Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 118: Ai Vì Người Khác

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Bên cạnh cánh cửa đá nặng nề, thịt mỡ trên người Hàn Môn run rẩy, trong mắt nhỏ tràn đầy hoảng sợ.

- Ngươi... Ngươi đã đánh thức nó? Ngươi có biết mình làm gì không!

Trong không khí, giọng nữ kia cười khẽ một tiếng, nghe qua giống như thiếu nữ kiều mị, ngây thơ vô tri.

- Ta biết rõ, không phải một xác ướp cổ Đằng Vân tầng thứ ba sao? Để cho người ta đi ra hít thở không khí đi, nó một mình lẻ loi mà nằm bên trong, rất đáng thương.

- Hít thở không khí...

Hàn Môn hô to.

- Ngươi biết cái rắm, đây là Âm Thi, không còn nhân tính, chỉ biết vô thức tàn sát tất cả vật sống mình nhìn thấy, kể cả chính ngươi!

Nữ tử vẫn đang cười.

- Không có ý thức, rất đáng yêu nha.

Hàn Môn khó thở.

- Ngươi có phải bị bệnh hay không! Nếu như ngươi đã luyện hóa thi khôi, có thể khống chế cũng thôi, ngươi rõ ràng không thể khống chế, làm chuyện này vì cái gì!

Thanh âm của nữ tử vẫn đang cười, nhưng lời nói ra lại lạnh thấu xương tủy.

- Bởi vì Minh Hà đã đến... Nàng lợi hại như vậy, ta lại đánh không lại nàng, nếu nàng không chết, ta làm sao lấy được thi khôi?

- Nếu như nàng chết, ngươi lại không khống chế được thi khôi, chu vi mấy trăm dặm đều sẽ hóa thành tử địa!

- Tử thì cứ tử, có quan hệ gì với ta?

Hàn Môn hô to một tiếng, lôi điện cuồng bạo oanh đến chỗ tối cuối hành lang.

Một trận khí tức âm hàn lan tràn tan rã lôi điện của hắn không còn một mảnh.

Chấn động trong cửa càng rõ ràng.

Hàn Môn tung một kích phát hiện thực lực của đối phương không kém mình bao nhiêu, phân thắng bại không biết phải mất bao lâu, không còn tâm tình giao chiến, quay người bỏ chạy, trong miệng hô to.

- Thứ cho không phụng bồi!

- Con chuột nhỏ vừa thông minh vừa nhát gan.

Trong bóng tối từ từ hiện ra một nữ tử, toàn thân lụa mỏng màu đen, sa y bao trùm dáng người yểu điệu nhìn qua rất tình thú, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy chút xuân quang. Theo khuôn mặt dần dần rõ ràng, lại là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, niên kỷ tối đa cũng chỉ mười tám mười chín tuổi. Khuôn mặt kia mặc dù xinh đẹp động lòng người lại có vẻ tái nhợt không có chút máu, ánh mắt lập lòe giống như có chút vui vẻ thú vị, chỗ càng sâu lại cất giấu lạnh lùng cùng hoang vắng như băng cứng.

Khiến người ta để ý nhất chính là giữa trán của nàng có ấn ký giống như hỏa diễm màu đen, trong bóng đêm sáng tắt lập lòe, quỷ khí lượn lờ, phảng phất như có tiếng quỷ khóc đang vang lên.

Nàng khẽ ngẩng đầu, giống như nhìn về phương hướng của Minh Hà và Tần Dịch.

- Đệ Nhất Cung Thiên Khu Thần Khuyết, Minh Hà sư tỷ. Hì hì...

Nàng nhẹ giọng tự nói.

- Tiên đạo thương xót? Ta xem ngươi chỉ lo cho bản thân mình mà chạy trốn, hay liều mạng bảo hộ dân chúng nơi đây? Mọi người đều vì mình, ai vì người khác?

Theo tiếng nói, thân thể của nàng đã dung nhập vào trong bóng đen, không thấy đâu nữa.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Bên kia, Minh Hà đã triệt để tinh lọc Thanh Hư Thiết Thi, nhưng thần sắc lại không hề nhẹ nhõm, ngược lại cực kỳ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào phương hướng truyền đến chấn động.

Một viên thịt màu vàng từ xa lăn tới.

- Đều nhanh đi! Nguyên chủ nơi đây sắp tỉnh! Ít nhất đánh không lại hắn trong động phủ này, phải dẫn ra bên ngoài lại nói tiếp.

Minh Hà khẽ lắc đầu.

- Ta không thể đi... Một khi rời đi, nó ở trong động phủ không cảm giác được dấu vết người sống, chắc chắn sẽ dẫn động địa mạch, hấp thu sinh cơ, sinh linh ít nhất trong vòng trăm dặm sẽ bị diệt tuyệt. Các ngươi đi trước, cho dù muốn dẫn hắn ra ngoài, cũng phải có người ở đây dẫn ra.

Nói xong lấy ra một bộ trận kỳ từ trong giới chỉ, bắt đầu bày trận, dường như hạ quyết tâm muốn dây dưa cùng xác ướp cổ ở chỗ này.

Hàn Môn ngẩn người, giậm chân nói.

- Được rồi, các ngươi ngưu bức, không đi ta đi.

Minh Hà nhắm mắt thi pháp, thấp giọng nói.

- Tần Dịch cũng đi đi.

Hàn Môn đã quay người bỏ chạy.

Tần Dịch kéo hắn lại.

- Đợi một chút, ngươi rất rõ ràng chi tiết nơi đây, đúng không?

Tình huống hiện tại, Hàn Môn hiểu, Minh Hà dường như cũng đã đoán được, nhưng hắn còn không quá rõ ràng, không hỏi cho biết sao được?

Hàn Môn giậm chân nói.

- Ta vốn là một con chuột dị hóa trong động phủ này, đây là nhà cũ của ta! Đi ra ngoài lăn lộn mấy năm trở về, địa phương mới bị Thanh Hư chiếm đấy, ta làm sao có thể không biết chi tiết nơi đây?

- ... Thì ra là thế.

Tần Dịch nói.

- Xác ướp cổ rất mạnh?

Hàn Môn nói.

- Tu sĩ này bởi vì khi lâm chung, chấp niệm trong lòng chưa tiêu, do đó một tia Chân Linh bất diệt, có thể thành Âm Thi. Hắn dự liệu được điểm này trước khí chết, cho nên thiết kế cho mình huyệt mộ hoàn toàn phong bế, ngăn cách linh khí bên ngoài, vậy cho dù hắn hấp thu địa mạch, thành tựu Âm Thi, cũng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cái này không có vấn đề gì lớn... Nhưng lúc này lại xảy ra chút ngoài ý muốn...

Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ nói.

- Lúc này ta hấp thu tiên khí hắn lâm chung tràn ra thành yêu, lại ở không được, cắn nát đại môn hắn phong bế, chui ra ngoài tiêu dao khoái hoạt...

Tần Dịch: "..."

Hàn Môn lại nói.

- Thật ra vốn cũng không có gì, ta trở về lấp kín hang là được. Kết quả chờ ta nghĩ tới chuyện này, trở về vừa nhìn, lại phát hiện đã có người chiếm cứ nơi đây. Một khi đã có người ngoài nhúng tay thì không giống như ta nghĩ, nhất là người mang lòng dạ khó lường muốn luyện thi khôi...

Tần Dịch triệt để hiểu rõ đầu đuôi.

- Cho nên ngươi dẫn người ngoài tới đây diệt trừ Thanh Hư, chính mình chạy tới địa phương chính chủ để giải quyết vấn đề?

- Đúng, vốn ta cũng cho rằng chỉ có một Thanh Hư, các ngươi quấn lấy là được. Nhưng vừa rồi mới biết được, phía sau còn có người...

- Ngươi… Con mẹ nó không nói sớm, còn che che giấu giấu?

- Nói sớm? Nếu như các ngươi cũng nảy lòng tham đối với xác ướp cổ hoặc bảo bối chôn theo hắn thì sao?

Tần Dịch: "..."

Hàn Môn bất đắc dĩ nói.

- Trên thực tế, bất kể Thanh Hư hay người sau lưng, căn bản vào không được huyệt mộ của hắn, đều thông qua hang chuột của ta câu thông xác ướp cổ, chỉ cần ta lấp kín cái hang kia là được. Nhưng đã muộn một bước, xác ướp cổ đã bị người sớm đánh thức.

Lời còn chưa dứt, bức tường bên phải phòng đá "Oanh" một tiếng, có một bàn tay khô héo xuyên qua.

Bàn tay vừa vặn xuyên qua vị trí Thanh Hư Thiết Thi dựa vào lúc trước, xuyên nát bét cái đầu lâu kia.

Hàn Môn quay người bỏ chạy, chỉ thấy một dòng điện lóe lên, người cũng đã không thấy bóng dáng.

Minh Hà khoanh chân ngồi trong trận kỳ, thản nhiên nói.

- Đạo hữu, ngươi cũng đi đi, đây là xác ướp cổ Đằng Vân Cảnh, ta không cách nào bảo hộ ngươi chu toàn.

Tần Dịch đương nhiên không phải loại sa điêu "Ta không đi, ta không đi" khiến người ta chán ghét trong phim Quỳnh Dao, hắn biết rõ khi Đằng Vân cảnh giới đối chiến, mình căn bản không có chỗ nhúng tay, ở lại chỗ này sẽ chỉ hố Minh Hà, nhanh chóng thối lui ra khỏi hành lang.

"Rống!"

Một cái xác khô, người mặc đạo bào phá tường mà qua, lao thẳng tới chỗ Minh Hà.

Ngay khi xác khô hiện thân, Tần Dịch đột nhiên cảm giác được pháp lực trong cơ thể giống như bị lập tức rút sạch, trống rỗng không nhấc lên nổi bất kỳ tia pháp lực nào, ngay cả một tiểu pháp thuật cơ bản đều không phóng ra được.

Không đợi hắn hỏi Lưu Tô, chỉ thấy trận kỳ Minh Hà bố trí sẵn giống như héo rũ mà rủ xuống, trận pháp cũng không tạo được bất kỳ tác dụng, mà móng vuốt của xác khô đâm vào người Minh Hà, Minh Hà dường như muốn vận dụng huyễn pháp tránh đi, lại dường như không nhúc nhích được. Trong đôi mắt đẹp kia lại không có vẻ kinh ngạc, ngón tay ấn kiếm quyết, thần kiếm tự động hộ chủ, cứng rắn đụng một cái cùng móng vuốt của xác khô.

Trên tay xác khô có khói bốc lên giống như bị thần kiếm làm bỏng, mà sắc mặt Minh Hà cũng trở nên tái nhợt.

Lưu Tô hấp tấp nói.

- Đây là địa mạch đã bị Âm Thi ô hóa, uế khí lây nhiễm, tam hoa héo rũ, nơi đây đã cấm pháp!

Tần Dịch nhìn thần sắc Minh Hà bình tĩnh xa xa, nàng đã đoán trước loại tình huống này sao?