Đêm nay, hai người chúng ta trên giường quả nhiên có phát sinh quan hệ một lần….. à không….. hình như là hai lần mới đúng.
Ta chẳng sợ cùng quan hệ với nam nhân, kể cả việc mình đặt bên dưới, hay cùng nhau làm rất nhiều tư thế quái dị gì cả.
Tối đó, sau vài lượt tống xuất đến phát mệt, cả người mệt mỏi, ta nằm trên người Hoàng Thượng. Nhẹ áp một bên tai vào lồng ngực của hắn, ta nói: “Ta phải là người kế tục Tô phủ.”
Bộ ngực rắn chắc của Hoàng Thượng nhấp nhô rất có quy luật, cứ đem mặt ta đẩy lên hụt xuống một cách vững vàng. Bên tai còn nghe rất rõ nhịp tim đập đều đặn…..
Được nằm trên người khác cảm giác thực tốt, nay lại được nằm trên người Hoàng Thương, cảm giác còn thoải mái hơn. Khó trách sao ngoài kia lại có cả một đám người xâu xé nhau để được tận hưởng cảm giác này.
Bên trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió réo từng cơn luồn vào cửa sổ khiến sa trướng đung đưa thì không còn tiếng động nào cả.
Hoàng Thượng vẫn thở đều đều, bình ổn đến mức làm cho ta tưởng rằng hắn đã ngủ.
Nghi hoặc, ta ngẩng đầu lên nhìn thử. Vừa mới ngóc được đầu dậy, ta đã nhìn thấy đôi phượng mâu đen láy. Ta lặp lại một lần nữa: “Ta phải là người kế tục Tô phủ.”
Hai tay của Hoàng Thượng khi nãy còn buông thõng trên giường, giờ lại vòng lên lưng ta, hắn nói: “Trẫm thủy chung không hề quên ước định đó.”
Nếu một ngày kia, ngươi chán ghét ta rồi, ngươi phải để ta rời đi, phải để ta là người kế tục Tô phủ. Hiện giờ, mặc dù chưa có chuyện gì phát sinh như trong ước hẹn, nhưng ta vẫn muốn quản lý chuyện làm ăn của Tô phủ.
Bình thản cầm lấy một lọn tóc xõa trên giường của Hoàng Thượng, ta nói: “Tô lão gia phải bảo hộ cho mẫu thân ta.” Nếu mẫu thân không thể rời đi Tô phủ cũng như Tô lão gia, thì ta buộc phải để mẫu thân trở thành người đứng đầu Tô phủ, để xem kẻ nào có thể khi dễ người.
Hai cánh tay to khỏe của Hoàng Thượng siết chặt lấy ta, rất nhanh đem ta đặt dưới thân. Chưa kịp phản ứng, hắn hung hăng vùi đầu vào cổ ta cắn một cái.
Cảm giác nhói đau rất mau lan tỏa đến hệ thần kinh. Ta nghĩ, nơi này kiểu gì cũng bị chảy máu cho mà xem.
Sau cùng, hắn cũng chịu ngẩng đầu lên. Hai tay vững vàng chống xuống mặt giường, hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Quả nhiên, trên khóe môi của hắn có dính vệt máu. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tự nhiên ta lại nâng tay lau đi vệt máu đó cho hắn.
Hắn nói: “Cho ngươi quản việc làm ăn của Tô phủ đến khi ngươi đủ lông đủ cánh để ngươi rời khỏi ta sao?”
“…..Nếu ngươi giúp ta quán xuyến Tô phủ thẳng đến trước lúc ngươi đối với ta mất hứng thú, ta sẽ không rời đi.” Ta nói.
Hoàng Thượng tựa như vừa lòng, ân ái mỉm cười: “Đây là lời hứa của ngươi?”
“Phải.”
“Được, Trẫm sẽ để ngươi quản lý Tô phủ, nhưng với thân phận hiện giờ của ngươi, ngươi không thể trực tiếp ra mặt được.”
Ta liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ngày hôm sau, ta liền xông thẳng vào Ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng ký khế ước.
Buổi trưa đó, khi cùng Hoàng Thượng dùng bữa, hắn đột nhiên nói: “Khi mới biết ngươi, Trẫm chỉ cảm thấy ngươi là một người rất ham hố hư vinh, phú quý, luôn tự cho mình tài trí thông minh, khoe khoang nhưng lại luôn có những hành động cực kỳ trì độn. Hiện tại thấy như thế này, Trẫm đã thấu hiểu được lối suy nghĩ sai lầm trước đây của Trẫm. Nhiên nhi, Trẫm thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể suy nghĩ sâu sa đến thế…..”
Ta? Suy nghĩ sâu sa? Không phải chứ.
Lúc này đây, khi Thiên Hương vẫn còn trầm trong giấc ngủ dài kia, ta đã hiểu ra một sự thật. Nếu bản thân muốn bảo vệ ai đó, thì ngay từ đầu phải hảo hảo chiếu cố, nếu không tới lúc quá muộn, bản thân chỉ có thể ngồi yên một chỗ nhìn người đó mà thôi.
Nhiều lúc ta tự thấy, trong cái chốn thâm cung ngươi chết ta sống này, mình quá ư thiện lượng, để cho người ta coi thường, khinh nhờn.
Khẽ kéo cong khóe miệng lên, ta đặt đôi đũa xuống bàn, nói: “Hoàng Thượng, ta cảm thấy trong người không khỏe, xin lui trước.”
Tối đó, ta lấy danh nghĩa Tô phủ mở một cửa hàng chuyên buôn bán đồ trang sức. Bảng hiệu của cửa hàng được chính tay Hoàng Thượng khâm ban ba chữ “Phượng Tường lâu”. Cửa hàng chủ yếu bán những vật dụng trang sức quý hiếm, trừ vương công, quý tộc, phú thương ra thì người bình thường không có khả năng bước vào.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi sự vụ làm ăn của Tô gia đều bị triều đình cấm vận. Tô gia vì không nhập được hàng nên rất nhiều cửa hiệu phải đóng cửa, đình chỉ buôn bán…..
Đồng thời, những tửu lâu quanh năm bán buôn yên ổn nay không hiểu sao lại luôn có người tới gây nháo.
Phú thương có thể dùng tiền tài mà giết người, nhưng không thể dùng của cải mà làm luật trước mặt vua.
Mấy ngày này, Tô lão gia, đại phu nhân, Tô Thừa Cẩm, thậm chí cả mẫu thân không ngừng gửi thư vào cung muốn gặp mặt ta.
Một bên thoải mái dưới bàn tay xoa bóp điệu nghệ của Tiểu Lý Tử, một bên ta lật từng phong thư không khỏi bật cười.
Mấy ngày sau, ta nghe nói thấy có một tướng quân đã tới gặp Hoàng Thượng nói vài lời về chuyện làm ăn của Tô phủ. Kết quả liền bị Hoàng Thượng áp chế.
Sau mấy ngày xin cầu kiến Hoàng Thượng không có hiệu quả, cuối cùng hắn cũng đến tìm ta.
Hắn hướng ta cung kính hành lễ gọi một tiếng: “Lan phi”.
Ta gật đầu nói: “Tướng quân đại nhân, ta biết ngài lo lắng cho lệnh kim. Tô phủ là nhà ta, ta cũng rất sốt ruột….. nhưng ngài cũng không nên làm Hoàng Thượng khó xử. Hiện giờ, Tô nhị thiếu gia đắc tội với người ngoài, Hoàng Thượng cũng không thể ra mặt bênh vực ai, ngài về sau không cần đến nữa.”
Sắc mặt tướng quân tái nhợt vội rời đi.
Ba ngày sau, Tô Thừa Cẩm liền cấp cho thiên kim phủ tướng quân một bức hưu thư, đuổi nàng ra khỏi Tô phủ.
Ngày thứ năm, ta trở lại Tô phủ, nói với Tô Thừa Cẩm, hiện tại với thân phận của mình, chi bằng đem toàn bộ sinh ý của Tô phủ giao cho ta làm.
Dưới sự đồng ý của Tô lão gia, ta đường đường chính chính được tiếp quản đa số bộ phận.
Lúc sau, ta lại đem một số sản nghiệp của Tô phủ đặt dưới Phượng Tường lâu.
Dưới bàn tay ta, việc làm ăn lụi bại của Tô phủ được cải tiến rõ ràng.
Ban ngày, ta phải chạy đi chạy lại với việc làm ăn buôn bán, buổi tối lại phải trở về hoàng cung trước giờ giới nghiêm. Thỉnh thoảng thì ở tại Thiên Hương lâu, còn lại phần lớn là ngụ tại Phượng điện.
Hoàng Thượng đã có lần hỏi việc làm ăn của Tô phủ ra sao rồi.
Ta cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này nên chỉ cười nói tạm ổn mà thôi.
So với suy nghĩ của ta, sản nghiệp của Tô phủ hàng trăm năm qua để lại thực nhiều. Tiền của phải nói là trải rộng ra mọi nơi. Nghe nói, Tô lão gia còn đem tâm huyêt bấy nhiêu năm của mình cất tại mật thất nữa. Cho nên, mặc dù trước kia bị Hoàng Thượng chặn một số dường làm ăn, hắn cũng không đến nỗi phát cuồng lên.
Ta thiết nghĩ, vận khí của ta quả cũng không tồi. Nói thẳng ra nếu Tô lão gia chịu thâm hụt một phần tài sản thì kế hoạch của ta đã không thành công đến vậy.
Giờ này ta đã hoàn toàn trở thành cừu gia trong mắt Tô Thừa Cẩm rồi. Cũng chẳng trách hắn được. Đương là nhị thiếu trong tay có tửu lâu, phường vải, hồng lâu, sòng bạc, khách điếm, hiệu cầm đồ….. nay đều biến thành hư không.
Ta nói với hắn rằng bởi vì chuyện làm ăn của Tô gia bị thua lỗ nặng nề nên ta mới bất đắc dĩ dùng hạ sách đó mà thôi.
Tô Thừa Cẩm giận tím mặt, song cũng không có cớ nào để nói lại.