Tiên Y

Chương 35: Ngươi Muốn Bao Nhiêu Tiền Nói Cái Giá Đi!



Dưới sự dẫn đường của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng đi qua toà lầu khắm bệnh cùng toà lầu nằm viện, đến một dãy phòng bệnh cao cấp hoàn cảnh lịch sự tao nhã.
“Triệu Lâm Di ở nơi này?” Trương Văn Trọng hỏi.
“Gia đình bệnh nhân yêu cầu được ở chỗ này.” Nhạc Tử Mẫn lắc đầu nói: “Nhất là Trần Uyển Dung cũng chính là mẹ của Triệu Lâm Di cứ nói mình là nhân vật nổi tiếng thượng tầng, chỉ có ở tại phòng bệnh cao cấp mới có thể bộc lộ ra sự tôn quý bất phàm của bọn họ.”
Trương Văn Trọng hồi tưởng từng cử chỉ lời nói của Trần Uyển Dung ngày hôm qua, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Rất nhanh, Nhạc Tử Mẫn dẫn theo Trương Văn Trọng đi tới lầu 4 dãy phòng bệnh cao cấp, ngừng lại trước căn phòng số 407 đẩy của đi vào.
Lúc này bên trong phòng bệnh 407 ngoại trừ một bác sĩ và hai hộ lý phụ trách chiếu cố suốt 24 tiếng đồng hồ, vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung cũng đang ở trong phòng bệnh, nhưng bọn họ cũng không thủ bộ bên cạnh giường bệnh mà đang ngồi trong phòng tiếp khách lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy Nhạc Tử Mẫn đi vào, Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung vội vã đứng dậy nghênh đón hắn.
Trần Uyển Dung vội vàng hỏi: “Nhạc phó viện trưởng, ông nói vị danh y kia, đã tìm được tới chưa?”
“Tìm được rồi.” Nhạc Tử Mẫn vội vã nghiêng người nhường đường cho Trương Văn Trọng, giới thiệu: “Vị này là bác sĩ Trương, là vị danh y mà tôi nói, hắn nhất định có biện pháp cứu trị cho con gái hai vị.”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Văn Trọng, Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đều biến sắc, cùng kinh hô kêu lên: “Sao là hắn!”
Nhạc Tử Mẫn không ngờ Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng lại có phản ứng như vậy, không khỏi sửng sốt hỏi: “Các vị biết nhau?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung nhìn nhau, đều có vẻ nhăn nhó xấu hổ, không có ý tứ trả lời Nhạc Tử Mẫn.
“Hai vị, chúng ta lại gặp nhau.” Trương Văn Trọng đầu tiên nhìn vợ chồng Triệu Trác Khải cười cười, sau đó mới thay bọn họ trả lời câu hỏi của Nhạc Tử Mẫn: “Triệu Lâm Di ban đầu do bạn học nàng đưa tới chỗ của tôi, nhưng hai vị này cho rằng y thuật của tôi không qua cửa, không chịu cho tôi khám và chữa bệnh cho cô ấy, mạnh mẽ yêu cầu đưa cô ấy chuyển tới bệnh viện của các ông.”

“Ách, không phải chứ?” Nhạc Tử Mẫn nghe vậy thì sửng sốt.
Cũng không biết hắn quên mất hay làm người sảng khoái mà há mồm nói: “Y thuật của Trương tiên sinh làm lòng tôi vô cùng khâm phục, nếu như ngay cả y thuật của anh ấy cũng không được, chẳng phải y thuật của tôi sẽ xấu hổ tới chết sao?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung xấu hổ không thôi.
Nếu như người nói ra câu này không phải là Nhạc Tử Mẫn, với tính cách mạnh mẽ của Trần Uyển Dung chỉ sợ đã sớm trợn mắt cãi nhau.
Tuy rằng Trần Uyển Dung không phải người trong ngành y nhưng bà ta cũng biết Nhạc Tử Mẫn ở trong giới y học toàn quốc đều có danh vọng rất lớn.

Đừng nói là một thương nhân như bà, ngay cả nhiều quan lớn cấp tỉnh thành đều vô cùng khách khí đối với hắn, tôn kính vô cùng.

Trần Uyển Dung biết rỗ nhân vật nổi danh như vậy không phải loại thương nhân có tiền như bà ta có thể đắc tội.

Đồng thời bà cũng biết rõ, với danh tiếng uy vọng của Nhạc Tử Mẫn, tự nhiên cũng không mở miệng nói dối làm gì.
Thế nhưng …
Trần Uyển Dung nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Văn Trọng, thậm chí khuôn mạt vẫn còn mang theo nét trẻ con, bà thật sự rất khó tin tưởng, một giáo y tuổi còn trẻ như thế làm sao có được y thuật tài hoa chứ!
“Nhạc phó viện trưởng, ông … ông có phải lầm rồi hay không?” Trần Uyển Dung chỉ chỉ Trương Văn Trọng vẻ mặt hoài nghi: “Hắn trẻ tuổi như thế, thế nào có y thuật cao minh được?”
Trần Uyển Dung bởi vì thấy tuổi tác của Trương Văn Trọng còn quá trẻ, mà nghi vấn y thuật của hắn, điều này cũng là có căn cứ.

Thế nhân đều nói “thiếu tài gặp lão y sinh”, cho rằng tuổi tác của bác sĩ càng lớn, như vậy y thuật cũng sẽ càng giỏi.

Nguyên nhân rất lớn trong đó là mọi người đều cho rằng bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm lâm sàng phải phong phú hơn những bác sĩ trẻ tuổi.

Cho nên khi mọi người đi khám bệnh, đều tình nguyện chọn bác sĩ lớn tuổi hơn mà không muốn tìm bác sĩ trẻ tuổi.
Nhìn thấy Trần Uyển Dung nghi ngờ y thuật của Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn vô cùng kích động.


Nếu không phải Trần Uyển Dung là người nhà bệnh nhân, chỉ sợ Nhạc Tử Mẫn đã nổi nóng lý luận cùng bà ta.
“Nhạc lão, đừng kích động.” Đối mặt sự nghi ngờ của Trần Uyển Dung, Trương Văn Trọng vẫn rất thản nhiên, công phu dưỡng khí cả ngàn năm qua làm hắn có thể làm được không bộc lộ chút xảm xúc nào ra ngoài.
Mắt nhìn vợ chòng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung, Trương Văn Trọng nói: “Tôi biết, các vị đang hoài nghi y thuật của tôi.

Theo các người xem ra, một tiểu tử mao đầu như tôi thì không có khả năng có ý thuật tài giỏi gì.

Tôi cũng không muốn giải thích điều gì, bởi vì miệng nói không bằng chứng.

Tôi chỉ muốn nói với các người, nếu bệnh của Triệu Lâm Di đã trải qua sự hội chẩn của chuyên gia phụ khoa bệnh viện Ung Thành mà cũng không trở nên khởi sắc, vậy vì sao không thể để cho tôi tới thử xem? Nói một câu, dù là tôi cũng bó tay hết cách, nhưng so tình huống hiện tại cũng không thể tệ hơn chứ?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đến gần nhau thấp giọng thương nghị.
Tuy rằng bọn họ đối với y thuật của Trương Văn Trọng cũng không có nhiều lòng tin, nhưng bọn họ lại tin tưởng Nhạc Tử Mẫn.
Theo bọn họ thấy, có danh y như Nhạc Tử Mẫn bên cạnh áp trận, dù Trương Văn Trọng có gây ra sự cố khi chữa bệnh, phỏng chừng cũng sẽ rất khó.

Đã như vậy, không bằng để hắn đến thử xem.

Nếu như hắn thực sự được như lời của Nhạc Tử Mẫn, là một danh y có y thuật tài hoa, như vậy bệnh của Triệu Lâm Di xem như có thể chữa được.


Nếu như hắn cũng không được như vậy đành chuyển Triệu Lâm Di đến bệnh viện trên kinh thành, hoặc là liên hệ xuất ngoại để chữa trị.
Thương nghị hoàn tất, Triệu Trác Khải nói: “Được rồi, chúng tôi đồng ý để anh chữa bệnh cho Di nhi.”
“Trước khi chữa bệnh cho Triệu Lâm Di, tôi có một yêu cầu.” Trương Văn Trọng nói.
Triệu Trác Khải còn chưa trả lời, Trần Uyển Dung đã gấp gáp nói: “Anh muốn tiền phải không? Chỉ cần anh có thể trị lành cho Di nhi, anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi đều cung ứng đủ.”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Tuy rằng hiện tại tôi đích xác rất thiếu tiền, thế nhưng quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, tôi tuyệt đối sẽ không thu thêm tiền của gia đình bệnh nhân.” (*: người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý.)
“Anh không cần tiền?” Trần Uyển Dung có chút ngạc nhiên, bà ta thật không ngờ, trên thế giới này lại có người không thích tiền.

Bà nhíu mày chần chờ hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Tôi muốn các vị xin lỗi.” Trương Văn Trọng nói: “Nếu như tôi trị cho Triệu Lâm Di, như vậy vợ chồng hai người phải tự mình đi đến phòng y tế đại học Ung Thành, gặp bác sĩ Lâm Tử Mạn từng bị hai người uy hiếp để xin lỗi.

Chiều hôm qua, nàng vốn một lòng muốn chữa trị cho con gái của hai người, thế nhưng hai người chẳng những không cảm kích người ta, trái lại còn uy hiếp cô ấy.”
“Cái gì? Xin lỗi!: Trần Uyển Dung đầu tiên là sửng sốt, sau đó biến sắc kêu lên: “Cái này sao có thể được? Vợ chồng hai người chúng ta, đều là nhân vật thượng tầng nổi tiếng trong Ung Thành, thế nào có thể hạ mình hướng một giáo y nho nhỏ xin lỗi? Điều đó không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”