Tiên Võ Đế Tôn

Chương 17: Công Khai Khiêu Khích



“Oa!”Trong nháy mắt, dưới đài sôi trào.

Cát Hồng là người như thế nào, hắn là thủ tọa của một trong tam đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, vô số đệ tử chen bể đầu cũng muốn nhận hắn làm sư phụ, vậy mà hắn lại bị một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng từ chối lời mời.

Đây là lần đầu tiên Cát Hồng mời đệ tử ngoại môn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn bị từ chối.

"Ngươi nói cái gì?" Nhìn Diệp Thiên, trong mắt Cát Hồng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sắc mặt lại âm trầm thêm một chút, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Cái tên đó đang làm gì, hắn đang công khai làm cho mình bị mất mặt.

Hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi, nhưng vì lung lạc nhân tài thì hắn vẫn nguyện hơi hạ thấp tư thái xuống, mời Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại làm hắn mất mặt thêm lần nữa, đối với hắn thì bây giờ hắn đã trở thành trò cười lớn nhất Hằng Nhạc Tông.

"Ta nói, ta không định làm đệ tử của Địa Dương Phong.

" Khóe miệng có tia máu chảy ra nhưng Diệp Thiên vẫn không kiêu ngạo không tự ti nói.


Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ sau lưng, đây là bản tính của hắn.

Ngày đó không coi trọng hắn, bây giờ dùng tư thái ra lệnh mời hắn, nghĩ Diệp Thiên hắn là cỏ đầu tường, làm người không có nguyên tắc sao.

"Tốt, rất tốt.

" Quát một tiếng chấn thiên, Cát Hồng cười to, nhưng tiếng cười lại khiến cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy, tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận trong tiếng cười của hắn.

"Xong xong, Diệp Thiên chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, Cát sư thúc có thù tất báo, sau này Diệp Thiên chắc chắn sẽ nửa bước cũng khó đi.

""Được một tấc lại lấn một thước, hắn nghĩ hắn là ai.

""Thả người.

" Chỉ nghe hắn quát to một tiếng, Cát Hồng giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, khí thế mạnh mẽ lại chấn cho Diệp Thiên thổ huyết lần nữa.

"Xin lỗi, người này ta không thể thả, hắn đã cược với ta, hôm nay hắn phải chết.

" Diệp Thiên lắc lư mấy lần, nhưng vẫn ổn định thân hình, hơn nữa còn xoay kiếm để ngang cổ Triệu Long.

“Tê!”Từng tiếng hít khí lạnh vang lên bên dưới.

Hắn muốn làm gì, muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Cát Hồng sao? Gan của hắn cũng quá to đi chứ.

Đầu tiên là đánh bại Triệu Long, làm mất mặt Cát Hồng, sau là từ chối lời mời, khiến cho Cát Hồng mất hết thể diện, bây giờ ngay cả người cũng không chịu thả, hắn đang muốn công khai vả mặt Cát Hồng trước mặt bao nhiêu đệ tử đang có mặt ở đây sao?"Nghiệt súc, muốn chết.

" Cát Hồng gầm lên, đạo bào bị gió thổi tung bay, giơ bàn tay lên, muốn vỗ một chưởng xuống.

Nhưng Diệp Thiên đã chuẩn bị từ trước, túm lấy Triệu Long lui ra ngoài mấy chục trượng.


"Thủ tọa, ta là người, không phải súc sinh.

" Dừng lại, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Cát Hồng, nói.

Mà dao găm trong tay hắn đã cứa đứt cổ Triệu Long, ý của hắn rất rõ ràng, ngươi còn lộn xộn nữa, ông đây sẽ giết hắn.

Cảnh tượng này khiến cho tim các đệ tử đang xem phía dưới cũng nhảy lên đến cuống họng, giỏi cho Diệp Thiên ngươi, gan của ngươi cũng quá to, dám công khai khiêu khích thủ tọa một phong.

"Ngươi uy hiếp ta.

" Nhìn chằm chằm Diệp Thiên, Cát Hồng nói, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

"Thủ tọa nói quá lời rồi.

" Diệp Thiên cười lạnh một tiếng: "Ta đã nói rồi, hắn đã cược với ta, hắn phải chết, muốn cho ta không giết hắn cũng được, ngài muốn dẫn hắn đi cũng được, vậy phải xem ngài có thể lấy ra bao nhiêu thành ý, ta đã nhường một bước, nếu như thủ tọa ngài vẫn khăng khăng muốn giết ta, vậy thì ta chỉ đành đồng quy vu tận với đệ tử của ngài.

"Nói xong, Diệp Thiên lại cứa đứt một chỗ trên cổ của Triệu Long.

Hắn đã không màng gì nữa, xưa nay vốn là cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng không phải là hắn không giết Triệu Long không được, hắn cũng không muốn chết, nhưng nếu đã kết thù kết oán với Địa Dương Phong thì dứt khoát làm một trận lớn luôn, người có thể không giết, nhưng cũng không thể thả đi dễ dàng như vậy được.

Nhưng nếu Cát Hồng muốn ra tay giết hắn thật, Diệp Thiên cũng ôm ý nghĩ mình chết chắc, trước khi chết hắn cũng phải kéo Triệu Long chôn cùng.

Suy cho cùng là hắn đang cược, thắng có thể kiếm được một bút tài phú, thua thì sẽ chết không chỗ chôn.

Giờ phút này, hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng từng trái tim đập bịch bịch.

"Sư.

.

sư tôn, cứu.


.

cứu ta, cứu ta!" Tiếng gầm gừ của Triệu Long phá vỡ sự yên lặng này, hắn sợ thật, hắn chân chân chính chính cảm nhận được sát cơ của Diệp Thiên, nếu Cát Hồng xuất thủ thật thì có lẽ hắn cũng phải chôn cùng với Diệp Thiên.

"Thủ tọa, ngươi nghĩ sao nào?" Diệp Thiên cười nhìn Cát Hồng: "Trước khi lên Phong Vân Đài thì chúng ta đã cược với nhau, ngài sẽ không giết ta trước mặt nhiều người như vậy chứ! Ngài là thủ tọa một phong, cũng đừng vì giết một đệ tử thực tập không đáng chú ý như ta mà mất đi tương lai tốt đẹp của ngươi, huống hồ, Triệu Long là đệ tử mà ngài vất vả bồi dưỡng được, nếu để cho hắn chôn theo ta thì quá lỗ.

""Diệp Thiên, ngươi có biết những gì ngươi làm hôm nay có nghĩa là gì không?" Giọng Cát Hồng cực kỳ lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm khiếp người.

"Đương nhiên là ta biết, nhưng ta không quan tâm.

""Vậy thì ta đưa ngươi lên đường trước.

" Sắc mặt Cát Hồng đột nhiên lạnh xuống, nhanh chân vọt tới, hắn động sát cơ thật.

Ánh mắt Diệp Thiên run lên, thầm nghĩ lần này mình thua thật rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói mờ mịt từ chỗ sâu trong một ngôi đại điện vọng ra: "Cát Hồng, tàn sát đệ tử môn phái là tội lớn, ngươi muốn khiêu chiến môn quy của Hằng Nhạc Tông sao?"Một câu nói này khiến cho Cát Hồng phải dừng bước, bởi vì giọng nói đó là của thủ tọa Đạo Giới của Chấp Pháp Điện ở ngoại môn.

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, Cát Hồng nhìn về một hướng, lạnh lùng nói: "Đạo Giới, là hắn tàn sát đồ nhi của ta trước, ngươi muốn ta trợn mắt nhìn đồ nhi của ta bị giết sao, hay là ngươi định bao che cho Diệp Thiên.

""Bao che?" Một tiếng cười khẽ vang lên: "Bọn họ ước chiến trên Phong Vân Đài, lại cược mạng, trước đó hai bên đều đã đồng ý, sao lại có chuyện Diệp Thiên tàn sát đồ nhi của ngươi, sao lại có chuyện ta bao che cho hắn, huống chi Diệp Thiên đã nhường một bước, ngươi lấy ra thành ý của ngươi thì có thể cứu đồ nhi của ngươi, cần gì phải ra tay giết người, thua thì thua, đã có sức chơi thì phải có sức chịu.

".