Đến vòng bán kết, Chu Doãn Thịnh tiếp nhận đề nhị của Tiết Tử Hiên, lựa chọn một khúc nhạc có độ khó phi thường lớn, Tiết Tịnh Y lại tương phản, dùng một bài [ Bi thương ] làm rung động tâm linh các giám khảo.
Nàng phát huy phi thường xuất sắc, có thể nói hoàn toàn vượt qua trình độ trước kia, khiến cho Olsen cho nàng một điểm siêu cao, 19.5 điểm, hơn nữa dự đoán nàng sẽ trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm có thể sánh vai với anh trai mình.
Tiết Tịnh Y cao hứng đến mức đầu ngón tay đều đang phát run. Đây chính là điều nàng muốn, dùng âm nhạc chứng minh mình ưu tú hơn Hoàng Di. Qua trận đấu này, ca ca nhất định sẽ lại dời ánh mắt lên người nàng.
Thi đấu kết thúc khi, tổng cộng có mười người tiến vào chung kết, lúc này Chu Doãn Thịnh vẫn bị Olsen chọi trứng vịt, may mà kỹ xảo của hắn thật sự là cao siêu, rung động ba vị giám khảo khác, hai người cho 20 điểm, một người cho 19.5, lúc này mới cam đoan hắn lấy điểm trung bình đứng thứ bảy tiến vào vòng chung kết.
Rời đi đại sảnh kim sắc, tất cả tuyển thủ vây lại đây chúc mừng Tiết Tịnh Y đạt được hạng nhất trong vòng bán kết, nàng lần lượt hôn từng người, dùng ánh mắt mang đầy khiêu khích cùng khinh thường nhìn qua thiếu niên đứng cách đó không xa.
“Ngươi không được!” Nàng dùng khẩu hình không âm thanh nói.
Trở lại khách sạn, hắn ngồi trước đàn dương cầm, đàn lại khúc nhạc hôm nay diễn tấu, thở phì phì hỏi: “Sao em lại không được chứ? Tiếng đàn có linh hồn, lời kiểu này em mới không tin đâu, chỉ cần giai điệu không sai, bất luận kẻ nào đàn ra không phải đều là như vậy sao?”
“Không, em sai rồi. Âm nhạc có linh hồn cùng không có linh hồn, nghe qua sẽ không giống nhau.” Tiết Tử Hiên đi đến bên cạnh hắn, màu mắt thâm ám, “Để anh đàn một bài cho em?”
Chu Doãn Thịnh gật đầu đáp ứng. Hắn chưa bao giờ nghe qua Tiết Tử Hiên chơi đàn dương cầm, cũng chưa từng yêu cầu y đàn. Mọi người đều nói y là nghệ sĩ đàn dương cầm vĩ đại nhất thế kỷ này, đạt được thành tựu thậm chí vượt qua đạo sư Olsen của mình, nhưng Chu Doãn Thịnh cảm giác y cũng không nhiệt tình yêu thương đàn dương cầm như lời đồn đãi.
“Anh muốn đàn bài gì?” Hắn hảo kỳ hỏi thăm.
“Đàn một khúc anh tự sáng tác, tên là [Forever].” Tiết Tử Hiên ngẩng đầu chăm chú nhìn thiếu niên, từng câu từng từ nói,“ Tiếng Trung gọi là [ Vĩnh hằng chi ái ].”
“Forever chẳng phải chính là vĩnh hằng sao? Sao lại thêm hai chữ chi nữa. Hoặc là anh đổi tên tiếng Trung thành [ Vĩnh hằng ], hoặc là đổi tên tiếng Anh thành [Forever Love], như vậy mới chuẩn xác.” Chu Doãn Thịnh cười trêu chọc.
Tiết Tử Hiên thâm thâm nhìn hắn một cái, nhấc tay đàn tấu. Tiếng đàn thư hoãn mà duyên dáng đổ xuống từ những ngón tay trắng nõn thon dài. Đoạn nhac đầu tiên thập phần vui thích tươi đẹp, như là đi trên con đường nhỏ chốn nông thôn, hai bên hoa tươi đua nở dính đầy sương mai, làm người ta thể xác và tinh thần sung sướng. Một âm rung trọng yếu bỗng nhiên nhảy ra, liền phảng phất nơi cuối đường đột nhiên gặp gỡ người yêu định mệnh, âm phù cực tốc xoay tròn biểu thị một khắc kịch liệt khi tâm động, “Đinh đinh đông đông” xúc âm tượng trưng cho tim đập loạn nhịp.
Tiếng đàn chậm trở nên cao vút lại ngắn ngủi, Tiết Tử Hiên biểu tình từ mỉm cười biến thành thống khổ.
Nghe mở đầu, Chu Doãn Thịnh nguyên bản cho rằng đây là một khúc tình yêu, nó hẳn là ấm áp, uyển chuyển, thấm vào ruột gan. Nhưng nhạc đoạn thứ hai từng chuỗi âm rung tự va chạm cường liệt nói cho hắn, đây cũng không phải thứ gì trữ tình, ngược lại, nó là hồng thủy cuồng bạo, sóng triều cuộn trào mãnh liệt, phong bạo gào thét. Đoạn nhạc thứ hai, từ đầu đến cuối tràn ngập cường liệt đấu tranh cùng sâu sắc bất đắc dĩ.
Phảng phất có một thanh liêm đao nhìn không thấy, lấy phương thức tàn nhẫn mà lại không thể ngăn cản phá huỷ tất cả thế giới hoa tươi đua nở, sắc thái sặc sỡ ban đầu kia.Cuối cùng một âm rung cường liệt rơi xuống, giai điệu cấp bách chậm rãi nhẹ nhàng, chậm rãi thoải mái, cuối cùng quy về bình tĩnh. Mà cái thế giới sáng lạn, tràn ngập tình yêu kia, cũng về với hư vô.
Tiết Tử Hiên dùng những nốt nhạc nhẹ nhàng nhất kể ra nội tâm thâm trầm thống khổ cùng sám hối. Khi âm phù cuối cùng biến mất tại đầu ngón tay, hắn thật lâu không thể hồi thần. Đây là khúc nhạc mà hắn dùng thời gian một đời, vì thiếu niên âu yếm mà biên soạn, nó gọi là [Forever], cũng gọi là [ Vĩnh hằng chi ái ], không cần lại thêm một từ đơn tiếng Anh dư thừa, bởi vì hắn dùng đầu ngón tay mình, tiếng đàn của mình, kể cho thiếu niên cái gì gọi là “Yêu”.
Chu Doãn Thịnh cảm thấy trái tim giống như bị quấn một lớp kén thật dày, nặng nề mà lại không thể thoát khỏi. Cảm xúc đau thương vẫn chiếm cứ trong đầu, làm hắn rất không thoải mái.
Hắn khom lưng, chăm chú nhìn vào thanh niên: “Sao anh lại khóc? Khúc nhạc này anh vì ai mà viết?” Năng lực giám thưởng âm nhạc của hắn không cao, nhưng ngay cả như vậy, cũng có thể cảm nhạc được tuyệt vọng trong bản nhạc. Vĩnh hằng chi ái? Không bằng gọi là tuyệt vọng chi ái.
Lúc này Tiết Tử Hiên mới cảm giác má có chút lạnh lẽo, đưa tay sờ, tràn đầy nước mắt. Hắn dùng một đời soạn bản nhạc này, lại thẳng đến hôm nay đàn tấu nó, bởi vì chủ nhân của nó, hiện tại đang ở ngay trước mắt.
“Khúc nhạc này anh vì em mà soạn,” Hắn nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng lên, ấn thiếu niên lên ghế đánh đàn, yêu cầu, “Tiểu Di, vì anh đàn một lần được chứ? Anh muốn nghe em vì anh đàn một lần.” Đây là nguyện vọng mà hắn đời trước đến chết cũng không thể đạt thành.
Chu Doãn Thịnh đặt tay trên phím đàn, thật lâu chưa thể ấn xuống đi. Tuy rằng không có khúc phổ, nhưng hắn chỉ cần nghe một lần là có thể phục chế hoàn chỉnh. Nhưng mà bản nhạc này bất đồng với bất cứ khúc nhạc nào hắn từng nghe qua trước đó. Nó là sống, nó đau thương như vậy, tuyệt vọng như vậy, đồng thời lại mình đầy thương tích.
Hắn không thể đàn tấu nó, thật không thể. Có lẽ hắn có thể phục chế giai điệu, lại chẳng thể phục chế không trọn vẹn cùng mĩ lệ của nó. Hắn rốt cuộc hiểu rõ những lời Olsen nói, nguyên lai âm nhạc có linh hồn cùng âm nhạc không có linh hồn, thật sự bất đồng. Âm nhạc có linh hồn sẽ vào trong lòng người, mà không phải lỗ tai.
“Không được, em đàn không được.” Hắn buông hai tay xuống, hổ thẹn lắc đầu.
Tiết Tử Hiên như rơi xuống hầm băng, cúi lưng, gắt gao ôm em, nỉ non: “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” Đúng vậy, hắn rốt cuộc minh bạch, vô luận là đời trước hay là đời này, thiếu niên cũng chưa từng yêu mình. Chẳng sợ thiếu niên cùng hắn phát sinh quan hệ nhục thể thân mật nhất, trái tim em vẫn cách rất xa xôi.
Cảm xúc tuyệt vọng chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Lập tức bị Tiết Tử Hiên đuổi ra khỏi đầu óc. Hiện tại không yêu không có nghĩa là tương lai không yêu. Giờ này khắc này, thiếu niên đang ở trong lòng hắn, nhồi đầy vòng tay trống rỗng, rót vào độ ấm. Hắn còn có cái gì không thỏa mãn đâu? Hắn có thời gian một đời để được đến tim em.
Chu Doãn Thịnh nghe thấy được Tiết Tử Hiên nói nhỏ, nhưng hắn giả vờ không nghe thấy. Hắn không biết nên đáp lại tình yêu này như thế nào. Nó quá nặng nề, quá đau thương, cũng quá tuyệt vọng. Xem ra Tiết Tử Hiên đều biết, cảm tình của bọn họ thực ra được xây dựng trên một tòa lâu đài cát tùy thời sẽ sụp đổ.
Y dẫn hắn trở về là vì trái tim, hắn cùng y thân mật là vì lợi dụng. Hai người mang ý xấu, làm sao thẳng thắn thành khẩn yêu nhau? Trừ phi hết thảy mọi thứ có thể trở lại lúc ban đầu.
Hai người lẳng lặng ôm một lát, sau đó trong ánh nhìn chăm chú hôn đến cùng nhau. Tiết Tử Hiên đăt thiếu niên lên giường lớn, qua loa khai thác hai phát liền vọt vào. Động tác rất hung mãnh, hai tay gắt gao bóp chặt cái eo gầy gò của thiếu niên, để tránh hất bay em. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định thiếu niên là thuộc về hắn, trong trong ngoài ngoài đều thuộc về hắn.
Chu Doãn Thịnh rất nhanh liền mê thất trong kịch liệt khoái cảm. Hắn thích tình ái thô bạo, đưa đẩy nhanh chóng mà hữu lực khiến hắn quên mất rất nhiều phiền não. Khi hậu huyệt dần dần nóng lên, khi điện lưu xuyên qua toàn thân, khi cao trào chiếm cứ lý trí, hắn quấn chặt trên cổ thanh niên vong tình rên rỉ.
Cái gì hệ thống nhân vật phản diện, vận mệnh chi tử, hiện tại tương lai, mụ nó đều đi gặp quỷ đi thôi.
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn nữa!” Hắn vuốt tấm lưng thanh niên dính đầy mồ hôi, liên tục thúc giục y.
Hiện tại Tiết Tử Hiên hoàn toàn không có ôn nhu tuấn nhã ngày xưa, tác phong nhanh nhẹn, hắn như là một đầu dã thú, gầm nhẹ xâm chiếm con mồi dưới thân, va chạm một lần nhanh hơn một lần, một lần mãnh liệt hơn một lần, hận không thể cũng đem túi túi sưng phồng chen vào bên trong mật huyệt nóng ướt của thiếu niên. Khi đợt cao trào cuối cùng đột kích, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ phun trào, sau đó run rẩy nằm trên giường. Bọn họ ai cũng không có nói chuyện, cũng không muốn tách ra, liền giữ tư thế mập hợp mà thiếp đi.