Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 23: Đại hội âm nhạc - hạ

Thời điểm Diệp Niệm Ninh nhìn thấy tin nhắn của Thời Yến An đã là sau khi cậu rời khỏi trường quay, trả xe lại cho Hứa Quan Đường, sau đó ăn xong bữa khuya cùng với bọn Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm.

"Không ngại? Ý anh là sao?"

Diệp Niệm Ninh gãi đầu, nhắn lại cho Thời Yến An một dấu chấm hỏi rồi đi tắm trước, chờ cậu tắm rửa xong cầm lấy điện thoại chỉ thấy giao diện khung chat xuất hiện bốn chữ: Tôi đã thông suốt.

Thông suốt cái gì?

Sao Thời Yến An kỳ lạ vậy?

( Niệm Niệm ): Ồ.

Thời Yến An nhìn chữ ồ kia, trong lòng cảm thấy thật hoảng loạn, đang suy nghĩ xem phải trả lời Diệp Niệm Ninh thế nào, Diệp Niệm Ninh lại đột nhiên gửi đến một tin nhắn: Kẹo Sữa có khỏe không?

( Thời Yến An ): Rất khỏe.

( Niệm Niệm ): Vậy là tốt rồi. Sáng ngày mốt tôi lên máy bay, đợi tôi trở về thủ đô sẽ mời anh ăn cơm nhé.

Mời ăn cơm?

Thời Yến An nghĩ thầm, hai người là hàng xóm, chỉ cần Diệp Niệm Ninh có ở nhà, ngày nào cũng có thể sang ăn chực được mà. Không bằng nắm bắt cơ hội này cùng nhau làm chút chuyện khác.

( Thời Yến An ): Ăn cơm thì không cần đâu. Hay là cậu mời tôi đi xem phim đi, công việc của tôi rất bận, trước giờ không có thời gian xem.

Đối với yêu cầu của đối tượng mang năng lượng, Diệp Niệm Ninh nhất định phải đáp ứng. Biết đâu được thỏa mãn yêu cầu của anh sẽ giúp nhiệm vụ sau này của cậu dễ dàng hơn nhiều thì sao, vì vậy cậu lập tức nhắn lại.

Hai người nói chuyện phiếm được vài câu rồi chúc nhau ngủ ngon. Có lẽ vì quá mệt mỏi, Diệp Niệm Ninh vừa để điện thoại xuống là lập tức nhắm mắt ngủ. Mà Thời Yến An lại hứng thú bừng bừng bắt đầu lên mạng tìm kiếm vài bộ phim kinh dị.

Buổi chiều, Diệp Niệm Ninh bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh. Cậu mơ hồ bước xuống giường vén màn lên. Lại một tiếng sấm vang lên, cậu hoàn toàn tỉnh ngủ luôn.

Khoảng chừng 5 phút sau, trời mưa. Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com

Mưa to từ trên trời điên cuồng trút xuống, bầu trời đen kịt như muốn sụp đổ, tia chớp mang theo tiếng sấm ầm ầm sẹt qua màn trời. Qua cửa sổ nhìn xuống, xe trên đường đã bật đèn, mà ngoài đường cũng không còn bao nhiêu người.

"Hình như mình không mang theo áo khoác." Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh vội vàng chạy tới mở cửa, Diệp Thanh Lâm đứng ngoài cửa đánh giá trên dưới bộ quần áo của Diệp Niệm Ninh, áo ngắn tay, quần đùi với dép lê, kết hợp đủ các tiêu chuẩn mùa hè.

"Anh xem dự báo thời tiết chắc chắn hôm nay sẽ có mưa, nên đã sớm cho người chuẩn bị áo khoác. Em mau mặc vào đi."

Diệp Thanh Lâm đưa áo khoác trong tay cho Diệp Niệm Ninh, cậu mỉm cười nhận lấy, "Chúng ta không hổ là anh em ruột, đúng là tâm linh tương thông quá đi mà. Vừa nãy em còn đang suy nghĩ xem có nên đi mua áo không đó!"

"Đừng nói nhiều, mau đi rửa mặt thay quần áo, anh chờ em cùng xuống lầu ăn cơm."

"Dạ." Diệp Niệm Ninh đáp rồi hỏi: "Tử Khiêm với Ngư Nhi đâu?"

"Đã đợi dưới lầu rồi."

Nghe vậy tốc độ của Diệp Niệm Ninh lập tức nhanh hơn một chút, vội vàng rửa mặt thay quần áo giày dép rồi cùng Diệp Thanh Lâm đi xuống lầu.

Cơm nước xong xuôi lại nghỉ ngơi một lát đã là 3 giờ chiều. Vì vậy ba người Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm với Trần Ngư Nhi đến trường quay diễn tập và hóa trang trước, còn Diệp Thanh Lâm thì đến địa điểm bàn chuyện hợp tác với người khác.

"Ơ kìa, Đường Giai Nhiễm không có ở đây à?" Diệp Niệm Ninh quét mắt một vòng sau khán đài cũng không thấy bóng dáng Đường Giai Nhiễm đâu.

Tống Tử Khiêm cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn, nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Niệm Ninh, rồi trả lời: "Cô ấy là người thành phố S, ngày hôm qua quay xong đã về nhà rồi."

"À."

Diệp Niệm Ninh bĩu môi, đáng tiếc không gặp được Đường Giai Nhiễm. Dù sao kiếp trước cái chết của cậu đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Đường Giai Nhiễm, nên cậu vẫn luôn có cảm giác áy náy với cô ấy, mặc dù cậu cũng không rõ bản thân áy náy cái gì.

"Vé máy bay của chúng ta đã đổi thành 10 giờ tối, vậy nên đợi một lát quay xong chúng ta phải trở về khách sạn tranh thủ thời gian thu xếp đồ đạc."

"Thay đổi? Sao phải thay đổi vậy?"

"Để cậu quay chương trình thực tế, thời gian ghi hình là ngày 9 tháng 10. Cậu chỉ cần thu 2 ngày 1 đêm , cộng thêm thời gian ngồi máy bay với ngồi xe là hơn ba ngày. Tôi tính toán thời gian, cậu quay xong quảng cáo và MV hẳn là một ngày, mà Đại điển âm nhạc là vào ngày 15, nên thời gian như vậy là vừa rồi."

Diệp Niệm Ninh nghe xong lịch trình Tống Tử Khiêm sắp xếp cho mình đột nhiên thở dài thườn thượt. Người đại diện kim bài quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với tên gà mờ kia, mỗi ngày đều sắp xếp mọi thứ rõ ràng cho bạn, không để bạn lãng phí một ngày nào hết.

"Chương trình thực tế nào vậy?"

"《Nơi lữ khách dừng chân》. Một show truyền hình thực tế mới ra mắt, cậu tham gia với tư cách là khách mời kỳ đầu giúp chương trình tăng lượt xem."

"Là anh tìm đến chương trình này hay chương trình tìm đến anh vậy?"

"Trong lòng cậu còn không rõ địa vị của mình nữa sao? Loại show tuyền hình mới ra mắt này tất nhiên là bọn họ tìm tôi, còn tìm tận 3 lần. Hai lần trước tôi từ chối, sau đó gặp mặt đạo diễn một lần, cảm thấy suy nghĩ và ý tưởng của ông ấy đối với cả chương trình rất hợp lý. Hơn nữa chương trình này không có kịch bản gì hết, tôi thấy rất phù hợp với cậu nên nhận lời." Tống Tử Khiêm giải thích cho Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

《Nơi lữ khách dừng chân》không có khách mời cố định, mỗi kỳ đều sẽ có những khách mời khác nhau cùng đi đến một khách sạn. Sau đó tổ tiết mục sẽ tuyên bố nhiệm vụ, trải nghiệm sinh hoạt hai ngày một đêm ở nông thôn, tất cả khách mời đều là minh tinh nghệ sĩ.

Tuy vài năm nữa chương trình này sẽ trở thành lão đại trong các show truyền hình thực tế, nhưng thời điểm mới phát sóng lại có một lần gặp nguy cơ phải tạm ngưng, chủ yếu là vì vấn đề thương lượng với nhà tài trợ và khách mời.

Tìm không được nhà tài trợ, mời không được khách mời, khách mời nhận lời đến chương trình đều có địa vị không cao, không có đề tài cùng lưu lượng, cũng không có nền tảng nào chịu phát sóng nên mới dẫn đến tạm ngưng.

Mà Diệp Niệm Ninh cũng đoán được lý do chương trình tìm đến cậu, đơn giản chính là vì thấy cậu có đề tài có lưu lượng, còn có một vị anh trai mở công ty. Chỉ cần đạo diễn nói với nhà đầu tư rằng có cậu tham gia vào chương trình, nhất định sẽ có không ít người tìm đến đầu tư.

Tuy rằng tổ tiết mục có ý đồ muốn lợi dụng nhiệt độ của cậu, nhưng cậu vẫn tình nguyện bán cho bán họ một ân tìn. Dù sao chương trình này kiếp trước nổi đến rối tinh rối mù, thậm chí cậu muốn tham gia cũng bị tổ tiết mục từ chối.

À thì...rất có thể là vì ở kiếp trước, ban đầu chương trình có đến tìm cậu nhưng lại bị Đỗ Nhược từ chối, vậy nên tổ tiết mục mới ghim cậu trong lòng không cho tham gia.

"Niệm Ninh? Diệp Niệm Ninh?" Tống Tử Khiêm lay Diệp Niệm Ninh đang đoán mò, Diệp Niệm Ninh vội vàng thu lại tâm tư rồi nhìn về phía Tống Tử Khiêm hỏi: "Sao vậy?"

"Nghĩ gì vậy? Cậu phải lên sân khấu rồi kìa."

"À, tôi đi đây!"

"Niệm Niệm cố lên!" Trần Ngư Nhi cười phất tay với cậu, cậu gật đầu cầm lấy microphone bước lên sân khấu.Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Niệm Ninh."

Những âm thanh hoan hô và hò hét vẫn như cũ.

"Xuỵt! Tiếp theo tôi sẽ hát tặng mọi người ca khúc mới của tôi,《Yếu Mệnh》." Dứt lời, Diệp Niệm Ninh ra dấu OK với ban nhạc, nhạc đệm vang lên, cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái.

"Tôi nào muốn bản thân mình sa ngã, nhưng tôi lại không thể vui vẻ.

Tâm của tôi đã chết rồi, tôi rốt cuộc chẳng thể đứng dậy nữa.

Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bộ dạng tệ hại thế này. Đừng cứu vớt tôi, tôi không yêu được nữa đâu.

Tất cả khổ đau trên thế gian này, vì sao chẳng chịu buông tha cho tôi."

Âm thanh cuối cùng buông xuống, toàn trường yên tĩnh đến quá mức, nhưng cẩn thận nghe sẽ nghe được có người đang nhỏ giọng khóc nức nở. Khoảng hơn 10 giây sau, khi Diệp Niệm Ninh bình ổn được tâm trạng, giọng nói mang theo ý cười: "Con gái đừng nên khóc, coi chừng trôi mất lớp makeup."

Mùa hè này, có khiệt khí phồn vinh mạnh mẽ, mưa lớn cùng việc bất ngờ trọng sinh.

Mà cuối hè, cậu lại bước lên sân khấu của Đại hội âm nhạc dưới cái gọi là mùa hè đó, hát lên ca khúc 《Yếu mệnh》mà thật lâu về sau mọi người vẫn nhớ mãi không quên.