Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 6: Chương 6

Tiết học vật lý của cô Vương.
 
Trùng hợp thay, trước tiết này là là một tiết ghép nhiều lớp vào học. Bình thường, hầu hết học sinh đều sẽ ra gánh hàng bán đồ ăn vặt mua vài thứ để ăn hoặc đi dạo một vòng quanh sân thể dục.
 
Tuy hiện giờ cả lớp đang phải đối mặt với áp lực lên lớp nhưng thầy Trần vẫn thường xuyên nhấn mạnh học tập phải kết hợp lao động và vui chơi, liên tục chủ động dẫn các học sinh trong lớp đi chơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Song cô Vương lại rất nghiêm khắc. Trong tiết học của cô ta, chỉ cần ngáp một cái là sẽ bị phê bình nặng nề ngay.
 
Trong lớp, cả đám học sinh nằm sấp xuống bàn. Tất cả mọi người đều ngủ bù, chuẩn bị nghe cô ta chỉ trích nặng lời.
 
Cô Vương vừa bước vào phòng học đã bắt đầu quở mắng.
 
“Các em xem lại thái độ học tập mất tập trung của mình đi, sớm muộn gì các em cũng thấy hối hận cho xem. Chờ đến giờ này năm sau, khi các em nhìn những người khác đỗ vào trường mình mơ ước, còn các em chỉ có thể vào một ngôi trường dở tệ, các em chỉ biết hối hận thôi.”
 
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi nhắm mắt lại. Ai nấy đều tỏ ra không thể hiểu được.
 
Nói thẳng thì đây là trạng thái tốt nhất của họ rồi. Dù sao đây cũng là giai đoạn học sinh cấp ba chạy nước rút. Buổi sáng có vô số tiết học mãi chẳng xong, tối đến có bài kiểm tra làm mãi không hết. Ai còn sức để tỏ ra hăng hái phấn khởi như học sinh trung học chứ?
 
“Cô chưa kịp chữa bài thi lần này. Bây giờ cô sẽ phát ngẫu nhiên, mọi người nhận được bài nào thì chữa bài đó, chấm điểm theo đáp án viết trên bảng nhé.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người vẫn tỏ ra không mấy sôi nổi như cũ. Khương Hiểu xoay người, kề tai nói nhỏ với Diệp Thư Từ.
 
“Chính cô ấy cũng chẳng có trách nhiệm, đến cả bài kiểm tra còn chưa chữa, thế mà lại đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với bọn mình. Sao cô ấy dám làm thế nhỉ?”
 
Là người từng bị trách mắng không tiếc lời, Khương Hiểu vẫn luôn không có ấn tượng tốt về cô Vương. Diệp Thư Từ đành phải hùa theo lời cô ấy: “Đúng đấy.”
 
Sau khi nói xong lời này, theo bản năng, cô liếc cậu thiếu niên ở bên cạnh.
 
Mặt Thẩm Tứ vẫn đẹp trai, mắt vẫn đen như mực như thế. Lúc này, anh đang cúi đầu xem bài kiểm tra, có lẽ không để ý cô vừa nói gì.
 
Diệp Thư Từ nhận được bài kiểm tra của một bạn nữ không quá thân với cô trong lớp. Cô Vương sử dụng máy chiếu trình chiếu đáp án trên bảng.
 
Diệp Thư Từ chữa lại mấy câu theo đáp án.
 
“Diệp Thư Từ.” Trần Thanh Nhuận nhỏ giọng gọi tên cô.
 
Cô ngước mắt nhìn qua: “Sao thế?”
 
“Tớ không muốn chữa bài này lắm, cậu đổi với tớ được không?”
 
Diệp Thư Từ vội vàng đưa bài kiểm tra trong tay mà không hề nghĩ ngợi: “Được chứ.”

 
Sau khi nhận được, Diệp Thư Từ mới chú ý bài kiểm tra mà Trần Thanh Nhuận đưa lại là bài của Thẩm Tứ. Chỉ vừa liếc qua một cái là cô đã nhận ra chữ của anh ngay.
 
Chữ của Thẩm Tứ không quá to, trông vừa ngay ngắn vừa cứng cỏi, từng nét chữ đều cứng cáp rõ ràng, vừa nhìn đã biết anh từng dốc sức luyện chữ.
 
Lúc này, cô Vương trợn mắt nhìn bọn họ. Nếu không phải vì có ấn tượng khá tốt về Trần Thanh Nhuận và Diệp Thư Từ thì có lẽ lúc này, cô ta đã bắt đầu khơi mào đại chiến nước bọt rồi.
 
Ánh mắt của cô Vương cũng khiến Diệp Thư Từ phải dằn sự tò mò trong lòng xuống.
 
Ánh nắng sáng ngời, gương mặt điển trai sạch sẽ của Thẩm Tứ trông sắc nét lạ thường. Diệp Thư Từ thật sự không thể tưởng tượng được, sao lại có người không muốn sửa bài cho Thẩm Tứ vậy nhỉ?
 
Bài làm của anh đúng gần hết, dò đáp án một lượt là cho ra kết quả điểm tuyệt đối ngay, đơn giản biết bao.
 
Giữa trưa, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu đến canteen ăn cơm, cô bèn nhắc đến việc này.
 
“Tớ biết lý do rồi.”
 
Diệp Thư Từ mím môi: “Bọn họ từng có mâu thuẫn gì đó.”
 
Khương Hiểu chậm rãi nói: “Cậu có còn nhớ cuộc thi vật lý toàn quốc năm lớp mười một không? Cuối cùng, Thẩm Tứ đoạt giải ấy.”
 
“Vật lý cũng là môn học mà Trần Thanh Nhuận thích nhất. Năm đó, trường chúng ta chỉ được chọn một đại diện tham gia thi thôi. Nghe đồn là nhà trường đã tổ chức thi nội bộ mấy vòng, cuối cùng thực tế là điểm của Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ ngang nhau nhưng thầy cô vẫn cứ khăng khăng để Thẩm Tứ lên sân khấu.”
 
“Cậu nói xem gặp phải chuyện như vậy, làm gì có ai không tức giận chứ?”
 
Diệp Thư Từ vẫn thấy là lạ thế nào: “Nhưng mà cuối cùng Thẩm Tứ đã dành được vinh quang về cho trường mình mà?”
 
Khương Hiểu nhún vai: “Trần Thanh Nhuận không nghĩ thế. Cậu ấy sẽ cảm thấy nếu cậu ấy là người lên sân khấu thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ dành được giải như Thẩm Tứ.”
 
Diệp Thư Từ gật đầu, xét theo góc độ nào đó thì cô cũng có thể thấu hiểu phần nào suy nghĩ của Trần Thanh Nhuận. Nhưng cô lại tự động gạt bỏ suy nghĩ đó, chỉ vì thiếu niên cô thích là ánh sáng. Ánh sáng không cần chiếu sáng tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người đều khát khao có được ánh sáng.
 
Buổi chiều, lúc tan học, khi tất cả học sinh đều cất sách vào cặp thì lớp phó phụ trách môn vật lý chạy nhanh như gió vào trong lớp, ôm một xấp tài liệu siêu dày trong tay.
 
“Cả lớp chờ chút đã, phát tài liệu này xong rồi tan học.”
 
Chu Tử Kỳ và mấy cậu nam sinh phía sau muốn nhanh nhanh về nhà chơi game, thở dài: “Thưa ngài lớp phó phụ trách môn học, ngày mai rồi phát được không? Còn có gì quan trọng đâu, dù sao cô Vương cũng đã giao hết bài tập cho chúng ta rồi.”
 
Lớp phó phụ trách môn vật lý mặc kệ Chu Tử Kỳ, hiên ngang đóng cửa lại rồi phát từng tờ tài liệu cho mỗi bạn học sinh.
 
“Đây là các ví dụ vật lý mà cô Vương viết tay tổng hợp lại cho chúng ta. Đây đều là những ví dụ mà học sinh mười một thường hay làm sai nhất, cô đã viết hết từ cách phân tích đề đến những chỗ dễ làm sai ra rồi. Mấy hôm nay, cô Vương toàn phải thức đêm để soạn tài liệu này đấy.”
 
“Cô Vương nói là nhanh nhất thì ba ngày nữa, cô ấy sẽ tổng hợp xong những câu hỏi hay có trong đề thi và những câu dễ làm sai ra nữa.”

 
Khi nhận tập tài liệu này, Diệp Thư Từ hơi sững người.
 
Thì ra giáo viên vật lý không có thời gian rảnh chữa bài kiểm tra là vì bận tổng hợp tài liệu này.
 
Không chỉ tổng hợp tài liệu, cô giáo còn biết đám học sinh này lười biếng, tự bỏ tiền túi in và sắp xếp lại tài liệu.
 
Cô nhìn sơ qua, tập tài liệu này rất hữu ích với cô, càng chẳng cần bàn đến với những học sinh thành tích bình thường, không phân rõ được các loại đề.
 
Công sức bỏ ra để soạn tài liệu như thế này nhiều hơn công sức bỏ ra để chữa đề nhiều.
 
Lâm Tuyết Nguyên – nữ sinh ngồi hàng cuối – lạnh lùng xùy một tiếng: “Diệt Tuyệt sư thái tưởng làm vậy là có thể mua được lòng người à? Chẳng phải chỉ là một tập tài liệu nát thôi ư? Sách tham khảo còn tặng kèm đấy, ai thèm chứ?”
 
Dù trường học tốt đến mấy, lớp học giỏi đến cỡ nào thì kiểu gì cũng có mấy học sinh chết sống không chịu học, Lâm Tuyết Nguyên là một ví dụ điển hình. Vì lên lớp không nghe giảng, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ, cô ấy bị cô Vương mắng té tát một trận. Có lẽ bởi vậy mà cô ấy đã thầm ghi hận trong lòng.
 
Không hiểu sao, hình ảnh cô Vương đeo kính đen, mặt không cảm xúc tỉ mỉ làm việc chợt hiện lên trong đầu Diệp Thư Từ.
 
Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Khương Hiểu lúc sáng, cảm giác áy náy cuồn cuộn trào lên như thủy triều.
 
“Vẫn chưa về à?”
 
Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tứ vang lên.
 
Diệp Thư Từ cắn môi, ngước mắt nhìn Thẩm Tứ. Bên môi thiếu niên là nụ cười nhẹ, ánh nắng trên đỉnh đầu càng tôn lên nét dịu dàng trên mặt anh.
 
“Đi ngay đây.”
 
Cô vội vàng đeo cặp sách lên lưng, chạy trối chết.
 
Diệp Thư Từ phát hiện, Thẩm Tứ không có mặt trong tiết tự học thứ bảy.
 
Bình thường, khi ở trường học, cả ngày đều có tiết, dù đến tiết tự học buổi tối thì những thầy cô rất có trách nhiệm như cô dạy vật lý đều sẽ lấy luôn tiết ấy. Thế là bọn họ chỉ có thể thức đêm làm bài tập.
 
Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ hoàn toàn không có cơ hội trao đổi riêng.
 
Cô vẫn luôn hy vọng rằng đến tiết tự học thứ bảy, cô có thể mượn cớ hỏi bài để trao đổi học tập với Thẩm Tứ. Như vậy thì họ có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn đôi chút.
 
Nhưng trời không cho con người ta đã được toại nguyện.
 
Đối diện với cái bàn trống không, Diệp Thư Từ yên lặng thở dài.

 
Ngày nào Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ cũng đấu võ mồm với nhau. Lúc thì vạch vĩ tuyến ba tám, tuyên bố không thèm để ý đến người kia, lúc thì thân thiết như anh em ruột. Diệp Thư Từ suốt ngày phải khuyên can họ.
 
Đến nay, cô có thể ngồi yên, bình thản nhìn họ cãi nhau rồi.
 
Hôm nay, Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ lại cãi nhau, hình như là vì Khương Hiểu nhận quà của một nam sinh nào đó.
 
Khương Hiểu tức đến nỗi trực tiếp cất hết sách giáo khoa rồi ngồi vào chỗ Thẩm Tứ. Lúc học ghép lớp, Khương Hiểu đi siêu thị mua kem chia cho các bạn ngồi xung quanh, thậm chí còn cầm một cây bảo Diệp Thư Từ đưa cho Trần Thanh Nhuận mà chẳng thèm đưa cho Chu Tử Kỳ.
 
Chu Tử Kỳ giận tái mặt.
 
Nhưng Diệp Thư Từ có thể đoán được kết cục cuối cùng, thể nào Chu Tử Kỳ cũng sẽ xuống nước, nịnh nọt xin lỗi Khương Hiểu.
 
Buổi tối, Diệp Thư Từ nhận được tin nhắn của Phương Du Nhiên.
 
Phương Du Nhiên: “Sáng mai đi xem phim chung không?”
 
Diệp Thư Từ: “Đi sáng hay trưa?”
 
Phương Du Nhiên: “Cậu chốt thế nào cũng được.”
 
Diệp Thư Từ: “Thế tối được không? Ban ngày tớ bận trông tiệm vịt quay giúp bà nội rồi.”
 
Bà Diệp là giáo viên ngữ văn cấp hai đã về hưu. Năm nay, bà đã ngoài sáu mươi. Tuy hàng tháng đều có khoản tiền lương hưu không thấp nhưng vì đã quen với việc làm lụng vất vả suốt cả cuộc đời, sau khi về hưu, bà không quen nhàn rỗi, thành ra lại bị mất ngủ.
 
Thế là bà quyết định thực hiện ước mơ mở một cửa hàng lúc còn trẻ.
 
Thấy Đường Vành đai Trung Nam chưa có tiệm vịt quay nào, bà Diệp bèn mở tiệm vịt quay. Thoáng cái, tiệm đã bán được hơn năm năm, không bán được đắt hàng lắm, nhưng chí ít bà cụ cũng có tí chỗ dựa tinh thần.
 
Bà Diệp là người vô cùng chịu khó. Từ sáng sớm, bà đã dậy, ướp vịt, nướng vịt, toàn bộ quy trình chế biến phức tạp đều do một mình bà làm. Chủ nhật hàng tuần, nếu bài tập không quá nhiều, Diệp Thư Từ đều sẽ giúp bà trông quán, để bà cụ ngồi nghỉ trong nhà một lúc.
 
Diệp Thư Từ chuyển bàn ra ngay cạnh cửa. Cô kéo màn cửa sổ bằng lụa mỏng xuống để tránh bị muỗi bay vào rồi chích mình. Xong xuôi, cô cúi đầu làm đề. Thiếu nữ trắng trẻo nõn nà, dáng người mảnh khảnh. Nhìn từ phía xa xa, cảnh tượng ấy làm người ta gợi nhớ đến cảm giác cuộc sống bình yên.
 
“Bán cho một con vịt nướng.”
 
Khi giọng nói trong sáng dễ nghe của thiếu niên cất lên, Diệp Thư Từ đang đấu trí đấu dũng với một đề toán vô cùng hóc búa.
 
Cô giật mình nhận ra chủ nhân giọng nói ấy là ai.
 
Giờ cũng là lúc nắng chói chang nhất. Hình như Thẩm Tứ vừa cắt tóc thì phải. Dưới ánh nắng gắt, tóc cậu thiếu niên có màu nâu nhạt dìu dịu, tóc mai được tỉa ngắn lại, khuôn mày được tỉa cao hơn, trông đẹp trai lạ thường.
 
Anh mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, trên ngực trái còn có hình tròn màu xanh lam nho nhỏ, kết hợp với quần dài thể thao màu đen, chân đi một đôi giày màu đen trắng. Trông cách ăn mặc đúng chuẩn phong cách thiếu niên gọn gàng sạch sẽ, nhưng không hiểu sao lại toát lên khí chất cấm dục đầy thu hút.
 
Diệp Thư Từ đứng phắt lên như mới giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê.
 
Vì ngồi quá lâu, máu chợt xông lên não khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô mất kiểm soát ngã về phía thiếu niên.
 
Diệp Thư Từ mặc một chiếc váy cotton cỡ trung bình màu trắng, mái tóc dài được buộc gọn lên. Khi cánh tay trắng như tuyết bám vào cánh tay thiếu niên, da thịt chạm nhau, mạch nước ngầm bắt đầu luân chuyển.
 

Vì đứng quá gần, Diệp Thư Từ có thể cảm nhận một cách sâu sắc lồ ng ngực Thẩm Tứ vững chắc đến mức nào. Cộng thêm vì thời tiết quá oi bức, nhiệt tỏa ra từ cơ thể cùng với sức sống thiếu niên bồng bột đánh úp về phía cô.
 
Người cô bắt đầu thấy tê dại y như bị điện giật.
 
Mặt Diệp Thư Từ đỏ bừng.
 
Làm bạn ngồi cùng bàn hai tuần, họ chưa từng có hành động thân thiết nào như thế.
 
Thẩm Tứ đỡ cô đứng vững.
 
“Khẩn trương thế cơ à?”
 
Diệp Thư Từ siết chặt bàn tay, lui về sau theo bản năng: “Không có.”
 
Thấy cô đã đứng vững, Thẩm Tứ cũng rụt tay về. Có lẽ cảm nhận được sự lúng túng của cô, gương mặt điển trai khẽ mỉm cười.
 
Diệp Thư Từ hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
 
Thiếu niên nhướng mày, chỉ vào bảng hiệu mộc mạc với dòng chữ đỏ “Vịt nướng Tống Ký”, cười nói: “Bạn cùng bàn à, tôi đến mua vịt nướng được không?”
 
Thường ngày, Thẩm Tiếu là người không nói cười tùy tiện, tính cách khá là lạnh nhạt nhưng giọng của cậu thiếu niên ấy vô cùng dễ nghe. Nhất là khi nói đến ba chữ “bạn cùng bàn”, giọng cậu đong đầy gió xuân, nghe rồi làm người ta ngỡ như vừa uống một ngụm rượu ngon đã được ủ lâu năm vậy.
 
Diệp Thư Từ cảm thấy dường như mình say mất rồi.
 
Sợ Thẩm Tứ nhìn thấu suy nghĩ của mình, Diệp Thư Từ chỉ có thể cố hết sức lấy lại bình tĩnh để đối diện với Thẩm Tứ. Cố làm ra vẻ xa cách trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, cô chậm rãi cười nói: “Đương nhiên là được chứ.”
 
“Tôi chọn con to nhất cho cậu ha.”
 
Vịt nướng tính tiền theo con. Diệp Thư Từ cúi đầu, nghiêm túc bắt đầu chọn lựa. Bà Diệp bán vịt lâu năm, Diệp Thư Từ mưa dầm thấm đất, đương nhiên cô biết con vịt nướng nào ngon nhất.
 
Lọn tóc trên trán hơi rủ xuống, che khuất gương mặt thanh tú. Môi thiếu nữ hơi hồng hào, chưa bôi son trát phấn mà đã trắng nõn sáng bóng.
 
Diệp Thư Từ cầm kẹp sắt, vất vả lắm mới chọn được một con thì di động đổ chuông.
 
Cô đặt di động ngay trên bàn, cách đây chỉ có vài xăng-ti-mét. Diệp Thư Từ vẫn kẹp vịt nướng, đưa mắt nhìn thoáng qua.
 
Thẩm Tứ cũng đưa mắt nhìn, tin nhắn hiện ngay trên màn hình, chữ vừa to vừa sáng.
 
Trần Thanh Nhuận gửi tin nhắn đến.
 
Trần Thanh Nhuận: Diệp Thư Từ, chiều tớ với cậu cùng tới thư viện nhé?
 
Theo bản năng, Diệp Thư Từ nhìn Thẩm Tứ.
 
Cằm anh góc cạnh rõ ràng, dáng đứng ung dung, trông như đang thảnh thơi đi dạo nơi sân vắng, nhưng nhìn kỹ lại, cô có thể phát hiện đôi lông mày cau có và con ngươi có phần u ám dưới mái tóc của cậu thiếu niên ấy.