Tiết Lệnh Sư

Chương 19: 19 Báo Động Lam 2


Hắn đã liên tiếp chạy qua ba con đường, chỉ cần rẽ một cái ở giao lộ phía trước, đi qua hai cái nửa phố nữa là có thể đến được Tuần Kiểm ti rồi.

Nhưng bây giờ, giao lộ trước mắt lại bị một vùng sương trắng bao phủ.

Sương mù rất nồng đậm, mơ mơ hồ hồ, giống như sóng thần trong màn ảnh quay chậm đang chậm rãi cuồn cuộn tiến đến.

Trong thoáng chốc, Hứa Hằng liếc thấy một bóng người mờ ảo đang đi lại trong sương trắng.

Sắc mặt hắn lập tức hơi đổi, dừng bước lại.

Bóng người mơ hồ trong sương trắng cũng chợt ngừng lại.

Hứa Hằng hơi nheo mắt.

Xuyên qua sương trắng, hắn dần dần nhìn ra thân hình người kia, dường nhuq là một người đàn ông, lại mặc trường sam màu xanh, đầu đeo trâm gài tóc, cài lên trên đỉnh đầu, nghiễm nhiên là trang phục cổ trang.

“Không phải chứ? Ta gặp quỷ thiệt đấy à?”Hứa Hằng cảm giác không biết từ lúc nào, khớp hàm của mình đã cắn chặt đến tê dại.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thế nhưng Hứa Hằng vẫn rõ ràng cảm giác được người cổ trang đang nhìn thẳng vào mắt hắn.


“Reng reng reng…!”Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động chói tai phá vỡ yên lặng.

Hứa Hằng càng hoảng sợ, vội vàng lấy điện thoại di động ra, ánh mắt còn tiếp tục nhìn chằm chằm bóng người phía trước.

Hắn ấn bậy một hồi, trực tiếp đưa điện thoại di động lên tới bên tai.

“Rè… xẹt rè rè rè…!”Bên kia điện thoại truyền đến tạp âm dòng điện ồn ào, có vẻ như tín hiệu bị ảnh hưởng.

Nhưng rất nhanh, lại lục tục truyền đến tiếng la lo lắng của Chu Á Nam.

“Alo, Hứa Hằng… nghe… được không? Đừng chạy hướng… Kiểm ty, đổi phương hướng khác, chạy… hướng…, nghe chưa? Alo… Tút tút tút tút.

.

!”Điện thoại nháy mắt lại biến thành tiếng máy bận.

Khóe miệng Hứa Hằng hơi hơi cô giật, hay lắm, chả hiểu cái gì cả.

Cái tín hiệu rách này, mất lúc khác thì không mất, cố tình đi chọn tin tức quan trọng để mất.

“Ô?”Hứa Hằng đột nhiên hô lên kinh ngạc.

Hắn phát hiện người cổ trang phía trước hình như đang lùi về phía sau, thân hình dần dần trở nên càng thêm mờ nhạt, gần như sắp biến mất trong sương trắng.

“Không đúng, hắn không có di chuyển, là sương mù này tới rồi!”Hứa Hằng phản ứng lại, tức khắc rút lui về phía sau.

Hắn nhìn ra được những sương trắng này có cái gì đó rất không đúng, dường như ẩn chứa tiết khí thanh minh rất nồng đậm, nhưng lại có một loại trực giác nguy hiểm lạnh cả sống lưng, làm người ta không dám tới gần.

Vụt!Lúc này, người cổ trang vọt về phía trước, đột nhiên xuất phát tại chỗ chạy về hướng hắn.

“Ghê, lá gan to nhỉ, chờ ngươi lâu rồi, ngươi thật đúng là dám đi tìm cái chết!”Hứa Hằng hét lớn một tiếng.

Lần này hắn không có bị hù, hành động của đối phương ngược lại là nằm trong dự đoán.


Ngay tại giây phút nhìn thấy người cổ trang kia, Hứa Hằng đã sớm diễn thử vô số lần ở trong đầu hình ảnh đối phương đột nhiên xông tới.

Đương nhiên, ngoài miệng thì nói ghê gớm vậy đấy, cơ thể Hứa Hằng vẫn đàng hoàng nghiêng người bỏ chạy.

Hắn trốn, hắn truy, hắn có chạy đằng trời!“Tình huống gì thế?”Hứa Hằng vừa mới xoay người chạy ra một bước, thế mà lại cứng rắn ngừng lại, trừng to mắt nhìn phía trước.

Đường của ta đâu?Con đường vừa dài vừa rộng ta đến lúc nãy đâu?Hứa Hằng hoàn toàn choáng váng.

Trước mắt mình đúng là một con phố nhỏ đơn sơ lát đá xanh mà thành, phía trước tràn ngập lớp sương trắng thật mỏng, không có một bóng người.

Trên đường phố ướt sũng, không trung có ánh trăng hơi yếu chiếu xuống, ở thủy tí trung bể sao lốm đốm đầy trời.

Hai bên đường cửa hàng san sát, mơ hồ nhìn ra được gạch xám ngói xanh, lầu các mái cong, nghiễm nhiên là từng hàng kiến trúc cổ phong.

Trên bangr hiệu của từng cửa hàng cách đó không xa viết trà phường, tửu quán, hiệu cầm đồ, xưởng vân vân…“Đây… đây là đâu?”Hứa Hằng cảm giác đầu sắp chết máy, bỗng nhiên lại xoay người nhìn về sau.

Cũng may, không phải phố nhỏ cổ trấn, vẫn là con phố quen thuộc gần khu nhà cũ của mình.

Nhưng mà theo sương trắng vọt tới, con phố vốn quen thuộc đang từ từ bị cắn nuốt với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Người cổ trang cũng vọt tới sát biên giới sương trắng, thẳng đến phía Hứa Hằng.

“Ngươi làm gì thế, ai ya…!”Vẻ mặt Hứa Hằng cay đắng, cái này thật sự là không đường để trốn, có chạy đằng trời rồi.

Hắn lần nữa quay đầu nhìn cổ trấn phố nhỏ phía sau, đại khái đoán được đây là biến hóa do sương trắng mang tới.


Chờ sương trắng bên người cổ trang tràn tới hội hợp với nơi này, cả khu quảng trường đều sẽ thay đổi.

Cho nên, chỉ có thể chạy.

Hứa Hằng tức khắc đưa ra lựa chọn, lần nữa khởi động thân hình vọt thẳng đến con đường mình tới lúc trước.

Mặc dù con đường này đã thay đổi đến mức vô cùng xa lạ, nhưng ít ra không ai… cũng không có quỷ dị!“Két!”Nhưng mà, Hứa Hằng chỉ có chạy vào cái phố nhỏ này trung, một đạo đột ngột cửa gỗ đẩy ra âm thanh, phá vỡ cái này bóng đêm yên tĩnh.

“Vô Tung!”Hứa Hằng không chần chờ chút nào, nhanh chóng giơ tay vỗ về phía trước.

Ánh sáng đen nơi lòng bàn tay nháy mắt rực rỡ trong bóng đêm, lóe lên một cái rồi biến mất.

Tiết khí Tiểu hàn trong thức hải của Hứa Hằng lần nữa khuếch tán toàn thân, cả người đang chạy nhanh dần dần hóa ảo mờ đi, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

Cũng chỉ có ba giây.

.