Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 29: Trùng Kích

“Ừ.” Nhâm Tiêu Dao gật đầu, “Phiêu Miểu Lâu chúng ta trước hết phải chú ý việc nhất định phải thu linh thạch trước, nguyên tắc này không thể phá, vì trước kia đã có người ăn uống xong liền phủi đít bỏ đi rồi. Mà giờ tu vi của chúng ta còn thấp, có đánh cũng không đánh lại được nên chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Tiếp theo là thứ tự dọn món ăn lên, nhất định phải nhớ kỹ điều này. Khi ngươi dọn một bàn thức ăn lên, nhất định phải đưa món chính đắt tiền nhất lên trước, mà phải đặt trước mặt người ngồi ở chủ vị. Còn việc nữa là làm thế nào để nhận được tiền thưởng. Tiền thưởng phụ thuộc khách hàng, không phải muốn là được. Ví dụ như món thịt Thiết Giáp Xà hầm hương này, lúc dọn ra cho khách có thể thêm vào một câu, đây là món tương đối khó chế biến, đầu bếp của chúng tôi đã phải rất mất công để nấu, nên mùi vị của nó đặc biệt thơm ngon, ngài thật tinh ý vân vân, những điều này là do chính các ngươi nhìn thấy. Nhưng nhất định phải chú ý một điều, đó chính là các ngươi chỉ có thể nói một câu, không được lắm mồm, vì khách đến ăn cơm đều là dạng quyết đoán, bọn họ không thích người khác dò xét suy nghĩ của mình. Cuối cùng chính là giải quyết những chuyện rắc rối. Thí dụ như có một người rất thích ăn món Thiên Lam ti sốt tương của chúng ta. Có một lần, hắn đến Phiêu Miểu Lâu, rồi gọi ngay món này. Nhưng món này đã bán hết rồi, ta cũng chỉ có thể nói rõ cho hắn. Lúc ấy, hắn còn không tin, vẫn cứ hỏi ta món đó còn không. Không có nguyên liệu thì ta cũng bó tay, nhưng rốt cục bàn ở bên cạnh hắn có một đĩa Thiên Lam Ti xào tương, khách bàn đó đều ăn xong rồi, nhưng đĩa Thiên Lam Ti còn đầy nguyên như chưa ai đụng đũa. Ta liền chỉ vào bàn đó và nói với hắn ‘Khách quan, thật sự đã bán hết rồi. Ngươi nhìn xem, suất cuối cùng đã bán cho quý khách bàn bên rồi.’ lúc này thì phải xem hai người họ thương lượng với nhau thế nào thôi, không liên quan gì với chúng ta, cái này gọi là ngoảng mặt làm ngơ, có biết không? Nếu không làm ngơ đi thì vị khách thích ăn Thiên Lam Ti xào tương sẽ nổi giận.”

“Đại sư huynh, vậy cuối cùng vị khách thích ăn và vị khách không ăn Thiên Lam Ti xào tương giải quyết như thế nào? Thật sự không trách chúng ta không chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn à?” Bát sư muội Trần Thiến mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm tò mò hỏi, các sư đệ sư muội khác cũng rất tò mò muốn biết kết quả câu chuyện.

Thong dong uống một hớp Lão Oa Thiêu xong, Nhâm Tiêu Dao cười ha hả nói: “Lúc đó, vị khách thích ăn Thiên Lam Ti xào tương thoáng do dự, cuối cùng đi snag bàn bên cạnh hỏi một cách lịch sự: ‘Đạo hữu, ngài có cần đãi Thiên Lam Ti này không? Ta rất thích ăn món này, giá bao nhiêu linh thạch ta sẽ trả ngươi, ngươi xem có được không?’. Vị khách ở bàn kế rất phong độ, nói: ‘Khách sáo rồi, đạo hữu cứ lấy đi.’ Vì thế, vị khách thích ăn Thiên Lam Ti xào tương liền bê đĩa sang bàn của mình, đũa cũng chả cần, trực tiếp dùng tay bốc ăn như gió cuốn mây trôi, chỉ trong phút chốc đã cho một nửa xuống bụng. Bất ngờ, hắn phát hiện ở đáy đĩa có một con chuột xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng toàn bộ da lông đã bị tuốt sạch. Khi đó, người đó cực kỳ kinh tởm, ói toàn bộ Thiên Lam Ti vừa rồi vào trong mâm. Trong khi hắn đang buồn nôn không dứt thì vị khách ở bàn kế nhìn hắn với ánh mắt rất đồng cảm, nói: ‘Rất đáng tởm đúng không? Mới vừa rồi ta cũng hệt vậy..’”

“Ọe”, một bàn mười người, trừ Nhâm Tiêu Dao đang nói chuyện đều phun ra, ngay cả lão đầu cũng không ngoại lệ. Còn Nhâm Tiêu Dao vẫn giữ phong độ, phủi phủi trường bào, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra sau phòng của mình. Nhóc con! Dám đấu với đại sư huynh ngươi sao? Cho ngươi tởm mà chết!

Xuất ra một tràng cay độc xong, Nhâm Tiêu Dao tươi cười đi về phòng, đè nén tâm tình vui sướng do báo được đại thù lại, đặt linh thạch vào các rãnh của Tụ Linh Trận, rồi thi triển pháp quyết khởi động Tụ Linh Trận, sau đó ngồi xếp bằng xuống trong trận và lấy ra một đống linh thạch để xung quanh cơ thể, đồng thời nắm trong tay hai khối linh thạch, bắt đầu tu luyện. Lúc đến Vô Ngân tông, Nhâm Tiêu Dao đã đạt đỉnh cấp năm, nhưng lúc đó có khá nhiều việc, hơn nữa hắn cũng không nỡ lãng phí chút linh thạch trong tay, lại đúng lúc Phiêu Miểu Lâu khan hiếm nhân lực, nên vẫn bỏ qua cho đến giờ. Còn bây giờ, trong tay hắn đã có hơn ba nghìn linh thạch, các vị sư đệ sư muội đã có thể gánh đỡ công việc, đây chính là thời điểm để đánh sâu vào cấp sáu.

Linh lực từ bốn phía dần tụ lại về phía cơ thể Nhâm Tiêu Dao, một nửa tẩm bổ thân thể, một nửa vận chuyển trong cơ thể rồi đổ về thức hải. Thức hải vốn lớn như quả trứng gà vẫn đang không ngừng hấp thu linh lực, nhưng vẫn chưa có gì thay đổi.

Thức hải vốn là hư ảo, nhưng Nhâm Tiêu Dao lại biết nhất định trong thức hải là linh lực, bên trên linh lực là linh hồn, thần thức chính là từ nơi đó phát ra. Chỉ cần sức mạnh linh hồn không ngừng lớn mạnh là có thể liên tục nén linh lực bên dưới. Khi linh lực cô đọng đến một độ nhất định là có thể dễ dàng lên cấp. Còn hồn lực có mạnh hay không phụ thuộc vào cảnh giới của bản thân.

Cảnh giới là thứ rất mông lung, Nhâm Tiêu Dao không nắm bắt được chính xác về nó, nhưng lại có cảm giác rằng phải làm như thế mình mới lên cấp được, bản thân chuyện này rất xa xôi vô định.

Một đêm một ngày trôi qua, thức hải của Nhâm Tiêu Dao đã đầy đến mức không thể đầy hơn, bây giờ đã đạt đến trạng thái đỉnh của Dưỡng khí cấp năm, nếu như theo thông lệ thì lúc này cho dù có hấp thụ thêm linh lực cũng chỉ để luyện thể mà thôi, thức hải không thể dung nạp thêm tí nào nữa. Nhưng Nhâm Tiêu Dao vẫn tiếp tục dốc sức hòa tan một giọt linh lực vào thức hải, như vậy tức là linh lực trong thức hải sẽ tiếp tục bị nén lại, chỉ cần nó cô động đến một mức nhất định thì tích tiểu thành đại, sẽ tiến lên cấp sáu thành công.

Một giọt linh lực chạy vào trong thức hải nhưng vẫn không thể dung hợp và còn bị lượng linh lực còn lại bài xích. Tuy vậy, Nhâm Tiêu Dao vẫn không ngừng lại, trong trạng thái thấu thị, dốc sức để cho chúng ngưng tụ lại cùng một chỗ. Ông trời không phụ lòng người, rốt cục sau nửa canh giờ, giọt linh lực cũng đã hòa tan vào thức hải. Giọt linh lực thứ hai liền hướng về thức hải, từ từ dung hợp lại, nhưng tiếp tục bị bài xích. Giống như một khối gắn kết vào nhau, nếu có người đến xâm lược thì tất cả mọi người sẽ hăng hái chống cự, tình huống lúc này chính là thức hải đang chống lại ý chí của chủ nhân.

Chống cự không được thì cứ từ từ hưởng thụ! Rốt cục sau một canh giờ nữa, giọt linh lực thứ hai cũng được tiếp nhận, dưới sức ép của chủ nhân thức hải bất đắc dĩ phải lựa chọn thỏa hiệp.

Giọt linh lực thứ ba được tạo thành, hung hăng muốn xông vào đoàn thể cứng đầu kia, dường như bị thái độ được voi đòi tiên của Nhâm Tiêu Dao chọc giận, sau nửa canh giờ giọt linh lực thứ ba vẫn không có tiến triển gì. Nhâm Tiêu Dao phải gia tăng sự quyết đoán trong tư tưởng, sau trọn hai canh giờ, thức hải mới bất đắc dĩ chấp nhận thực tế.

Giọt thứ tư, giọt thứ năm, giọt thứ sáu…giọt thứ năm mươi sáu…giọt thứ tám mươi lăm…Khi giọt thứ tám mươi sáu cũng hy vọng có thể hòa vào thức hải, liền gặp sự phản kháng mạnh chưa từng có của thức hải, suốt sáu canh giờ không có chút nào tiến triển. Bấy giờ, Nhâm Tiêu Dao đã bế quan suốt mười ngày.

Sau khi thu linh lực lại rồi đem bồi dưỡng thân thể, Nhâm Tiêu Dao yên lặng mở hai mắt ra, lúc này cả chín khối linh thạch bày trận đã bị hư, biến thành bảo thạch bình thường. Phần lớn linh khí của chúng đã được dùng để rèn luyện cơ thể Nhâm Tiêu Dao, chỉ có một phần nhỏ là tiến vào thức hải của hắn.

Nhâm Tiêu Dao yên lặng thu hồi bảo thạch, rồi bỏ linh thạch mới tinh vào, hắn giương mắt lên nhìn, ánh nắng sớm mai đã men lên trên bờ tường, những chú chim dậy sớm bắt đầu ríu ra ríu rít bận rộn, cây cối bên trong vườn sảng khoái vươn cành duỗi thân, tinh thần sung mãn chuẩn bị đón lấy ánh nắng mai sắp chiếu tới.

Hắn nhắm hai mắt lại, ngưng tụ ra một giọt linh lực, mang tư tưởng được ăn cả ngã về không quăng nó vào thức hải.