Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 35: Dụ địch xâm nhập

"Vương phi, chuyện này..." Tú nhi nhìn thấy vậy, trực tiếp ngây người.

Bộ Nhu Nhi quay đầu lại, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Vội vàng ôm cánh tay của nàng, Tú nhi nhỏ giọng nói: "Vương phi, sao người lại nói như vậy! Nếu các Vương phi ấy biết... biết người..."

"Yên tâm đi, các nàng không biết đâu." Lại cười lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nói với vẻ mặt chắc chắn.

"Người làm sao biết các nàng..."

"Ha ha, uống nhiều mấy ngụm, phát hiện trà này vị quả nhiên không tệ!"

Tam Vương phi buông ly trà, cười nói, vẻ mặt thỏa mãn.

Tú nhi lại ngây người, biểu tình không thể tin được, nhìn nàng ấy.

Cùng lúc, các vị Vương phi khác cũng ngẩng đầu lên, tất cả đều mặt đầy mỉm cười, rối rít nói ——

"Đúng vậy. Ngụm thứ nhất cảm thấy có chút thô ráp, nhưng uống nhiều thêm mấy ngụm, liền phát hiện hương vị này thô mà không nồng, cũng rất là ngon miệng."

"Đúng vậy! Trong này, cũng cảm thấy được có vài phần thanh nhã, cũng có vài phần thơm ngát. Một ngụm uống vào, hương thơm quẩn quanh, mãi không tan."

"Hơn nữa, phiến lá trà lớn như vậy, ta cũng chưa từng thấy qua, chắc là đặc sản nước láng giềng hả? Khó trách Hoàng Thượng yêu thích như vậy, mới ban thưởng cho tứ hoàng huynh"

...

Cứ như thế, những câu khen ngợi nối tiếp nhau không dứt vang lên. Tú nhi thấy đầu óc choáng váng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào một đám thoạt nhìn vẫn là những nữ nhân cao quý thanh lịch như cũ —— chẳng lẽ các nàng ấy thật không biết, thực chất đây căn bản không phải là lá trà do nước láng giềng tiến cống, mà là lá trà đẳng cấp thấp nhất mà Bộ Nhu Nhi tiện tay mang theo từ nhà mẹ đẻ, trong lúc rãnh rỗi thường dùng để làm ngập tổ kiến sao?

‘Hắc hắc, thấy chưa, ngươi nhìn thì thấy có cảm giác là đám nữ nhân này rất cao quý, rất biết các thưởng thức phải không? Kì thực đều là giả bộ hết!’. Ý cười lập tức xuất hiện nơi khóe miệng, Bộ Nhu Nhi quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt ý bảo.

‘Trời, Vương phi người thật sự là quá lợi hại, người nói mỗi một câu đều rất là chính xác!’. Tú nhi thật không còn gì để nói, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng, giơ ngón tay cái lên.

"Ai da, Tứ đệ muội, tại sao muội lại không uống?" Đến khi đã uống hết một ly trà, nhị Vương phi giống như đột nhiên phát giác, vội vàng kêu to lên.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở trên người nàng.

Bộ Nhu Nhi cười nhẹ nhàng, vội vàng cúi đầu: "Cái này... Lá trà có hạn, Vương gia cho muội chừng này, chỉ đủ vừa vặn cho mọi người uống. Cho nên..."

‘Lạ nha! Mình thấy ở nơi đó có một bao trà vừa to vừa đầy! Dù cho có pha cho các nàng mỗi người hơn mười chén cũng không thành vấn đề nha!’ Bên cạnh, Tú nhi ở trong lòng kêu to.

"A? Thì ra như vậy!"

Mọi người lập tức ngẩn ra, đều hô nhỏ ra tiếng, coi lời nói của Nhu Nhi là sự thật đương nhiên.

"Thật không nghĩ đến, tứ hoàng tẩu, ngươi lại quan tâm chúng ta như vậy." Trong mắt tràn ngập cảm kích, Thập Vương phi dịu dàng nói nhỏ nhẹ.

Bộ Nhu Nhi tiếp tục nói mềm mại: "Không có gì, người tới là khách, muội đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất chiêu đãi mọi người. Hơn nữa, trà này tuy là nước láng giềng tiến cống, nhưng muội lại không cảm nhận được hương vị đặc biệt của nó. Có lẽ, do từ nhỏ đã quen ăn rau dại nên đầu lưỡi của muội mới trở nên kém nhạy cảm chăng? Nếu vậy thì đồ tốt, cho muội dùng cũng lãng phí, không bằng lấy ra, cùng mọi người chia sẻ, như vậy sẽ ko phụ tâm ý của Hoàng đế nước láng giềng cùng Hoàng Thượng."

"Ha ha, tứ hoàng tẩu ngươi thật sự là rất hiểu chuyện đấy!" Nghe vậy, một đám nữ nhân cao cao tại thượng được tâng bốc nhất thời cười đến giống đóa hoa loa kèn, Lục Vương phi cũng cười lớn.

Bộ Nhu Nhi cũng cười.

"Nhưng mà..." Ngay lập tức, Tam Vương phi nâng lên cái chén rỗng tuếch nhìn nhìn, vẻ mặt mất mát nói, "Đã hết một ly trà, vậy mà... ta còn chưa có cảm nhận ra được bao nhiêu hương vị ẩn giấu trong đó...!"

"Không sao, dùng hết trà rồi, muội lại pha thêm chút nước sôi vào. Tuy rằng hương vị nhạt một chút, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là vị này. Vương gia bình thường cũng là làm như vậy đấy!" Vội vàng nở nụ cười, Bộ Nhu Nhi ôn nhu đề nghị.

"Chủ ý này hay!"

Đám nữ nhân vội vàng gật đầu kêu to mà không hề hay biết là chính mình đã rơi vào cái lồng sắt được thiết kế rất công phu của nàng.

"Như vậy, tứ hoàng tẩu, phải phiền đến ngươi rồi." Ngũ vương phi vẻ mặt tươi cười, nhỏ giọng nói.

Bộ Nhu Nhi cười lạnh. "Tốt!". Ngay sau đó, lại ngẩng đầu lên với nụ cười sáng lạn. "Ta phải đi gọi phòng bếp nấu nước."