Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 46: Thanh Hà thưởng vật

Hoài Vọng nhìn quả trứng trong tay, im lặng trong nháy mắt, “Bản tôn đánh thắng được.”

Kiêm Trúc lại lăn lăn, “Sao ngài ngốc thế chứ? Phải dùng trí chứ đừng dùng bạo lực. Vừa lúc chờ kẻ đó đến xem dự định làm gì.”

Qua hai câu trò chuyện khí tức bên ngoài thế mà đã áp sát, tức là vừa đến đáy hang là đã có thể bắt gặp được chiến tích vĩ đại mà hai người để lại.

Kiêm Trúc giành giật từng giây khuyên bảo, “Đừng cho biến thành trứng là nhục, nghĩ thoáng lên, cái này gọi là phản phác quy chân.”

Hoài Vọng, “…”

Góc độ từ dưới lên không được rõ lắm, nhưng Kiêm Trúc dám khẳng định, có một khoảnh khắc y đã nhìn thấy muôn ngàn vạn loại tâm trạng thoáng vụt qua một cái trên gương mặt bình tĩnh không lay động đó của Hoài Vọng rồi lập tức biến mất.

Sau đó một tiếng “đùng” vang lên.

Một quả trứng óng ánh lộng lẫy khẽ đụng vỏ trứng của y.

Kiêm Trúc: Ú òa.

“Nhớ làm giả một ít ma khí.” Hoài Vọng dứt lời, hai quả trứng nhanh chóng tìm một ô vuông trống chui vào.

Gần như khi cả hai người vào đáp xuống, thì bên đầu đường hầm truyền đến gợn sóng linh lực cực lớn, người đến hẳn là đã phát hiện ra cơ quan cửa ngầm bị hai người họ dùng bạo lực mở ra rồi.

Sau một khắc một bóng đen xuất hiện trong mật thất.

Kiêm Trúc đang nấp bên trong lỗ vuông, xéo với kẻ vừa đến. Kẻ đó nén lửa giận, đứng lại đảo mắt quét quanh một vòng, hòng muốn tìm ra dấu vết của kẻ xâm nhập để lại.

Đấu bồng màu đen trên người gần như bọc kín cả cơ thể. Kiêm Trúc thập thò suy tư: Cuối cùng là phản diện tiêu chuẩn thấp nhất, hay nên đây là khiếu thẩm mỹ của hắn ta?

Trong lúc tâm tư y đi chệch đường, thì tên áo đen kết thúc một vòng tìm kiếm. Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã sớm phủi sạch hết khí tức của mình không còn gì cả, kẻ áo đen tìm không ra, giận tím mặt, vung tay áo vứt ra một đạo linh lực —— ầm ầm! Mặt đất bị nện ra một cái hố sâu.

“Chết tiệt…” Kẻ đó gằn giọng mắng nhỏ một câu.

Chốc lát, người áo đen lắng lửa giận lại, tiếp đó kiểm tra thành quả nuôi trồng của mình trên vách đá.

Tầm mắt nham hiểm đảo qua từng dãy trứng, tâm trạng của kẻ đó dường như tốt hơn một chút, tự nhủ, “Đám này không tệ lắn, có thể thành năm mươi.”

Kiêm Trúc biến thành trứng vẫn không nhúc nhích: Chắc là bốn mươi tám quả.

Y vốn định trốn trong này xem xem tên áo đen đó dự định làm gì, lại không nghĩ rằng sau khi kẻ đó đảo quanh một vòng thì vung tay lên —— Kiêm Trúc chỉ cảm thấy cơ thể mình bay lên không, rồi lập tức lẫn vào mười mấy cái trứng khác bị thu vào trong túi trữ vật của tên áo đen, có cả Hoài Vọng theo cùng.

Kiêm Trúc, “…”

Hoài Vọng, “…”

Hai người đồng thời ở trong túi trữ vật, bốn phía đen kịt một màu, ở giữa còn cách ba quả trứng.

Kiêm Trúc đang trứng chen trứng, bỗng nhiên cảm giác được có động tĩnh ở một bên khác truyền đến. Sau đó, có một quả trứng hơi lạnh chen qua kề sát vào vỏ trứng của y. Kiêm Trúc:?

Hoài Vọng đụng y một cái không nói gì, nhưng lại tỏa ra được hàm ý động viên, như là đang nói với y: Đừng lo lắng.

Kiêm Trúc chạm trở lại đáp lời hắn: Ta biết, không có việc gì lớn.

Không biết chen chúc trong đống trứng đó bao lâu, cho đến khi hai người họ được thả ra, thì đã đến một căn phòng rộng rãi. Bên trong phòng có một cái ao rất to, được rót đầy chất lỏng không biết tên.

Kiêm Trúc áp mình vào Hoài Vọng nhỏ giọng lèm bèm, “Nhìn đi, toàn là nước xấu.”

Hoài Vọng, “…”

Đang khi nói chuyện, người áo đen cúi đầu đánh giá đống trứng, hắn thấy một quả trứng trong đó có động tĩnh, bèn cầm lên nhìn một chút. Rồi giơ tay lên ném vào trong ao nược, “ọc” một tiếng bắn lên một ít tia nước, quả trứng từ từ chìm vào đáy ao, làm một chuỗi bọt khí nổi lên.

Đợi lúc sau, người áo đen cách không nắm một cái về phía ao nước, quả trứng vị hắn ném xuống lập tức vọt lên khỏi mặt nước, trôi nổi ở giữa không trung.

Vỏ trứng phát ra tiếng động rất nhỏ, nhưng sau khi xuất hiện một vết nứt, một con chim từ bên trong bay ra.

Con chim đó có bộ lông sặc sỡ, lộng lẫy rạng ngời, không hề giống với những con chim bình thường bên ngoài.

Kiêm Trúc thấy thế, sực nhớ lại mớ vỏ trứng chất thành đống trong mật thất: Xem ra chỉ có trứng được đưa tới nơi này mới có thể nở ra từ bên trong, mà những vỏ trứng ở trong mật thất, tất cả đều bị đập vỡ từ bên ngoài.

Sau khi con chim kia phá xác thì mang hình dạng của một con chim trưởng thành, dứt khoát đập cánh bay quanh ba vòng trong phòng, rồi đáp xuống tay của người áo đen.

Người áo đen cầm nó trong tay, mở cánh ra dò xét vài lần, động tác có thể nói là thô bạo tùy ý, con chim đó bay nhảy hai lần. Tiếp đó người áo đen lại bỏ nó vào trong tay áo, phất tay để toàn bộ những quả trứng còn lại rơi hết xuống ao nước ——

Kiêm Trúc nhân giây lát bay trên không đó thêm cho một vòng bảo hộ, rồi “bõm” một tiếng lọt xuống nước.



Sau khi để hết trứng xuống nước rồi thì kẻ áo đen không để ý đến nước, ôm con chim nở đầu tiên rồi xoay người vội vã rời đi. Nhưng là muốn lấy một món hàng mẫu trong đám vật thí nghiệm ra, mang đi báo cáo cho một người nào đó ở trên hắn.

“Lạch cạch”, cánh cửa từ bên ngoài đóng lại.

Thấy người áo đen rời đi, Kiêm Trúc lập tức từ trong ao nước nhảy bật ra, đứng bên bờ ao lắc hết nước trên người.

Một quả trứng màu trắng bóng loáng cũng theo đó đáp xuống đến bên cạnh, Hoài Vọng không lắc mình, chỉ hết sức là lạnh lùng bắn bay hết giọt nước trên vỏ.

Kiêm Trúc đứng trên mặt đất đầy nước, nghiêng người liếc nhìn Hoài Vọng mắt một cái: …cùng là trứng với nhau cả mà còn làm dáng chi nữa.

Trứng trong ao nước theo mức độ ấp, lục tục có chim bị ma hóa mới phá vỏ bay ra, bay vòng quanh dưới xà nhà.

Kiếm Trúc thấy thế cũng bèn phá xác luôn, quán triệt tư tưởng theo trào lưu đến cùng. Y xoay người biến thành một con chim nhỏ màu xanh, cả người đầy lông mềm mềm bông bông, trên đỉnh đầu còn có một đường vân nhỏ màu bạc, cuối đường vân điểm xuyết thêm một điểm đỏ thắm —— đúng là cho dù biến thành chim cũng vẫn không quên mang dây cột tóc.

Sau khi y biến hình xong, dùng mỏ chim mổ nhẹ vào Hoài Vọng kế bên, giục hắn nhanh chóng biến theo.

“Nhanh lên, theo sát trào lưu thời đại.”

“…”

Hoài Vọng “đùng” một tiếng hóa thành một con chim lớn màu trắng bạc, màu lông như biển mây mạ bạc, hình thể lớn gấp đôi Kiêm Trúc, khi cúi đầu thì có thể vừa khéo nhìn thấy đỉnh đầu bông bông lông lông của người nào đó.

Một đường bạc điểm chấm đỏ thắm, rơi vào trong mắt.

Hành vi còn nhanh hơn cả suy nghĩ, hắn mới cúi đầu đã nhắm thẳng vào đường vân bạc đó mổ xuống!

Kiêm Trúc đang thưởng thức Hoài Vọng biến thành chú chim to, bất ngờ không hay biết gì bị hắn mổ phải co rụt cổ lại —— y há mồm mổ ngược trở lại vào bên gáy Hoài Vọng: Làm gì vậy!

“…”

Lúc này Hoài Vọng mới ý thức được mình vừa làm gì.

Cũng may là biến thành chim rồi nên cả người được bao bọc bởi lông chim màu trắng bạc, không thể thấy mặt có đỏ hay không. Hoài Vọng nghiêng đầu đập cánh bay lên, đảo một vòng trong phòng, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Kiêm Trúc thấy vậy rộng lòng không thèm so đo, cứ xem như là Hoài Vọng hóa hình thành công quá mực, sau khi đột ngột hóa thành chim cũng lập tức quen với tập tính của chim.

Y cũng nhanh chóng vỗ cánh đi theo Hoài Vọng bay vào giữa không trung, đảo quanh một vòng tìm hiểu kỹ bố cục trong phòng.

Trong căn phòng này gần như không có trang trí gì khác, chỉ có một cái ao to chứa đầu nước xấu xa ở chính giữa, không ngừng có chim nở, vỏ trứng vỡ thì chìm vào đáy ao, vỏ trứng mất đi sức sống bị ao nước hòa tan rất nhanh, như là chất dinh dưỡng bị hấp thu vậy.

“Thế giới lớn như vậy.” Kiêm Trúc đập cánh chít chít với Hoài Vọng.

Hoài Vọng nghe hiểu ý ở ngoài lời của y, phóng đến trước cánh cửa, “Từ đây đi ra ngoài.”

Cánh cửa này trái lại không có bố trí bất cứ cơ quan trận pháp gì, có điều là đã được khóa lại từ bên ngoài, dưới cánh cửa sắt dày nặng chỉ có một đường hở rộng chừng nửa ngón tay.

Kiêm Trúc chống hai cái móng vuốt lên nhảy qua, “Ngài có biết cái gì gọi là “xắt miếng nhập môn pháp” không?”

Hoài Vọng, “?”

Kiêm Trúc ngẩng đầu lên, “Vậy thì ngài xem đây.”

Sau đó ngay trước mặt Hoài Vọng, một lần nữa trình diện tuyệt kỹ của mình —— chia bản thân ra hơn trăm đạo thần thức, một cái, một cái, một cái,… từ khe hở dưới cửa chui ra ngoài.

Hoài Vọng, “…”

Kiêm Trúc lại chỉnh hợp mình lại thành một con chim nhỏ màu xanh bên ngoài cửa, rồi dù bận vẫn ung dung nói với Hoài Vọng đằng sau cánh cửa, “Ra đây đi, tới phiên ngài.”

Dứt lời, y nhìn thấy Hoài Vọng vẻ mặt như thường từ dưới khe cửa đi ra, liền một mạch, tương đối là mượt mà. Y:?

Hoài Vọng biến trở về chim to màu bạc, khó hiểu hỏi, “Tại sao phải chia ra nhiều thần thức như vậy?”

Kiêm Trúc, “…”

Y quên mất, chỗ này không có cơ quan trận pháp, không cần cẩn thận như vậy. Chẳng lẽ sau khi hóa thành chim rồi dung lượng não thật sự sẽ giảm nhỏ theo?

Y không muốn tiếp tục đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoài Vọng, lông đuôi run lên xoay người dọc theo con đường thật dài đi bay ra ngoài.

Hoài Vọng không biết vì sao Kiêm Trúc bỗng nhiên không vui, dừng một chút rồi cũng dang cánh bay theo y.

Dọc theo đường đi bay thẳng ra ngoài, bay khỏi cửa, tầm mắt đột nhiên thoáng đãng. Một phòng khách trống trải đập ngay vào mặt, qua cánh cửa trước có thể cảm nhận được ma khí lượn lờ bao phủ bên ngoài.

Đây chắc hẳn là nơi người áo đen bí mật nuôi ma vật, bốn phía không có một bóng người. Cũng đúng lúc thuận tiện cho Kiêm Trúc và Hoài Vọng, hai người không ẩn giấu bất cứ điều gì, từ cổng bay thẳng ra ngoài.

Ra cổng, chỉ thấy một tòa đình viện thật lớn trải rộng quái thụ kỳ thạch, các loại chim muông sinh tồn ở giữa, tất cả đều bị nhiễm ma khí, xung quanh được bao phủ bằng một lớp kết giới, ngăn cho chúng nó không trốn chạy.

Kiêm Trúc nhìn một vòng, chim chóc muông thú trong này rất rực rỡ xinh đẹp. Vốn y còn lo là Hoài Vọng đẹp quá sẽ làm người khác chú ý, giờ mới nhận ra là mình lo thừa.

Không biết có phải là bởi vì bị ma hóa hay không, mà còn có con chim mọc ra hai cái đầu, thú vật đi dưới đất cũng có hình thù kỳ quái, cái gì cũng có.

Hoài Vọng trộn lẫn trong đó, có thể nói là bình thường không có gì lạ.

Hoài Vọng đang quan sát bốn phía, bỗng nhiên cảm giác được tầm mắt Kiêm Trúc trên người mình mang theo cả thở dài. Hắn, “…?”

Kiêm Trúc dời ánh mắt đi rất nhanh, “Chúng ta ra ngoài xem xem.”

“Được.”



Người áo đen bày kết giới có thể nhốt được chim muông, lại giữ không nổi Hoài Vọng kỳ Đại Thừa cộng với Kiêm Trúc Hậu kỳ Hợp Thể. Hai người không mất bao nhiêu sức lực đã từ trong kết giới bay ra ngoài.

Ra khỏi kết giới, xung quanh là một mảnh núi rừng.

Kiêm Trúc đánh giá một chút: Nơi này cách ngọn núi không nâng nổi một sợi lông hồng rất gần, bên dưới hai ngọn núi chắc là nối liền nhau.

Quả nhiên là thông về sào huyệt của phản diện, tiểu thuyết thật sự không lừa mình. Y giũ lông, “Tiểu thuyết, vĩnh viễn là thần~ ”

Vừa dứt lời, Hoài Vọng bên cạnh nhạy cảm liếc sang: Vì sao lại nhắc tới tiểu thuyết? Kiêm Trúc không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ lo đập cánh bay về phía trước. Dọc theo con đường núi phía sau bay ra trước núi, dần dần thấy quanh đó có dấu chân, hẳn là đã đến nơi các đệ tử trong tông môn thi thoảng hoạt động.

Đang bay lên, thì từ đằng xa thoáng thấy có tiếng người vọng đến.

Kiêm Trúc dùng cánh đập Hoài Vọng một cái: Trốn đi.

Sau đó y xoay mình đáp xuống chạc cây của một cái cây tán lá tươi tốt.

“…” Hoài Vọng bị y đập chao đảo cả người, giữ thân bằng lại rồi đáp bên cạnh y.

Tiếng người dần dần tới gần, có bốn, năm người từ trong rừng bước ra.

Ngoại sam màu xanh nhạt quen thuộc, bội kiếm dài mảnh điểm thêm kiếm tuệ đỏ sậm, hiển nhiên là đệ tử Thanh Hà Môn.

Đôi mắt đen lau láy của Kiêm Trúc lóe lên một tia sáng hứng thú: Thế thì thú vị rồi, quả nhiên là ngọn núi sau Thanh Hà Môn.

Các đệ tử bên dưới đang đi về trước núi, vừa đi vừa trò chuyện:

“Tại sao chuyện gì tốt cũng kêu đám thân truyền kia ra hưởng, vậy thì tài nguyên cho chúng ta còn được gì?”

“Đúng vậy, bí cảnh lần trước cũng thế, tỉ thí lần này cũng vậy…”

“Ai bảo tu vi của người ta cao hơn chúng ta? Lần tỉ thí này năm người đầu chiến thắng còn được thưởng linh thú, tiếc là chúng ta chúng ta ngay cả tư cách dự thi còn không có.”

“Thật sự đúng là không công bằng!”

“Được rồi được rồi.” Một người trong đó khoát khoát tay, “Không phải giới tu chân này chỉ nhìn thực lực nói chuyện hay sao, đi thôi, đi xem một chút nữa bọn họ tỉ thí như thế nào. Nhưng mà lúc này tới, chắc cũng sắp kết thúc rồi, vừa hay xem kết quả.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì cũng càng đi xa.

Trên chạc cây, Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau: Đi xem xem.

Hai người thu khí tức mình lại, vỗ cánh bám theo đường của đám đệ tử đang đi.

Đến trước núi của Thanh Hà Môn, các đệ tử xung quanh bắt đầu tăng lên. Thanh Hà Môn căn cứ vào các sư môn khác nhau phân biệt bằng màu sắc của ngọc thạch đeo trên vạt áo —— có thể nhìn ra đệ tử trong môn chia phe phái rất rõ ràng, đệ tử có ngọc thạch khác màu gần như là không đi chung với nhau, chạm mặt trên đường thì cũng bắn đầy tia lửa ra xung quanh.

Hoài Vọng xẹt qua bầu trời, “Năm bè bảy mối.”

Kiêm Trúc sửa lại hắn, “Là từng cục từng cục từng cục cát.” Ít ra thì bè với mối tạm thời còn cột chặt.

Hai người rất nhanh đã tìm ra được các đệ tử vừa mới bám theo đến một sân đấu rộng rãi. Ngoài sân có mấy cây đại thụ cao to. Kiêm Trúc tìm một chỗ tiện để quan sát chiến đấu đáp xuống.

Đang vào buổi trưa, ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, sáng rực hết sức ấm người.

Hơn trăm đệ tử vây xung quanh sảnh, một rừng người màu xanh nhạt phản chiếu lại ánh nắng mặt trời, đâm vào mắt chói đến hốt hoảng. Năm vị trưởng lão ngồi trên ghế, ra phán quyết và giám sát tình hình trong sân đấu. Tỉ thí đã đến giai đoạn cuối cùng, chỉ lại không đến mười đệ tử quyết định thắng bại, —— Kiêm Trúc đảo mắt qua một vòng, thì ra là những kẻ gặp trong bí cảnh.

Thế nhưng nghĩ cũng phải, có thể được vào bí cảnh đều là những đệ tử hàng đầu trong tông môn, mấy người này hẳn cũng là nhóm đệ tử đứng đầu trong Thanh Hà Môn.

Hoài Vọng đứng ngay bên cạnh Kiêm Trúc, kẽ hở của tán lá trên đỉnh đầu để lọt mấy đường nắng, khi đến gần hai chú chim đang đậu thì nhẹ nhàng đong đưa.

Kiêm Trúc bị ánh nắng soi một hồi, lông chim mềm mại bắt đầu toả nhiệt. Y nghiêng đầu nhìn về phía cơ thể lấp lánh ánh bạc của Hoài Vọng: …trắng thế này, hắn là hiệu ứng phản quang không tệ đâu nhỉ, ít ra thì không hấp nhiệt.

Y nghĩ thế bèn sáp đến gần, dùng đầu đẩy một bên cánh của Hoài Vọng, trốn dưới cánh chim của hắn hưởng mát.

Phù… đã ghê.

Ngay khi Kiêm Trúc vào cánh đó Hoài Vọng tức thì cứng đờ người, tư thế như vậy, giống như là Kiêm Trúc chủ động chui vào lồng ngực của hắn. Hắn cúi đầu liếc nhìn chú chim xanh nhỏ đang sung sướng vui vẻ làm tổ dưới cánh mình, lông chim bông bông lẫn với lông chim màu bạc của mình, trông dáng vẻ của ai kia thích thú vô cùng.

Hắn bèn mở cánh rộng ra thêm một chút, che chắn người nào đó càng kín hơn.

Từng trận tỉ thí diễn ra trong sảnh, Kiêm Trúc đội cánh to của Hoài Vọng ăn dưa hóng chuyện.

Y để thấy vị sư tỷ Thanh Hà Môn tự tay đẩy đồng môn vào cửa Thương để phá trận —— tuy rằng đệ tử bị đẩy ra ngoài cũng không phải người lương thiện hay tốt lành gì.

Chuỗi thức ăn trên Thanh Hà Môn, còn thú vị hơn trên Thương Sơn nữa.

Tỉ thí không bao lâu đã có kết quả, vị sư tỷ đó cuối cùng thì giành được hạng ba.

Khi trưởng lão lần lượt công bố thứ tự cho từng người, thì Kiêm Trúc nghe thấy trưởng lão gọi cô ta là “Nhược Tân”, hình như là nhị sư tỷ của một trưởng lão nào đó.

Thứ tự công bố xong xuôi, đại trưởng lão trong Thanh Hà Môn đứng dậy, chúng đệ tử hô vang một tiếng “Tẫn Hỷ Chân nhân”.

Tẫn Hỷ phất tay xoay người, dẫn lấy bọn đi chọn linh thú được thưởng.

Kiêm Trúc nhìn bóng lưng Tẫn Hỷ biến mất cuối con đường, y hỏi Hoài Vọng, “Thấy quen không?”

Hoài Vọng đi thẳng vào vấn đề, “Là hắn.”

Nhìn thân hình và khí tức kia, hẳn là kẻ áo đen đã đưa hai người dưới đáy động vào trong cung điện nuôi ma.

Dẫn đệ đi nhận linh thú? Kiêm Trúc rất hứng thú nở nụ cười.

Tiếp theo y ủn ủn vào cánh Hoài Vọng, ra hiệu cho hắn đuổi theo sau, “Ngài đoán xem hắn muốn dẫn đệ tử trong môn đi đâu? Có muốn đánh cược nửa khối linh thạch hạt dưa hay không?”

Hoài Vọng đập hai lần cánh bay vào không trung, “Muốn ăn thì ta mua cho ngươi.”

“…”

Hai người họ bám theo một đoạn, gần như là theo đường cũ đi vòng vèo trở lại phía sau núi. Tẫn Hỷ dừng bước lại, trước mặt quả nhiên là đình viện chăn nuôi ma vật, “Đi đi, mỗi người chọn một con rồi đi ra.”

Năm tên đệ tử chiến thắng nghe vậy, trên mặt mỗi người lộ vẻ mừng rỡ, trong lúc đối diện đó lại đề phòng lẫn nhau, chỉ lo người khác giành được linh thú tốt.

Kiêm Trúc và Hoài Vọng ẩn mình phía xa.

Kiêm Trúc xem năm đệ tử từng người đi vào, “Lấy ma vật nở ra làm linh sủng khen thưởng cho đệ tử, Thanh Hà Môn đúng là sáng tạo hết sự, quả là doanh nghiệp tiên phong của giới tu chân chúng ta.”

Hoài Vọng không trả lời, Kiêm Trúc hỏi tiếp, “Ngài nói xem ma khí xông tới trời như vật, các đệ tử nội môn không phát hiện được, hay nên nói là vui vẻ đón nhận?”

Hoài Vọng liếc y, “Phúc khí này cho ngươi, ngươi lấy ra?”

“…”

Kiêm Trúc hiểu được, xem ra là không phát hiện được.

Hoặc là bởi vì y vàHoài Vọng tu vi cao thâm cho nên liếc mắt một cái là nhìn ra ma khí, hoặc là Thanh Hà Môn dùng biện pháp gì đó để các đệ tử không nhận ra đây là ma vật.

Trăm phương ngàn kế như vậy, không làm chút chuyện lớn thì không còn gì để nói.

Không qua bao lâu, đệ tử đã vào trong đình viện đã dẫn “linh thú” mà mình tự chọn bên trong, đi ra.

Ánh mắt của Kiêm Trúc va phải con chim đậu trên bả vai Nhược Tân —— đó là một con chim màu tím thẫm, lông đuôi và lông cánh có một đường viền vòng màu vàng óng, con chim đó trông hết sức là hoang dã, dáng mắt không phải tròn vo, mà là xếch lên.

Trông cũng rất là tà mị cuồng luyến (1).

Kiêm Trúc biểu lộ cảm xúc, “Con chim đó đẹp trai quá.”

Bên cạnh y, Hoài Vọng quay đầu liếc sang y, “Sao cơ?”

Kiêm Trúc tuân theo tâm lý chia sẻ, ra hiệu cho hắn nhìn con chim màu tím thẫm đằng kia, “Con đó, có phải ngầu lắm đúng không?”

Hoài Vọng ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy con chim đẹp trai màu tím thẫm đó lạnh lùng cao ngạo đứng bả vai Nhược Tân, nhìn đời bằng nửa con mắt. Hắn cau mày: Đẹp trai chỗ nào, đen thui.

“Không thấy.”

“Sao lại thế chứ, ngài nhìn kỹ lại đi.” Kiêm Trúc không cho phép có người khiêu chiến thẩm mỹ của mình, đặc biệt là Hoài Vọng luôn luôn có vấn đề thẩm mỹ. Y cẩn thận phân tích cho hắn nghe, “Ánh mắt đó, ba phần lạnh nhạt, lông chim đó, sáng ngời bóng loáng, hoa văn đó, khoa trương cao quý …”

Hoài Vọng nghe thấy Kiêm Trúc không ngừng lải nhải, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy buồn bực, “Xấu.”

Hắn nói rồi nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Kiêm Trúc, “…”

Trong khoảng thời gian hai người thăm dò thẩm mỹ của nhau, thì Tẫn Hỷ lại dẫn năm đệ tử rời khỏi đây. Nhược Tân đi theo đằng sau, con chim màu tím thẫm đó cũng theo cô ta càng lúc càng xa.

Ánh mắt Kiêm Trúc đuổi theo: Thanh Hà Môn thông qua phương thức tỉ thí tặng đám chim chóc thú vật này cho các đệ tử có tu vi cao nhất trong môn phải, tất nhiên là có mục đích riêng không thể cho ai biết.

Đúng lúc bắt gặp, không bằng đi xem thử xem bọn chút có dự tính gì.

Y nghĩ vậy bèn đập cánh đi theo.



Hoài Vọng vừa mới tranh chấp hai câu cùng Kiêm Trúc, bị chọc nghẹn cả lòng, còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm giác được cánh của người bên cạnh đập lên..

Hắn quay đầu trở lại, tự nhiên thấy bên cạnh rỗng tuếch.

Lại ngẩng đầu, thì thấy chú chim xanh nào đó vỗ cánh, chạy như bay theo con chim đẹp trai mà y hết mực “ngưỡng mộ trong lòng”.

Hoài Vọng: …???