn cũng rất tốt. Tất cả mọi người trong đoàn kịch đều không cho phép anh mạo hiểm như vậy nha. Em thực sự không được.”
Tề Úy nhìn Tiếu Trì, thoạt nhìn có vẻ uể oải, không biết đang suy nghĩ gì. Đột nhiên, anh cầm lên hai cuốn kịch bản, một cuốn đưa cho Tiếu Trì.
“Trang mười lăm. Câu mười ba từ dưới lên. Đọc lời kịch.” Tổng công đột nhiên thành quỷ súc. Sắc mặt ngưng trọng, có chút âm trầm, ngồi bên giường.
Tiếu Trì đang dựa vào gối đầu rất thoải mái, thấy anh như vậy liền bị dọa tới cứng người. Đặt máy tính trên người sang một bên.
“Ách—- Ta… Ta sẽ không ở trước mặt bạo quân sát nhân diễn… diễn tấu…” Tiếu Trì hoảng hốt đọc một chút.
Quả nhiên, Tề Úy quỷ súc nở nụ cười. Tiếu Trì nhìn thấy mà cả kinh.
Tề Úy xoa xoa đầu cậu, dở khóc dở cười. “Chopin có chủ nghĩa yêu đàn dương cầm, khi cường quốc Sa Hoàng xâm lược, hắn không chịu khuất phục trước cường quyền. Em thấy có buồn cười không, hắn như là bị cường quyền dọa cho trở thành nhà dương cầm điên.”
“Ách… Phải.” Tiếu Trì có chút bất đắc dĩ cười, nhìn lại kịch bản.
Nghe thấy tiếng Tề Úy thở dài: “Vở kịch này, anh lên kế hoạch từ khi nghỉ hè. Bởi vì… Bởi vì nhìn thấy một bộ tiểu thuyết, đối với Chopin chợt thấy hứng thú. Các thầy cô không tán thành, nói là kịch bản này không phải nhạc kịch, có thể sẽ thành trò cười. Có nhạc cổ điển, còn có bối cảnh Châu Âu thế kỉ mười tám. Đạo cụ và trang phục cũng là vấn đề.”
“Ân.” Tiếu Trì nghe ngữ khí của Tề Úy, biết Tề Úy đang lo lắng. Vừa mới diễn xong, tất cả mọi người đều đã trở về, Tiểu Kiệt cũng đã ngủ từ lâu, Tề Úy còn bị Chúc lão sư nghiêm túc gọi ra thảo luận chuyện của bộ kịch này.
Thầm nghĩ, tổng công, sẽ không phải là nghe 《 Nhạc chương》 đến mê mệt luôn. Vì vậy mới làm kịch nói Chopin? Ha hả, nhất định phải kể cho Thanh đại tỷ biết, chị ấy nhất định sướng đến điên.
Chỉ là cái này thực sự khó khăn. Nghe nói, năm ấy, kịch truyền thanh của Thanh đại tỷ cũng không mấy người chịu tiếp, bới vì nó liên quan tới nhiều yếu tố phức tạp.
Làm khó Tề Úy rồi.
Tề Úy lúc này nhìn chằm chằm vào kịch bản.
Tiếu Trì đột nhiên kéo tay anh, “Lão đại, kỳ thực cái này cũng không khó. Bối cảnh trang phục có thể mượn, hơn nữa San San tỷ tuy rằng là con gái, nhưng trong bụng chị ấy chính là có mẫu dạ xoa, lợi hại như vậy, không cần anh phải lo đâu. Còn đạo cụ, đàn dương cầm cổ điển kiểu Châu Âu có thể tới viện bảo tàng đàn dương cầm để mượn… Bố em có quen với người ta, chỉ cần mình không làm hỏng là được… Bố em trước đây đã từng cho học viện mượn rồi. Em biết chuyện của Chopin, rất cảm động, cũng liên quan tới tấm lòng yêu nước sâu sắc, tất cả mọi người sẽ thích thôi. Nếu như anh muốn em diễn Chopin, được, em diễn, anh phải pia em đấy. Ánh, không, dạy dỗ em nhiều là được. Lưu tỷ có giọng hát hay, có cái gì chị ấy không sở trường đâu, anh có một đội rất ưu tú, có gì phải lo lắng nữa?”
Tiếu Trì ôn nhu nói. Cậu phát hiện ra chính mình không muốn thấy Tề Úy khó xử. Tuy rằng nhìn không ra tổng công có bao nhiêu phiền muộn.
Thế nhưng cậu cảm giác được.
Tiếu Trì lập tức nổi lên vẻ tình nguyện.
Có gì đâu. Không phải chỉ là tình cảm yêu nước mãnh liệt sai, cũng không phải chưa từng phối âm qua.
Cậu hắng giọng, lập tức lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Ta không ở trước mặt bạo quân sát nhân diễn tấu, ta sẽ không ở trước mặt kẻ tiểu nhân tàn sát nhân dân Ba Lan để hưởng thụ xa hoa diễn tấu.”
Trong mắt mang theo nghiêm nghị cùng chút kiên quyết.
So với dáng vẻ tội nghiệp vừa rồi, hoàn toàn không giống.
Tề Úy ngẩn người. Trên mặt không khỏi nén cười, nhìn cậu nghiêm túc niệm xong kịch bản rồi đối với anh ngọt ngào cười, chờ anh đánh giá.
Trong lòng đột nhiên muốn cái gì cũng không để ý, liều mạng ôm lấy cậu.
Những lo âu sầu não đều biến mất, ngực tràn đầy hạnh phúc nhưng giả vờ vô vị.
Có cái gì phải lo lắng, mình có em ấy ở bên cạnh mà…
Nghe thấy thanh âm lầu bầu của người kia, lực đạo trên tay Tề Úy thả lỏng, làm bộ chăm chú hỏi: “Anh làm đạo diễn rất dữ đấy. Em không sợ sao?”
“Không.” Tiếu Trì cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng Tề Úy làm đạo diễn. Khi anh uể oải, sốt ruột, thanh âm tổng công lạnh tới tận xương. Hơn nữa… Kỳ thực, Tề Úy còn tốt chán, Đại trọng mã tỷ tỷ trước kia mỗi lần pia cậu, ngữ âm luôn rống lên như bệnh tâm thần, đôi khi còn chửi bậy, má nó, mẹ nó, vân vân… Rất không thục nữ. Tiếu Trì cũng hiểu, đó là vì áp lực quá lớn.
“Đến lúc đó em còn phải làm cả hậu kì âm nhạc, sẽ rất khổ cực…” Tề Úy có chút yêu thương.
“Không sao, đều không phải là hợp tấu với Franz Liszt sao? Em tìm bố giúp chúng ta làm. Hơn nữa em có thể đàn luôn khi diễn. Vai Chopin em biết, chúng ta đừng chọn khúc nào quá khó là được rồi. Cũng không phải dàn nhạc giao hưởng hợp tấu dưới sân khấu, kỳ thực không có việc gì đâu, thật đấy.” Tiếu Trì bị ôm rất vui vẻ, đơn giản xoa xoa tay Tề Úy sau lưng mình, nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Tiếu Trì đột nhiên muốn cảm tạ 《 Nhạc chương》 của Thanh đại tỷ, hậu kì tuy rằng cực khổ, nhưng vừa lúc có thể dùng toàn bộ cho kịch này, giúp đỡ Tề Úy.
Ai nha, Thanh đại tỷ, chừng nào chị về nước nha, em mời chị ăn, ăn ăn! Chị là bà mối của chúng em nha. Tặng cho chị huân chương hoa hồng đỏ!
Tiếu Trì không biết hồn mình bay đi đâu bao lâu.
Đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề. Sau đó hỏi ra miệng: “Lão đại, vì sao anh lại thích ôm em?”
Nói rồi mới thấy hối hận. Liệu Tề Úy có buông tay ra hay không? Làm sao bây giờ? Làm sao đây? A a a a a a a! Đúng là cái mồm thối.
Nhưng mà thực ra cậu rất muốn biết đáp án.
“Ân, bởi vì thích.” Tề Úy không buông tay, trả lời rất tự nhiên.
“Nga.” Tiếu Trì trong lòng vui vẻ, vậy tức là anh ấy cũng thích mình đúng không.
“Hơn nữa, trong xã đoàn, nam sinh khác đều có bạn gái để ôm rồi. Chỉ còn có em thôi. Trước khi em có bạn gái, để cho anh tranh thủ ôm một chút.” Tề Úy bổ sung, lý do rất gượng ép, nhưng qua lời anh nói lại thấy rất chính đáng.
Di, lão đại, vậy còn Bạch Liên Hoa trong ngực anh?
Tiếu Trì nghĩ.
Ai nha, khẳng định là không ở bên anh rồi. Tạm thời —– cứ tùy ý anh đi.
Không sao, không sao, liên hoa không ở bên anh, em cho anh ôm!
…
Sau đêm đó, Tiếu Trì mơ thấy được người ta ôm đi ngủ.
Hơn nữa, nửa đêm cậu tỉnh lại, phát hiện hóa ra không phải mơ.
Mà thật là Tề Úy ôm cậu ngủ!!!
Lưng cậu dán vào ngực anh.
Đây chẳng phải là tư thể ngủ tiêu chuẩn của tiểu công và tiểu thụ trong đam mỹ văn của Thanh đại tỷ sao!!!!
Tiếu Trì kinh ngạc trong chốc lát, lập tức thấy viên mãn.
Thanh đại tỷ, em viên mãn rồi!!!
Tiếu Trì không dám động, trong ngực rít gào hô to với Thanh đại tỷ ở bên kia bán cầu.
Thật tựa như Thanh đại tỷ viết vậy, dựa vào gần đến vậy, phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đặn của tổng công, rất rõ ràng, rất mờ ám, rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Tiếu Trì hưng phấn thật lâu, lo mình nhìn không được lại phản ứng, đành nhẹ nhàng mở cánh tay Tề Úy đang ôm cậu ra, chạy tới WC hắt nước, để mình bình tĩnh một chút.
Điều chỉnh tốt tâm trạng, lại quay về giường, nằm xuống, ép bản thân mau ngủ.
Ba mươi giây sau.
Cánh tay dài vắt sang, trên lưng căng thẳng.
Cái gì mà lưng dán vào ngực!!!!
Tiếu Trì tỉnh táo cứng ngắc không gì sánh được. Thầm nghĩ, xong đời rồi, lão đại đây là ngủ mơ, ôm cậu như ôm gối. Chỉ là trời xanh ơi, lão tử là gay, đây chính là “tọa hoài bất loạn(1)” trong truyền thuyết sao????!!!!
Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. Mình phải bình tĩnh! Hiện tại cần phải tập hợp tất cả RP(2) cùng định lực!
Tiếu Trì cố gắng điều chính tâm trạng. Người phía sau đem cậu thành gối mà ôm đi ngủ, cậu đành mở to mắt có chút hoảng.
Đột nhiên, vào lúc này, phía sau truyền đến một câu: “Nhắm mắt lại, ngủ”
Rõ ràng là thanh âm của tổng công!
Tề Úy tỉnh?
Tề Úy tỉnh!
Tề Úy tỉnh!!
Tiếu Trì chấn kinh, có chút sợ, lại không biết phải làm gì!
Ngay lập tức giả chết.
Cậu đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết.
Tiếu Trì cố gắng thôi miên chính mình, năng lực này có khi đã đạt tới thần cấp.
Thân thể rất nhanh thả lỏng, ngủ mất.
Trong bóng tối, tổng cong ôm người ta, chậm rãi mở mắt.