Hắn chau mày nhìn miếng ngọc bội trong tay vừa lấy được từ chỗ Hoàng Thượng.
Than nhẹ một tiếng, hắn ấn miếng ngọc bội trở lại trong tay ta nói: “Ngươi giữ lấy, lần sau còn để bổn vương gặp lại sự việc thế này một lần nữa, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
… Ta thật sự không muốn nhận thứ này mà.
Sớm biết thứ này thuộc hoàng gia chi vật, lại thêm bội phần quan trọng, mật thiết thế, ngày đó có đánh chết ta cũng không dám chôm a.
Thứ này thật nguy hiểm nga.
Theo bản năng muốn trả lại cho Khuynh Vương nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén, ngùn ngụt ám khí của hắn, ta đành thu nhận vậy.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta quyết không dính đến tên khổng tước này rồi.
Khuynh Vương hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi quay đầu ly khai.
Ngay sau đó, Hoàng Thượng cùng Thiên Hương cũng quay về chỗ ngồi.
Long nhan biến sắc, yến tiệc nào dám náo nhiệt.
Lạc Hoàn vỗ vỗ vai ta tò mò hỏi: “Ngươi với Khuynh Vương trước đây xảy ra chuyện gì sao?”
Ta chăm chú nhìn Lạc Hoàn, một lúc sau trút ra một hơi nặng nề nói: “Một câu khó thể nói hết a…”
“Có chuyện gì khó nói sao? Nhưng ta lại muốn nghe một chút.” Mộc Linh bên cạnh mở lời.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, khi ta gặp Khuynh Vương, hắn một thân hoa lệ đến chói mắt, mặc vàng đeo ngọc lủng lẳng.”
“… Xem chừng so với ngươi hiện tại cũng có chút tương đồng.” Lạc Hoàn nói.
Ta ho khan một tiếng, nói: “Đâu có giống nhau. Những đồ ta mặc đẹp hơn chứ bộ.”
Hai người bọn họ im lặng.
Ta lại nói tiếp: “Lúc đó, trên mặt hắn chình ình một dòng chữ ‘ngươi mau trộm đi a trộm đi, ngươi kiểu gì cũng phải trộm a nếu không chờ ta đi rồi ngươi có hối cũng không kịp’, ta không ngốc đến nỗi đần độn nên liền trộm đồ luôn. Đó, chỉ có vậy thôi.”
Hai người bọn họ thoáng liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, Mộc Linh nói: “Ngươi vừa rồi còn kêu một câu không thể nói hết. Ấy vậy mà toàn bộ sự việc ngươi lại chỉ giải thích vỏn vẹn trong một câu thế kia sao?”
“Ách!!”
Hai người đó lại thở dài ngán ngẩm.
Ta sầu muộn rót cho bản thân một chén rượu ngửa đầu uống cạn một hơi.
Nhân vật chính rời đi, nhân vật quần chúng ở lại làm chi.
Ta cũng theo đó đứng dậy nói dăm ba câu cáo biệt rồi cũng lê xác về Mặc các.
Về tới Mặc các, Tiểu Lý Tử chuẩn bị cho ta một thùng nước, hầu hạ ta tắm rửa.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta nhắm hai mắt lại.
Loáng thoáng bên tai ta nghe thấy Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, nếu công tử mệt thỉnh cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ giao lại cho Tiểu Lý Tử xử lý là được rồi.”
Ta yên tâm nhắm chặt hai mắt.
Lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Ngồi trên giường, ta thẫn thờ nhìn cửa sổ.
… Trước kia dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không bao giờ nghĩ đông nghĩ tây đến nhường này.
Ta dự tính, nếu ta cứ như vậy trốn khỏi đây cũng không phải không có khả năng. Chính là sẽ liên lụy tới Tô phủ.
Tô phủ lớn như vậy, tổng thể trên dưới không đến năm trăm nhân khẩu thì cũng không ít hơn ba trăm nhân khẩu. Trong đó còn có cả mẫu thân.
Không thể muốn đi là đi được ngay.
Ta vào cung đã được bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng???
Ta không thể nhớ rõ nữa.
Thời gian sau tuổi mười bảy thật gian nan.
Ta không biết mình đã phải nỗ lực bao nhiêu để vượt qua cái tuổi mười bảy ấy. Chỉ biết khoảng thời gian sau đó ta luôn sống trong sự lo âu, sợ hãi, tâm can bất ổn.
Tuổi thanh xuân thoáng cái đã biến mất rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng. Cánh cửa được đẩy ra, còn ai khác ngoài Tiểu Lý Tử chứ?
Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, Khuynh Vương cầu kiến.”
“Hắn vào được Phong viên?” Phong viên chính là một khu riêng biệt.
Nơi này chính là một phần hậu cung. Khuynh Vương không phải muốn vào là được.
Tiểu Lý Tử cười cười nói: “Là ở ngoài Phong viên. Khuynh Vương cho người tới chuyển lời mời công tử thỉnh người tới ngự hoa viên một chuyến.”
Ta nói: “Ngươi nói xem, cuộc sống ba năm tương lai tới đây của ta chẳng lẽ phải theo sự sắp đặt của người khác.”
Tiểu Lý Tử nói: “Khuynh Vương nói nhất định phải gặp công tử.”
“… Ngươi truyền lại nói ta bị bệnh.”
“Khuynh Vương có dặn, nếu không gặp được công tử, vương gia sẽ đem bí mật của công tử nói cho mọi người.”
“… Bí mật của ta? Tiểu Lý Từ, ngươi nói xem, ta có bí mật gì sao?”
“… Tiểu Lý Tử không biết.”
Thật phiền! Ta đứng dậy sơ tẩy một lượt.
Tiểu Lý Tử thân thủ nhanh chóng giúp ta rửa mặt, chỉnh chu xiêm y cùng đầu tóc.
Ta mặc kệ.
Ta nói: “Ngươi làm chậm một chút đi. Làm gì cũng phải từ từ, tinh tế thì mới có thể giúp ta thành tiểu mỹ nhân được.”
Đối với lời nói này, Tiểu Lý Tử nghe đã quen rồi nên cũng không cho thêm ý kiến gì.
Cẩn thận từng chút một chỉnh chu nhan sắc. Kiểm tra mấy lượt rồi ta mới ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh đã bày sẵn đồ ăn.
Ta chậm rì rì nuốt từng hột cơm.
Tiểu Lý Tử bên cạnh không ngừng thúc giục. Ta nói: “Ăn cơm thì phải ăn từ từ, nếu không sẽ có hại đến bao tử.”
“…”
Ăn xong cơm, ta lại bắt chéo hai chân ngồi nhâm nhi từng ngụm trà.
Tiểu Lý Tử một lần nữa lại giục.
Ta nói: “Phẩm trà chính là phải chậm rãi thưởng thức từng giọt trà. Có như vậy mới cảm thấy hết thảy tinh túy trong từng lá trà được.” Tuy nhiên, ta cho dù đúng là có chậm rãi uống trà cũng chả hiểu được cái gì gọi là tinh túy cả.
Ăn uống ổn thỏa xong thì cũng mất hơn nửa canh giờ. Chờ lát nữa là có thể ăn trưa luôn được a.
Vặn vặn thắt lưng, ta nghiêng ngả đứng dậy cùng Tiểu Lý Tử đi ra Phong viên.
Vừa ra khỏi đại môn liền bắt gặp ngay vẻ mặt nặng nề của Khuynh Vương.
Coi như không thấy cái gì, ta hớn hở nói: “Khuynh Vương, có chuyện gì sao?”
Hắn một lời cũng không nói, cứ thế quay đầu bước đi.
Thấy hắn không nói gì, ta khó hiểu xoay người nghĩ nên trở về Phong viên thì nghe thấy một giọng điệu thâm trầm: “Theo ta.”
Ta cun cút đi sau hắn.
Hắn dẫn ta tới Ngự hoa viên dạo quanh một vòng.
Nơi này có rất nhiều loại hoa, nhưng nổi trội giữa biển hoa có một loại hoa gì đó sắc thái rực rỡ, cánh hoa mong manh tựa cánh bướm rung rinh trong gió. Thật là đẹp!
Bỗng nhiên hắn hỏi: “Ngươi có muốn xuất cung một chuyến không?”
Xuất cung?
Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay ta, xoa nhẹ hai cổ tay.
Hắn nói: “Nghe nói, ngươi bị cung chủ Thủy Nguyệt cung hủy đi gân cốt. Nguyên lai là thật…”
Ta khẽ “Ân” một tiếng.
Hắn lại hỏi: “… Thế sao hiện giờ ngươi có thể đi lại?”
“Vận khí tốt, được Hoa Đà cứu sống.”
“Ngươi thực nghĩ đây là vận khí tốt?”
… Gặp được gia gia là một sự may mắn vô hạn với ta. Bất quá, cứ nghĩ lại chuyện cũ ta lại không khỏi rùng mình.
Cười nhẹ, ta nói: “Mang ta xuất cung một chuyến đi.”
Hắn trầm mặc một phen rồi cũng gật đầu chấp thuận nói: “Được.”