Buổi tối ta ở lều trại, ban ngày ta đến quan sát cùng ghi lại tình huống của cây cối.
Xung quanh lều trại đều là lùm cây, truyền đến thanh âm rào rạt.
Ta đi ra ngoài nhìn thấy chinh là con báo cái có màu bạch sắc, bụng nàng phình phinh, hẳn là mang thai.
Mẫu báo ô ô kêu ta, giống như rất thống khổ.
Ánh mắt mẫu báo rất thống khổ, lấy lòng nhìn ta.
Ta tiến lên trên, trấn an mẫu báo, mẫu báo miệng mở to, vẫn luôn muốn nôn mửa.
Ta nhìn đến hàm răng nó dính lá cây, đó là một loại độc thực vật.
Thật là kỳ quái, một con báo ăn thực vật?
Còn hên là ta có mang theo lọ thuốc giải độc của loại thực vật này.
(bốn bảy)
Mẫu báo ăn dược liền an phận, ngoan ngoan ở ngoài lều trại ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, thời tiết lập tức mặt biến sắc, thượng một giây còn tinh không vạn lí. (Edit: mình không biết câu này nghĩa gì ai biết nói với mình nha.)
Giây tiếp theo liền mây đen dày đặc, đổ mưa.
Lều trại ta đã sớm thu hồi, nơi này so với nơi rừng rậm có người lại xa hơn.
Chỉ có thể bung dù, nhanh chân tìm cái động để trú mưa.
Báo mẫu đi tới, cắn ống quần ta, giống như muốn đem ta kéo đi nơi nào.
(bốn tám)
Ở trong sơn động của báo mẫu trốn một ngày mưa, bên ngoài vẫn là mưa to rơi xuống.
Trời cũng đen, ta tìm mồi lửa khắp nơi trong sơn động, để đêm nay nấu cơm chiều.
Báo mẫu thuận theo nằm ở bên cạnh ta, ngẫu nhiên còn muốn ta giúp nàng thuận mao, thật không giống như một con báo hoang dại.
Không biết Đàm Mặc ở nhà như thế nào, bảo bảo có đá bụng hắn hay không.
(bốn chín)
Đã qua hai ngày ta ở sơn động, mưa rốt cuộc cũng nhỏ đi.
Bất quá trời còn chút đen, ta vẫn đang tính toán tốt đường về nhà ngày mai.
(năm mươi)
Ta thấy Đàm Mặc có vẻ mặt sốt ruột nhìn ta, hẳn là đang nằm mơ đi. Ta tính toan nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Nhưng trong mộng Đàm Mặc luôn muốn kêu ta tỉnh.
Bị Đàm Mặc véo tỉnh, ta biết ta không phải đang nằm mơ.
Lão bà của ta mở ra cơ giáp đón ta về nhà. Phải biết rất nhiều Omega đều hi vọng bạn đời mở ra cơ giáp cao cấp tới đón bọn họ.
Nguyên lai, khu rừng này ngày hôm qua có thật nhiều cay ở chỗ sâu bên trong bị tia chớp bổ.
Ta có chút thương tâm cây cối nguyên bản đã ít bây giờ lại càng thiếu hơn.
Mà ta lại không có tin tức, Đàm Mặc liền đứng ngồi không yên, khởi động cơ giáp của hắn tới tìm ta.
Bất quá, ngày thường cơ giáp của Đàm Mặc để chỗ nào?
(năm mốt)
Đàm Mặc đưa ta về nhà, thuận tiện đem báo mẫu đưa từ rừng rậm đến trung tâm bảo hộ động vật.
Nguyên lai báo mẫu là động vật trung tâm, bất quá trước đó vài ngày cùng báo công, sinh hoạt không hài hòa, sau đó đánh nhau. (báo công là chồng của báo mẫu á nha mn)
Báo mẫu liền không biết khi nào chạy đi rồi.
Bọn họ tìm báo mẫu một tháng cũng chưa tìm được.
Biến mất một tháng báo công đều nhao đến tuyệt thực, mỗi ngày đều uể oải.
Thật là một con báo ngạo kiều.
(năm nhị)
Sau khi về nhà, ta được cho nghỉ sanh, bồi lão bà của ta sinh hài tử, là song bào thai.
Khi tiến vào phòng sinh, ta đặc biệt khẩn trương, tay chặt chẽ bắt lấy tay của Đàm Mặc.
Đàm Mặc vẫn luôn an ủi ta đừng sợ, hộ sĩ bên cạnh cư nhiên ở một bên trộm cười ta.
Đàm Mặc sinh hài tử giống như một chút cũng không đau, hắn một bên cùng ta về chuyện trước kia chuyện khi còn nhỏ của ta còn cười ta, ta đâu có ngu xuẩn như vậy!!!
Ta xấu hổ đang muốn cùng Đàm Mặc phản bác, hài tử liền sinh ra rồi.
Ta: Đã xảy ra chuyện gì? Σ( ° △°|||)︴
(năm tam)
Về tên của bảo bảo.
Bởi vì là một đôi song bào thai nam, tên ta lấy một cái, Đàm Mặc lấy một cái.
Đàm Mặc nói, lão đại gọi là bánh kem. Bởi vì khi hắn ở cùng ta, là dùng bánh kem bơ dụ hoặc ta.
Ta: what? Sợ lão đại lớn lên sẽ hạn chúng ta.
Ta đem tiểu bảo đặt tên làm ngàn tầng, bởi vì ta thích ăn bánh ngàn tầng.
Cho nên tên bảo bảo liền được định ra: Bơ, Austin cùng Tống ngàn tầng, chúng ta là nhà tiểu bánh kem.
(Hoàn chính văn)
Edit: Vậy là hoàn chính văn rồi, còn 3 phiên ngoại nữa là hoàn pn, mình sẽ cố đăng lên sớm nhất có thể nha.