Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 49: “Ông chủ Lục muốn em thành người mang tội.”

Lâm Triều Sinh chưa từng gặp Phương Nghị, nhưng trực giác y khẳng định cái tên đó là của người trước mặt mình này.

Lục Thần Phong đứng dậy, nhíu mày đáp: “Đến không đúng lúc thật.”

“Cậu bớt xem thường tôi xem nào.” Phương Nghị vuốt vạt áo lại cho thẳng thớm, bước lại gần, “Tôi đã định ghé từ hồi đầu tháng sáu, “thưởng” cho cậu thêm nửa tháng đã là nể mặt cậu lắm rồi đấy.”

Biểu cảm thiếu đứng đắn nhanh chóng thu lại lúc quay sang Lâm Triều Sinh, Phương Nghị lịch thiệp đưa tay ra: “Chào anh Lâm.”

Lâm Triều Sinh bắt tay, đáp: “Nghe danh đã lâu, chủ biên Phương.”

Phương Nghị mừng ra mặt, cái bắt tay rất chặt: “Lục Thần Phong từng nhắc đến tôi sao?”

Lục Thần Phong chen vào một câu: “Buông ra.”

Phương Nghị hiểu ý ngay, lập tức thu tay lại như bị giật điện, thân thiện cười cười với Lâm Triều Sinh.

“Hai anh nói chuyện đi.” Lâm Triều Sinh quay người đến khu nghỉ ngơi, “Để em đi pha trà.”

Phương Nghị nghiêng người tựa vào bàn làm việc của Lục Thần Phong, ánh mắt đi theo Lâm Triều Sinh chốc lát, che miệng lầm bầm: “Mắt nhìn của dân “săn đá quý” nhanh nhạy sắc bén nhất, đồ tốt đều trong tay cậu. Không ngờ nhìn người cũng lành nghề quá ha.”

“Đang trong giờ làm việc.” Lục Thần Phong giơ tay nhìn đồng hồ, chế nhạo, “Đường đường là chủ biên của tạp chí mà rảnh rỗi thế này à?”

“Sắp từ chức rồi.” Phương Nghị biếng nhác nghiêng ngả trên sofa, vỗ vỗ tay vịn hoài niệm: “Vẫn còn lương nghỉ phép, thừa dịp cấp trên đi công tác nghỉ ngơi mấy hôm.”

Lục Thần Phong nhận ấm trà đen Ceylon Lâm Triều Sinh pha, ánh mắt nhìn y thoáng ẩn hiện sự dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh Phương Nghị: “Cậu định từ chức?”

Phương Nghị nhấm nháp một ngụm trà đen, vị trà vừa phải, anh ta thoải mái cầm tách dựa vào lưng sofa: “Cuộc sống bình bình yên ổn thế này nát quá, muốn trải nghiệm cuộc sống lang bạt coi sao. Không biết ông chủ Lục chịu nhận tôi không đây?”

Sớm đoán được Phương Nghị tìm đến vì chuyện này, Lục Thần Phong day day đôi mày, nghiêm mặt nói: “Cậu phải cân nhắc cho kỹ, nghề này của tôi mạo hiểm, rất có thể mấy tháng cũng không kiếm được đồng bạc nào.”

“Làm gì thì không mạo hiểm?” Phương Nghị cười giễu xua tay, “Còn sống là còn rủi ro. Tôi chuẩn bị tâm lý rồi, tiền tiết kiệm mấy năm nay đủ để dưỡng lão.”

“Vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ bốc đồng thì không có can đảm mạo hiểm, muốn tìm công việc ổn định lương hưu cao bảo hiểm đầy đủ.” Lục Thần Phong thắc mắc, “Bây giờ ba mươi có lẻ rồi lại muốn vứt hết đi bắt đầu từ con số không, cậu bỏ được không?”

Cầm tách trà trong tay, Phương Nghị khép hờ mắt nhìn tách hồng trà vài giây, đoạn nói: “Hai mươi tuổi có suy nghĩ của người hai mươi tuổi, ba mươi tuổi có suy nghĩ của người ba mươi tuổi. Chúng ta đều là những người bình thường, thời đi học chịu ảnh hưởng từ tư tưởng của cha mẹ và người lớn, cảm thấy cuộc đời này suôn sẻ không cần lo nghĩ, không thiếu cái ăn cái mặc mới là quan trọng nhất. Nhưng đến khi thật sự trải qua cuộc sống này rồi mới biết rốt cuộc mình đang theo đuổi thứ gì.”

“Cậu hỏi tôi “Bỏ được không”.” Phương Nghị chậc lưỡi hỏi ngược lại, “Cậu cam lòng bán căn nhà đó đi không?”

Lục Thần Phong nghiền ngẫm nhìn Phương Nghị, người này đã thật sự đã khác xa thời đại học. Anh gật gù tán thành, nói cái xấu trước: “Tôi còn đang ở trong danh sách đen của ngành, câu lạc bộ và cửa hàng ở Bắc Kinh trong thời gian ngắn sẽ không nhập hàng từ tôi, càng khỏi nói đến chuyện có đơn thiết kế ăn lời lớn. Tôi đang ở dưới đáy vực, chuyện cậu muốn vào LANME hay không hy vọng cậu sẽ cân nhắc thật kỹ.”

“Không đến “nhờ cậy” cậu vào ngay thời điểm mấu chốt này, làm sao thể hiện được sự chân thành với cậu đây.” Phương Nghị cười xấu xa, vắt chéo hai chân ngả người về phía Lục Thần Phong, “Huống hồ tôi còn mang cả thành ý tới nữa, mấy năm làm tạp chí cũng có không ít quan hệ với dân kinh doanh trong nghề đâu.”

Phương Nghị móc một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Lục Thần Phong: “Ông chủ này gần đây muốn nhập một lô Cornflower Blue Sapphire*. Các thương nhân ven biển Quảng Đông báo giá quá cao, ông ấy đồng ý cho tôi mội cơ hội.”

(*)

Phương Nghị nhấn mạnh: “Cậu có đường, tôi có khách hàng, thế nào? Khi nào chúng ta làm một chuyến đến Sri Lanka?”

Lục Thần Phong hỏi: “Thời hạn giao hàng là lúc nào?”

Phương Nghị đáp: “Giữa tháng bảy.”

Nếu không có gì thay đổi, ca phẫu thuật của Lâm Triều Sinh sẽ được tiến hành vào đầy tháng tám. Lục Thần Phong kiên quyết không dùng riêng một phút nào của khoảng thời gian trước phẫu thuật, anh lập tức từ chối: “Trước cuối tháng tám tôi không rời khỏi thành phố.”

Mối làm ăn đã dâng tận miệng, lý do từ chối chỉ có thể là không biết tốt xấu thiệt hơn. Phương Nghị suýt nữa bị anh chọc đến bật cười vì tức, sắc mặt không đẹp đẽ gì: “Lục Thần Phong, cậu muốn làm cái gì? Trước đây một ngày bay ba thành phố khác nhau cậu cũng không buông tha một đơn hàng nào.”

Càng nói càng kích động, Phương Nghị chất vấn: “Cũng không mất bao nhiêu thời gian của cậu, bốn, năm ngày làm được một vụ làm ăn lớn. Một khi giao dịch thành công với khách hàng này, ít nhất sau này không cần lo việc kiếm cơm, rốt cuộc cậu bị cái quái gì vậy?”

Đừng nói bốn hay năm ngày, kể cả một phút Lục Thần Phong cũng không thể rời khỏi Lâm Triều Sinh.

“Chủ biên Phương.”

Giọng nói trong trẻo sạch sẽ quét sạch mọi bồn chồn trong lòng Phương Nghị, khi nghe thấy tiếng Lâm Triều Sinh, lửa giận cũng biến mất tăm. Anh ta nghe người nọ nhẹ nhàng hỏi: “Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt tôi muốn mời anh một bữa cơm, không biết có tiện không?”

“Anh Lâm đừng cướp thoại của tôi chứ.” Phương Nghị nhận được ánh mắt của Lâm Triều Sinh, hiểu ý đặt tách trà xuống, chủ động đứng dậy, “Quanh đây có quán Vô Trà Hạng chuyên về đồ ăn Hoài Dương, anh có kiêng món nào không?”

Lâm Triều Sinh cảm kích nói: “Tôi không có vấn đề gì.”

“Vậy được, tôi đến đặt bàn trước.” Phương Nghị hiểu được hàm ý của Lâm Triều Sinh, “Vừa lúc tôi còn chuyện cần nói, hẹn chút nữa gặp lại.”

Lâm Triều Sinh tiễn Phương Nghị đến cửa, áy náy: “Cảm ơn chủ biên Phương, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Cửa phòng đóng chặt, căn phòng trở về vẻ tĩnh mịch vốn có. Lục Thần Phong hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng Lâm Triều Sinh, ngón trỏ khẽ vuốt ve miệng tách, uống cạn chỗ trà đã nguội lạnh, tỏ thái độ cương quyết: “Chuyện này không có gì để thương lượng.”

Lâm Triều Sinh rót cho mình một ly nước ấm, uống thuốc rồi đến cạnh Lục Thần Phong. Y đụng đụng vào vai anh, nói một câu làm Lục Thần Phong cứng họng: “Ông chủ Lục muốn em thành người mang tội.”

Lục Thần Phong cau mày rũ mắt.

Lâm Triều Sinh tiếp tục: “Còn muốn em áy náy, tự trách, hối hận nữa đúng không?”

Lục Thần Phong nhắm chặt mắt, thở dài: “Triều Sinh à…”

Lòng bàn tay ấm áp vỗ về trên lưng y, Lâm Triều Sinh nói: “Bởi vì em nên anh mới lỡ công việc, vì em mà xếp công việc ra sau. Đứng ở góc nhìn của em, em sẽ cảm thấy quyết định “theo anh trở lại Bắc Kinh” này của mình sai mất rồi.”

“Ban đầu em rất lo lắng, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng buộc chân anh, ép anh chỉ có thể lòng vòng ở nơi này.” Lâm Triều Sinh dịu giọng: “Em không muốn sau này nhớ lại ngày hôm nay chỉ có thể cảm thấy hổ thẹn tự trách, cho nên em cũng ích kỷ nói với anh, chuyện này không có gì để thương lượng.”

Lâm Triều Sinh đưa tay xoa chỗ mi tâm cau chặt của Lục Thần Phong.

“Anh sẽ không thể hiểu được, em đã kiêu ngạo và hạnh phúc thế nào khi bước chân vào phòng làm việc của anh đâu.” Lâm Triều Sinh nhấn mạnh từng chữ, “Người em yêu tài giỏi quá.”

Ý cười đã vương bên môi, Lục Thần Phong lắc đầu tuân mệnh. Đời này của anh e rằng phải cắm dính trên người Lâm Triều Sinh, chỉ vài lời cũng đủ làm kiên trì cố chấp của anh này mớ cát vụn, chốc lát đã tan đi mất.

“Anh còn nhớ em đã nói gì với anh trong lều ở bãi Hoa Điện không?” Lâm Triều Sinh cụp mắt, năm ngón tay đan thật chặt vào bàn tay Lục Thần Phong. Y lặp lại: “Em sẽ ở bên cạnh anh, và chứng kiến anh thêm một lần.”

Đồng hành cùng anh và chờ đợi cơ hội, chứng kiến anh bước lại những bước đi đầu tiên, lặng yên chờ anh bình an trở về.

Lâm Triều Sinh ngẩng đầu nhìn lên Lục Thần Phong, nghiêm túc hỏi: “Đồng ý với em, đừng để em thất hứa, có được không anh?”