Không cần đến một
đêm, tin tức Triệu Đoạt đêm qua ở lại Mai viên đã truyền khắp trong phủ. Thanh Âm chỉ có thể âm thầm óan hận mà thành thanh thật thật ở trong
Trúc viên mà chép kinh. Trong khi đó Đinh Lan và Thu Nguyệt lại nghênh
ngang mà đi vào Mai Viên.
Hoa Tưởng Dung như mất hồn mà nằm ở trên giường. Đêm qua đã quá mệt nhọc,
hơn nữa chuyện phạt roi lúc trước đã làm cho nàng suy yếu đến cực điểm
cho đến khi nghe được những lời chúc mừng dối trá kia nàng mới gắng
gượng để ngồi dậy.
Đinh Lan vừa thấy bộ dáng tiều tụy của Hoa
Tưởng Dung thì nàng ta lập tức nghĩ đến đêm qua Vương gia cùng nàng lưu
luyến, đòi hỏi không thôi. Trong lòng nàng ta hận ý càng sâu. Đinh Lan
liền ngồi vào mép giường ấn Hoa Tưởng Dung nằm xuống, cười quyến rũ nói: “Muội muội chớ có đa lễ, đêm hôm qua hầu hạ Vương gia chắc là đã mệt
muốn chết rồi. Hôm nay, ta cùng Thu Nguyệt muội muội đem chút đồ bổ tới, muội muội vạn lần đừng nên từ chối.”
Thu nguyệt trong lòng ghen
ghét nhưng không thông minh khéo léo bằng Đinh Lan. Nàng ta cũng muốn
làm giống như Đinh Lan ngồi cạnh Hoa Tưởng Dung. Nhưng nàng ta làm không được, nàng chỉ ngồi xuống một cái ghế dựa cách đó không xa phụ họa nói: “Đúng vậy, đồ bổ này đều là do Vương gia lúc trước thưởng cho bọn ta,
lần này bọn ta lại cố ý đưa tới cho muội muội là vì để ăn mừng muội cuối cùng đã không từ thủ đoạn mà bò được lên giường của Vương gia.”
Quả nhiên bọn họ tơi là không có ý tốt, Hoa Tưởng Dung nghe ra được trong
lời nói của Đinh Lan và Thu Nguyệt đều tràn ngập khiêu khích. Nàng lập
tức trở nên cảnh giác hơn.
Nàng cố gắng kiềm chế lửa giận trong
lòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào khách khí nói: “Làm hai vị tỷ tỷ
chê cười. Lại nói tiếp, muội muội gả tiến vương phủ lâu như vậy mới là
lần đầu tiên được Vương gia thị tẩm, thật không nghĩ tới Vương gia ngài
ấy lại”
Hoa Tưởng Dung nói xong lại thẹn thùng mà cúi đầu.
Đinh Lan và Thu Nguyệt nhìn gương mặt e lệ của Hoa Tưởng Dung, đặc biệt là
gò má nàng đã đỏ ửng thì sự ghen ghét trong ánh mắt của bọn họ càng thêm rõ ràng.
Thu Nguyệt nhịn không được nói: “Muội muội, sau khi muội muội thị tẩm Vương gia có hay không”
Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng muốn nói ra lạ thôi của nàng ta.
Nàng lập tức bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Tỷ tỷ muốn hỏi cái gì? Vương
gia ngài ấy làm sao? Chẳng lẽ Vương gia có bệnh kín hoặc là ham mê khác
lạ gì sao?”
Thu Nguyệt vừa nghe, sắc mặt nàng ta trắng nhợt lập
tức liền lắc tay phủ nhận: “Không không có, Vương gia sao lại có thể có
bệnh kín chứ.”
Hoa Tưởng Dung trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt lại làm bộ thở dài nói: “ Vậy thì muội đã yên tâm rồi.”
Đinh Lan liếc Thu Nguyệt một cái, trong lòng nàng ta thầm mắng Thu Nguyệt
ngu dốt, ngay sau nàng tađó lại cười với Hoa Tưởng Dung nhằm thu hút sự
chú ý của nàng.
“Muội muội, ngày hôm qua sau khi thị tẩm Vương
gia chưa cho muội uống thuốc sao? Muội phải biết rằng, Vương gia từ
trước đến nay đều lo lắng cho sức khỏe của chúng ta, đây là lần đầu của
muội thì Vương gia nhất định sẽ ban cho muội một ít canh giảm đau.”
Nàng ta là đang hỏi đến “ canh tránh thai” sao? Nếu như vậy thì không chỉ có mình nàng bị ép uống chén thuốc đó. Nếu mình đoán không lầm thì ba vị
chủ tử của Lan, Cúc, Trúc viên cũng uống qua loại thuốc này.
Nghĩ như vậy Hoa Tưởng Dung không khỏi âm thầm suy nghĩ: Triệu Đoạt hắn rốt cuộc là có ý gì? Không muốn hài tử? Vậy thì hắn cưới nhiều nữ nhân như
vậy vào phủ là vì lý do gì? Chẳng lẽ chỉ là để làm ấm giường cho hắn
sao? Hoặc là ở hắn trong lòng, ngoài trừ nữ nhân mà ngày ấy nàng gặp lúc cung yến Mi Nhi ra thì những nữ nhân khác không có tư cách làm mẫu thân của hài tử của hắn?
“Muội muội? Muội muội? Muội làm sao vậy?”
Đinh Lan vươn tay quơ quơ trước mặt Hoa Tưởng Dung. Hiển nhiên, nàng ta
cùng Thu Nguyệt đều chú ý tới Hoa Tưởng Dung đang thất thần.
Hoa
Tưởng Dung thu hồi suy nghĩ đang đi xa, sắc mặt nàng lập tức liền ảm
đạm. Trong mắt nàng tựa như có nước trông nàng thật là điềm đạm đáng
yêu.
“Muội muội, muội sao vậy? Bọn ta khi dễ muội sao?” Đinh Lan
trong thấy bộ dạng hoa lê đái vũ của nàng, nhớ tới Thanh Âm trong Trúc
viên là bởi vì một câu nói đến Hoa Tưởng Dung thì liền bị Vương gia phạt ở Trúc viên chép kinh sao, nghĩ đến đây trong lòng nàng ta không khỏi
lo lắng.
“Không phải, không phải, các tỷ sao lại khi dễ muội muội chứ.” Hoa Tưởng Dung kéo tay áo Đinh Lan, thần sắc nàng buồn bã mà nói, “Chẳng qua là muội nghe tỷ tỷ nói xong thì trong lòng có chút buồn
thôi. Vương gia thật thương tiếc các tỷ tỷ, còn cẩn thận tỉ mỉ mà ban
thuốc, nhưng cố tình muội lại không có cái phúc khí như vậy. Không nói
đến Vương gia ngài ấy không có thương tiếc cho lần đầu tiên của muội,
ngay cả thuốc gì cũng không cho muội nửa phần thì làm sao muội không
thương tâm đây? Như vậy có thể thấy được ở trong lòng Vương gia, muội
không bằng mọt gốc của các tỷ.”
Hoa Tưởng Dung một bên nói, một
bên lại len lén dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Rồi nang trộm giương mắt nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Đinh Lan và Thu Nguyệt. Nàng tiếc
là không thể trùm chăn cười ha ha.
Lời tác giả: (nữ chủ của chúng ta rốt cuộc uy phong một phen...)