Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 45: Hai Tên Súc Sinh



“Làm”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

Nếu như người nào khác nghe thấy thì không giật mình mới lạ.

Cả hai tên một tên ở cảnh giới ngưng khí, một tên ở tầng một cảnh giới nhân nguyên mà dám đánh với cảnh giới chân dương.

Nếu như người nào đó ở cảnh giới chân dương nghe thấy thì hai tên này chắc chắn sẽ không thể sống nổi.

Thế nhưng khí tức của gã đàn ông này mặc dù rất mạnh nhưng lại không ổn định, chỉ cần nhìn là biết vừa mới đột phá lên cảnh giới chân dương chưa lâu.

Một tên ở cảnh giới chân dương vừa đột phá, Diệp Thành và Hùng Nhị đương nhiên sẽ không phải sợ.

“Cướp”, sau tiếng hét, tên này đạp mạnh vào mặt đất và lao lên trước như mũi tên ra khỏi cung.

“Cướp”, Diệp Thành cũng hét lên, sau đó sát phạt theo Hùng Nhị.

Thấy vậy, gã đàn ông chợt sững người.

Trong chớp mắt, cây gậy răng sói của Hùng Nhị đã vung ra mạnh mẽ.

“Muốn chết”, gã đàn ông phản ứng lại thì mặt mày chợt tối sầm lại, hắn ta vung tay nhưng trong mắt hắn, cây gậy răng sói đang nện xuống kia lại biến to lên gấp năm lần.

Người biết thì không sao, nhưng nếu người nào không biết thì còn tưởng đây là một cái cây đại thụ mất.

Vì không ngờ gậy răng sói lại biến to như vậy, lại thêm Hùng Nhị chỉ là một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nên gã đàn ông kia lại càng khinh địch.

Gã ta tưởng rằng với sức mạnh của mình có thể khiến Hùng Nhị và Diệp Thành người ngợm máu me.

Có điều mặc dù khiến gã đàn ông kia bị thương nhưng Hùng Nhị cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.

Gã đàn ông kia nổi điên, vừa định ra tay thì đã bị Diệp Thành sát phạt tới.


“Muốn chết”, sau tiếng hét phẫn nộ, gã đàn ông tung ra một chưởng.

Diệp Thành lạnh giọng, gọi chân hoả, một ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn biến thành cái roi lửa dài, cứ thế được hắn dùng và quất ra.

Vút!  
Âm thanh này vang lên khiến mặt gã đàn ông kia hằn lên vệt máu đen thui.

“Chân hoả?”, gã ta kinh ngạc.

Đương lúc gã ta còn đang ngỡ ngàng, tiếng gầm của hổ lại vang lên.

Diệp Thành thi triển thuật hổ vồ trong Thú Tâm Nộ và tiến tới đánh ở cự li gần với gã.

Hắn giống như mãnh hổ hạ sơn, ra tay tung đòn chí mạng, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay, đầu gối và vai đều được sử dụng triệt để.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn là binh khí vô cùng hung hãn.

Vì không ngờ nổi một tên ở cảnh giới ngưng khí lại có thể có kỹ thuật chiến đấu gần bá đạo như vậy nên gã đàn ông kia bị đánh đến mức chân tay khua loạn xạ.

Hừ!  
Hùng Nhị rít lên, hắn vung cây gậy răng sói bổ nhào tới, cùng phối hợp với Diệp Thành chiến với gã đàn ông kia khiến gã ta rối rắm.

Thế nhưng dù sao hắn cũng ở cảnh giới chân dương, chẳng mấy chốc đã phản đòn nhanh chóng.

Bôn lôi chưởng!  
Long Hổ quyền!  
Diệp Thành và Hùng Nhị lần lượt xông lên tung chưởng.

Rầm!  
Quyền chưởng va vào nhau phát ra âm thanh kinh người.

Một chưởng ở cảnh giới chân dương vô cùng khủng khiếp khiến Diệp Thành và Hùng Nhị ói ra máu lùi về sau.

“Khoảng cách quá lớn”, Diệp Thành thầm than thở.

Mặc dù có thực lực vượt trội nhưng khi đối diện với kẻ địch mạnh thế này, hắn vẫn không khỏi thảng thốt.

“Các người đều phải chết”, bị hai tên miệng còn hôi sữa đánh cho thảm bại, gã đàn ông kia nổi cơn thịnh nộ.

“Ai chết cũng chưa chắc”, Diệp Thành lạnh giọng.

“Tiểu tử, chơi đẹp lắm”, ở bên, Hùng Nhị đứng song song với Diệp Thành, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.

“Ngươi cũng không vừa”.

“Sao có thể…”, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của gã đàn ông.

Khí tức và tốc độ của gã tan biến.

Lúc này gã ta mới nhận ra trên người mình đã bị dán phù chú, vả lại còn bị dán hai đạo phù chú.

“Thiên Linh Chú”, gã ta ngỡ ngàng, có vẻ như gã biết về Thiên Linh Chú.

“Gã ta ở cảnh giới chân dương, hai đạo Thiên Linh Chú cũng chỉ có thể cấm cố một phần chân khí của gã mà thôi”, Hùng Nhị nói với Diệp Thành.


“Nhân lúc gã ta như vậy, giết gã”.

“Làm luôn”.

Khu rừng vừa mới yên ắng lại vì hai tên Diệp Thành và Hùng Nhị mà bị phá vỡ bầu không khí này.

Gã đàn ông thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn.

Gã ta vừa lùi về sau vừa điên cuồng tung đòn vào cấm cố trên Thiên Linh Chú.

Gã biết chỉ cần thoát khỏi cấm cố một phút thôi thì hắn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng.

Có điều Diệp Thành và Hùng Nhị sao có thể để hắn có thêm thời gian.

Bôn lôi chưởng!  
Long hổ quyền!  
Biết thời gian chính là sinh mạng, cả hai tên không dám nương tay, mật thuật lớn mạnh cứ thế được thi triển về phía gã đàn ông kia.

Phụt!  
Máu tươi bắn ra tung toé.

Diệp Thành vung cây kiếm Xích Tiêu của mình, suýt chút nữa thì chém chết gã đàn ông kia.

Gã ta ói ra máu, lùi về sau nhưng vẫn không dừng lại.

Hùng Nhị vung cây gậy nện tới.

Cây gậy răng sói nện xuống lại biến to hơn gấp năm lần, nó chứa đựng toàn bộ chân khí của Hùng Nhị.

“Không…không…không”, thấy gậy răng sói nện tới, gã đàn ông kia kinh hãi hét lên.

Sao hắn có thể ngờ được hắn đường đường là một tu sĩ ở cảnh giới chân dương mà lại bị một tên ở cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên giết chết được.

Hắn còn bao nhiêu mật thuật còn chưa kịp thi triển nữa.

Thế nhưng cho dù gã ta có hét thế nào thì Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này cũng sẽ không nương tình.

Nương tay với kẻ định chính là tự giết chết mình.

Nếu bọn chúng không giết gã đàn ông kia mà để gã ta phá được cấm cố thì chắc chắn người phải chết chính là bọn chúng.


Đây chính là thế giới của tu sĩ, rất tàn khốc.

Rầm!  
Sau khi gậy răng sói nện xuống, cả vùng đất lớn đều như rung chuyển.

Đợi tới khi mây khói tản đi, Diệp Thành và Hùng Nhị mới tiến lên trước, gã đàn ông ở cảnh giới chân dương toàn thân suýt chút nữa bị dập thành một đống.

“Mảnh đất này không nên ở lại lâu”.

Cả hai tên lần lượt ra tay, lấy lại túi đựng đồ của gã đàn ông kia.

Những món đồ có giá trị trên người gã đều bị lấy đi sạch sẽ.

Làm xong xuôi, cả hai mới biến mất dạng.

Sau khi hai tên rời đi, trong màn đêm đen có một bóng người mặc áo choàng tím bước ra.

“Có chân hoả?”, nhìn về phía thấy Diệp Thành và Hùng Nhị rời đi, tên này khẽ vuốt râu, nói.

Diệp Thành và Hùng Nhị lại hiện thân, là nơi rất sâu trong khu rừng hoang.

Bảo bối đây rồi!  
“Ta lấy cây đại đao này”.

“Ta lấy cái vạc này”, cả hai tên lần lượt nói, nói xong xuôi rồi nhìn nhau: “Huynh đệ tốt”.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai bộ cổ quyển, cả hai tên mỗi tên một quyển.

“Hám sơn chưởng”, Hùng Nhị nhìn cái tên cổ quyển, sau đó liếc sang quyển trong tay Diệp Thành, hỏi: “Của ngươi là gì?”  
“Đây là cái gì cơ chứ”, Diệp Thành nhếch miệng nhìn bộ cổ quyển trong tay mình..