Tiên Tử Xin Tự Trọng Ta Có Gia Đình

Chương 27: C27 Gặp lại vị ương một người diệt núi

- Ương Ương, những công pháp này ngươi lấy ở đâu?

- Trong nhà a, chẳng lẽ sư phụ chướng mắt sao? Đây toàn là công pháp trấn quốc của chúng ta a.

Công pháp trấn quốc, trách không được đều là kim cương cấp.

- Ừm.. có cái gì tương đối đơn giản hơn không, hiện tại linh thể của ta còn rất yếu, không thích hợp tu luyện những công pháp này.

- À, vậy con đi tìm thêm một ít?

Cố An lắc đầu nói:

- Không cần đâu, Ương Ương, Đại Vũ Dư Chưởng của ngươi rất tốt, cái đó là được.

Thương Ương Ương đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi há to miệng.

- Quả nhiên sư phụ là thần tiên a, sau khi sống lại nhất định rất lợi hại đi?

- Ừ, chờ sau khi ta sống lại, mang ngươi đi du lịch khắp nơi.

- Được được được, sư phụ ta dạy ngươi.

Thương Ương Ương thoáng cái liền hăng hái, tràn đầy hứng thú.

Quyền pháp cùng kiếm pháp kỳ thật không khác bao nhiêu, Cố An học cũng rất nhẹ nhàng.

Một buổi sáng trôi qua, thanh tiến độ cũng đã tới mười phần trăm.

- Sư phụ, sao lại cảm thấy người hữu khí vô lực, chưa ăn cơm sao?

Thương Ương Ương gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.

Sư phụ rõ ràng biết pháp thuật rất lợi hại, vì sao không học được một bộ quyền pháp?

- Ồ, con biết rồi, sư phụ, tiên nhân các người có phải không luyện thân thể không?

- Ừ.


Cố An có chút xấu hổ, cũng may Thương Ương Ương cho mình một bậc thang đi xuống.

- Khi còn sống ta đều dùng tiên thuật, rất ít bận tâm đến thân thể.

- Nhưng không phải nói tiên thể bách độc bất xâm, đao thương bất nhập sao?

- Đó là lúc còn sống.

- A.

Thương Ương Ương chưa từng gặp tiên nhân, Cố An nói cái gì nàng liền tin cái đó.

Tu luyện một bộ chưởng pháp này, Cố An cũng phát hiện một ít manh mối, cùng Đông Hải kiếm rất giống.

Đông Hải Kiếm tư thế không khó, chính mình học được tư thế về sau, vô luận như thế nào dụng công cũng không có cách nào tiến thêm một bước, đó là bởi vì tu vi ngăn ở trước mặt.

Cố An có dự cảm, vấn đề lớn nhất mà Đại Vũ Dư Chưởng phải đối mặt chính là tố chất thân thể.

Hiện tại thân thể của mình quá yếu, so sánh với thân thể phàm nhân còn xem như là số một số hai, nhưng những người hắn tiếp xúc đều là tiên nhân.

Tuy Thương Ương Ương không phải tiên nhân, nhưng Cố An cũng không cảm thấy cô bé này là hạng người hời hợt.

Ít nhất mình khẳng định đánh không lại.

Kỹ năng cấp Bạch Ngân ở trong tay Thương Ương Ương đã tu luyện lô hỏa thuần thanh, một chưởng một quyền đều có thể nhìn thấy không khí dao động, còn có tiếng nổ vang lên bên tai.

Nếu là trúng một quyền, chắc chắn chịu không nổi.

- Ương Ương, lực lượng ngươi rất mạnh phải không.

- Không có, cha ta mới lợi hại!

Thương Ương Ương hai tay chống eo.

Mũi vểnh lên trời:


- Trước kia phụ thân ở Hoa Hạ mang về một quyển truyện cổ tích, bên trong có một người tên Ngu Công, người nọ thật yếu, đào một ngọn núi lớn lại tốn thời gian dài như vậy, cuối cùng còn mời thần tiên mới có thể di chuyển.

- Nơi này vốn là một ngọn núi lớn, là phụ thân mất ba ngày mới dọn đi.

- Sư phụ, chờ người sống lại đến Bắc Cương chúng ta làm quốc sư đi.

Bắc Cương?

Cố An nhướng mày, đột nhiên nhớ tới một chỗ.

Chính mình từng thấy qua địa danh này trong bản đồ.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Bắc Cương chủ yếu là sơn mạch, dễ thủ khó công, Doanh Tử và Doanh Thời từng dẫn binh đi ngang qua, hoàn toàn không dám mạo phạm bắc cương, nghe nói nhân lực nơi này lớn vô cùng, trời sinh thần lực.

Thương Ương Ương thấy Cố An không có động tĩnh gì, lại hỏi một câu:

- Sư phụ?

- Chờ ta sống lại rồi nói, bây giờ còn sớm.

- Được, vậy con tiếp tục dạy sư phụ!

- Sư phụ, người thật ngốc a, sao đến cái này cũng không biết.

- Sư phụ, lực lượng người quá yếu, phụ thân nói, Đại Vũ Dư Chưởng phải dùng sức mới được, dùng sức mạnh toàn thân.

- Sư phụ, nếu không chúng ta đổi cái khác đi.

* * *

Bị một cô bé chỉ trỏ, nói thật Cố An cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục học tập.


Cuối cùng, tiến độ đạt tới 20%, Cố An cũng nói lời tạm biệt với Thương Ương Ương.

Đây là tố chất thân thể chỉ có sau khi tu luyện ở Vị Ương, Cố An hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu ngay từ đầu mình đã lựa chọn Thương Ương Ương thì tốc độ sẽ chậm bao nhiêu, có lẽ một tháng cũng không thể học được 80% Đại Vũ Dư Chưởng.

Sau khi Cố An đi không lâu, Thương Ương Ương cũng rời khỏi phòng, đến giờ học buổi tối.

Thân là công chúa Bắc Cương, thầy giáo của Thương Ương Ương cũng không tầm thường, không phải ai cũng có thể làm được.

Người có thể dạy nàng, chỉ có thể là đương kim thánh thượng Bắc Cương.

Cũng chính là phụ thân của Thương Ương Ương, hoàng đế Bắc Cương.

Sau khi kết thúc tiết học buổi tối, Thương Ương Ương sốt ruột không nhịn được dẫn thị nữ ra ngoài dạo phố xá sầm uất, trong võ thất còn lại một người đàn ông trung niên mập mạp.

Nam tử trung niên cau mày, trăm mối vẫn không có cách giải.

- Có phải Ương Ương bị ủy khuất gì không, sao hôm nay lại nghe lời như vậy?

Gã còn nhớ, hôm nay Thương Ương Ương vừa nhìn thấy mình, đã ủ rũ như muốn khóc, nói cái gì dạy người ta công phu rất khó.

Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây?

Mập mạp lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Trở lại trong phòng, Cố An không có dừng lại, tiếp tục mở ra hệ thống.

[Vị Ương, kết thúc thời gian đóng băng.]

[Thương Ương Ương, thời gian lđóng băng: 47h59min]

[Xác nhận đối tượng lựa chọn: Vị Ương? ]

- Xác nhận!

Không gian bắt đầu xoay chuyển, hoàn cảnh chung quanh dần dần vặn vẹo.

Đây là một ngọn núi, không có tiên khí bồng bềnh, nhưng có mùi máu tươi nồng nặc.

Cho dù Cố An là một đạo linh thể, cũng ngửi được mùi này, thiếu chút nữa không thở nổi.

[Đông Hải Kiếm tiến độ đã đạt tới 80%, có thể học tập kỹ năng mới, mời chọn kỹ năng mới.]


Cố An chỉ tay một cái, ném cửa sổ qua một bên.

Ở trước mặt mình hai mươi mét, một nữ tử mặc hồng y, tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao, lưỡi dao sắc bén trong tay được mài bóng loáng.

- Vị Ương.

Vị Ương tay trái bóp ra một đạo kiếm quyết, kiếm trong tay bay lên không trung, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, tám chia mười sáu!

Mười sáu thanh trường kiếm nhắm ngay nam tử áo đen ở trung tâm, Vị Ương mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng chỉ về phía nam tử, mười sáu thanh trường kiếm đâm vào thân thể gã.

Cố An hơi sửng sốt, nhìn về phía sau mình, ánh mắt thích ứng với đêm tối mới phát hiện thì ra trên mặt đất đã sớm đầy thi thể.

Không phải đã nói với ngươi thời gian này đừng tới sao?

Vị Ương xoay người, dưới bóng đêm, đôi đồng tử màu đỏ của nàng vô cùng bắt mắt.

- Sư tôn, ta muốn đến xem ngươi còn sống hay không..

- Hừ, bất kính tiên sư, trở về đánh ngươi tám mươi đại bản.

Vị Ương đưa tay, mười sáu thanh trường kiếm lại áp súc thành một thanh, bị nàng thu ở bên hông.

- Sư tôn, người một mình diệt một ngọn núi?

- Ừ.

Vị Ương nhàn nhạt gật đầu, giống như làm một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Tu sĩ Tỏa Hồn Sơn đều là tà tu, lấy trẻ sơ sinh, thân thể con người tiến hành tu tiên, tu quỷ tiên này, ngươi cũng đừng học, bất quá ngươi thiên tư ngu ngốc, muốn học cũng học không được.

Lơ đãng tổn hại một câu Cố An, Vị Ương có chút đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Quý Bạch Thường, nhớ kỹ cái tên Tỏa Hồn Sơn này, nếu sau này gặp phải, trốn, nhất định phải trốn!

- Bọn họ sẽ đến thế gian sao?

- Sẽ.

Vị Ương nặng nề gật đầu:

- Tà tu không cần quá nhiều linh khí, bọn họ muốn mạng của ngươi.