Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 7: “Chắc anh cảm thấy tôi đang lãng phí cuộc đời lắm đúng không.”

Từ trước đến nay, Lục Thần Phong chưa từng hành động đột ngột thiếu suy nghĩ. Trời sinh anh gắn liền với tính cẩn trọng, luôn suy tính kỹ càng trước khi làm việc, thói quen này cũng có liên quan đến nhiều năm làm đá quý. Dù là kinh doanh đá quý hay thiết kế trang sức, mỗi một công đoạn đều dính trực tiếp đến tiền bạc, lợi ích và danh tiếng của thương hiệu, vì vậy mỗi lần quyết định buộc phải cân nhắc rất lâu.

Kéo vali trở về căn phòng nọ, Lục Thần Phong đóng cửa, mọi âm thanh được ngăn cách bên ngoài, không gian đột ngột yên tĩnh lại. Vách tường phòng còn vương ánh hoàng hôn, anh tháo đồng hồ đeo tay đặt xuống đầu giường, ngồi vào chiếc ghế mây đặt ngoài ban công.

Tuy chuyến đi này đến một cách bất chợt nhất thời, không có mục đích hay kế hoạch, song nó không phải một quyết định qua loa. Hiện thực đổ xô quá nhiều lần đã làm cạn kiệt mọi nhiệt tình của Lục Thần Phong đối với cuộc đời, anh không phủ nhận, rằng theo lời nhắn về “chuyến hành trình” trong cuốn lưu bút mà Lâm Triều Sinh đọc cho anh nghe, anh chính xác thuộc về loại thứ hai, hoàn toàn thất vọng với cuộc sống này.

Đó là lý do vì sao anh muốn ngưng lại mọi bận rộn và những nỗ lực vô nghĩa, chọn du lịch như một phương thức giải quyết áp lực. Nhưng anh không thể tìm được lý do rõ ràng để ở lại nơi này, phong cảnh tươi đẹp, môi trường, điều kiện dừng chân tuyệt vời, ông chủ là một người rất tốt, nhưng những điều ấy không đủ để trở thành một lý do mang tính quyết định.

Bên trái cửa sổ phòng hắt vào vầng sáng cong cong, một con thuyền đánh cá nhấp nhô trên mặt nước gợn sóng. Trong màn đêm tịch mịch vắng lặng, chuyển động của con thuyền nhỏ phá vỡ khung cảnh tĩnh, Lục Thần Phong chỉ có thể cho rằng quyết định ở lại của mình là một sự bốc đồng nhất thời.

Lục Thần Phong rất hiếm khi có những cảm xúc như vậy.

Ở lại đây một tuần đối với Lục Thần Phong mà nói cũng không có gì tẻ nhạt. Anh thích đọc sách, kệ sách ở sảnh trước rất hợp ý anh, bầu không khí của homestay rất thích hợp cho việc đọc, anh có thể vượt qua khoảng thời gian chậm rãi này bằng cách riêng của mình.

Cơm tối phục vụ tại phòng, lúc Giản Y đến dọn dẹp còn đưa cho Lục Thần Phong một túi nho: “Ông chủ gửi anh, cảm ơn anh đã ở lại homestay Giai Tịch của chúng tôi.”

Một đêm không mộng mị, có lẽ là vì trước khi đi ngủ đã nhấp một ít trà quýt và ăn nho. Lúc mở mắt dậy trời đã sắp sáng, sáu giờ rưỡi, Lục Thần Phong ngủ hơn bảy tiếng.

Vệ sinh cá nhân rồi vuốt lại tóc tai, Lục Thần Phong mặc quần áo chỉnh tề, vẫn là sơ mi và quần tây. Khi xắn cổ tay áo lên, anh chợt phát hiện một chiếc khuy măng sét đã lạc đi đâu mất, tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng vẫn khiến anh có phần đau lòng.

Áo sơ mi này là món quà sinh nhật cuối cùng mà cha tặng anh.

Cầm bao thuốc lá ra ngoài sảnh, Giản Y đang phục vụ bữa sáng lên các phòng. Lục Thần Phong đẩy cửa rồi bước ra ngoài sân, anh cúi đầu rút một điếu thuốc trong bao, bật lửa trong bóng râm đổ xuống từ mái hiên thoáng bừng lên một đốm sáng.

Mỗi khi hút thuốc, đôi mắt Lục Thần Phong theo thói quen nhìn chăm chăm vào một chỗ, tự làm trống rỗng suy nghĩ của mình, tâm tình dao động giấu vào từng luồng khói thuốc trong đáy mắt. Anh hút một hơi, động tác chậm rãi đầy vẻ biếng nhác, nhưng cơ thể lại để lộ khí chất trưởng thành nhã nhặn.

“Buổi sáng tốt lành.”

Giọng nói trong veo vang vọng khắp không gian, xuyên qua lớp vách ngăn mà Lục Thần Phong cất công dựng lên. Đôi ngươi sâu thẳm chớp chớp, anh đưa mắt nhìn ngó xung quanh, không tìm thấy người.

Vì vậy, đến khi anh kẹp hờ điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngẩng đầu nhìn ánh ban mai, lại bắt gặp một bóng hình phía sau lan can sân thượng. Lục Thần Phong đưa tay chắn ánh sáng chói mắt, sau khi thấy rõ là Lâm Triều Sinh, anh trả lời: “Chào buổi sáng.”

“Anh muốn lên đây không?” Lâm Triều Sinh hỏi.

Lục Thần Phong “Ừm” một tiếng, cúi đầu dụi tàn thuốc nhét vào thùng rác, đi được hai bước, giọng của Lâm Triều Sinh lại vang lên: “Anh về phòng thay quần áo đã.”

Lục Thần Phong đứng lại nhìn y, phát hiện người nọ ở đối diện mình, bóng trên mặt đất chồng lên nhau.

“Hơi có gió một chút.” Lâm Triều Sinh dừng lại, “Khá lạnh.”

Trong vali có một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, quần dài có hai sọc màu trắng bên hông, thay một đôi giày đế mềm và đi lên cầu thang phía cuối hành lang. Lục Thần Phong bước vào cánh cửa gỗ dẫn ra tầng thượng đang hé mở, đường chân trời như đột ngột rộng mở thênh thang, cơn gió thổi qua, những đám mây san sát thấp đến mức gần như đưa tay lên cao là đủ chạm đến.

Lâm Triều Sinh ngồi trên ghế nghe thấy tiếng, y quay đầu nghiêng người khoác tay lên ghế dựa, mỉm cười: “Lúc này trông anh trẻ hơn tôi nữa.”

Lục Thần Phong đút tay vào túi: “Vì quần áo phải không?”

“Chủ yếu là vì cổ áo.” Lâm Triều Sinh chờ Lục Thần Phong ngồi xuống, quay người nói: “Két hết dây kéo lên, đã thế còn bẻ ra ngoài, từ cấp ba tôi đã không làm thế nữa rồi.”

Lục Thần Phong không nghĩ nhiều, kéo dây kéo xuống phần xương quai xanh, mở cổ áo ra: “Thói quen từ lúc mặc đồng phục học sinh, khi mặc quần áo sẽ bẻ cổ cho thẳng thớm.”

Lâm Triều Sinh nói: “Anh vẫn cứ kéo lên thì hơn, kẻo hơi lạnh tràn vào.”

Lục Thần Phong lại kéo lên, nhếch cằm lên hít thở, cằm lại đâm vào cổ áo làm anh phải rụt cổ lại. Lâm Triều Sinh thấy vậy, cong cong môi cười, dáng vẻ của người đàn ông nọ thấp thoáng sự trẻ trung của thiếu niên, không giống với vẻ trưởng thành ngày hôm qua, làm lòng y khẽ xao động.

Lục Thần Phong hé môi, nhưng không phát ra tiếng. Lâm Triều Sinh nhận ra anh có điều muốn nói nhưng lại thôi, đôi mắt hướng về phía mặt trời khẽ nheo lại: “Anh có chuyện gì, cứ nói đi.”

Lục Thần Phong đáp: “Cũng không phải có chuyện gì, chẳng qua cảm thấy hỏi cậu như thế có hơi thiếu lịch sự.”

Lâm Triều Sinh tựa lưng vào ghế: “Thiếu lịch sự hay không là do tôi nghĩ mà, anh nói trước đi?”

Lục Thần Phong khựng lại trong chốc lát: “Bình thường cậu hay làm gì?”

“Tôi ấy hả?” Lâm Triều Sinh cười nói, “Sưởi nắng, uống trà, dạo bộ, thưởng hoa.”

Lục Thần Phong bị câu trả lời của y chọc cười, cũng có vần điệu thật.

“Chắc anh cảm thấy tôi đang lãng phí cuộc đời lắm đúng không?” Lâm Triều Sinh hỏi.

“”Cuộc đời” không có khuôn phép, không ai có thể phán xét và định nghĩa cuộc đời của người khác.” Chất giọng trầm lắng của của Lục Thần Phong như hòa vào cơn gió, ánh mặt trời dần ấm áp, “Chỉ cần cậu thích, thì những việc làm này sẽ có ý nghĩa.”

Đầu ngón tay giấu trong áo len khẽ siết lại, Lâm Triều Sinh nhìn Lục Thần Phong với ánh mắt phức tạp: “Đột nhiên tôi muốn biết anh làm công việc gì.”

Lục Thần Phong quay sang: “Cậu muốn đoán thử không?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Dễ đoán lắm sao?”

Lục Thần Phong day day sống mũi: “Hình như… cũng không dễ lắm đâu.”

“Không vội.” Lâm Triều Sinh nói, “Tôi còn một tuần mà.”

Nói đến đây, Lâm Triều Sinh đứng dậy đi về phía lan can, thoải mái vươn mình, quay về chủ đề chính: “Giản Y thu tiền phòng của anh thừa một ngày, tháng 3 và tháng 4 homestay có ưu đãi, ở sáu tặng một, tôi sẽ trả tiền dư lại cho anh.”

Lục Thần Phong từ chối: “Không cần, tôi cũng không ăn bên ngoài, xem như tiền cơm vậy.”

“Hay cũng có thể là phí cho hướng dẫn viên.” Lâm Triều Sinh tì hai khuỷu tay lên lan can, giọng điệu nhuốm chút ý cười rất khó phát giác, “Nhưng tôi không phải dân chuyên đâu, anh Lục đừng ghét nhé.”

Tâm trạng như làn gió lúc này vậy, mây tan đi, và sắc trời quang đãng xanh trong. Lục Thần Phong nhẹ giọng hỏi: “Không làm phiền cậu sưởi nắng, uống trà, dạo bộ, thưởng hoa chứ?”

Lâm Triều Sinh nhắc anh: “Ít nhiều gì tôi cũng là ông chủ của Giai Tịch đấy, phải là người dẫn đầu chủ trương phục vụ khách hàng và kiếm tiền mới đúng.”

Lục Thần Phong gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm nhận rồi.”

Sảnh trước tầng một, Giản Y đang giải quyết thủ tục đăng ký phòng cho khách. Chợt có người gõ gõ vào quầy, cậu đưa mắt nhìn: “Anh?”

Lâm Triều Sinh xòe tay ra: “Đưa chìa khóa xe máy điện của em cho anh đi.”

“Anh làm gì đó?” Giản Y bĩu môi trề mỏ như đứa con nít, “Anh có ý đồ gì với con xe thân yêu của em!”

“Cho anh mượn chạy một ngày.” Lâm Triều Sinh giơ ngón trỏ lên, “Đổi một bữa cơm tối, anh nấu cơm dứa cho ăn.”

Kẻ háu ăn Giản Y chẳng cần phí thời gian suy nghĩ, không thèm do dự đã tình nguyện dâng chìa khóa vào tay Lâm Triều Sinh: “Được thôi, duyệt!”