Tiên Thê Nam Đương

Chương 52: Em Muốn Ăn Thịt



Editor: Kei
Beta: LP
_____
Phượng Dương có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu mới tỉnh.

Nhưng khi hỏi Yến Lưu, anh ta lại nói là chưa được nửa ngày.

Có lẽ là vì hiện tại bọn họ đang ở Tiên giới nên cậu mới nghĩ là đã lâu lắm rồi.
Phượng Dương nhìn xung quanh, quả nhiên vẫn là nhà gỗ nơi cậu ngủ trước đây, nhưng khung cảnh bên ngoài ngôi nhà đã thay đổi, không còn là sự trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mùa thu nữa mà là mùa hè tràn đầy xanh tươi.

Linh khí cũng dồi dào hơn trần gian rất nhiều.
Ọt ọt…..
Bụng Phượng Dương réo lên.

Cậu lúng túng nhìn Yến Lưu rồi hỏi: “Tiên quân đâu rồi?”
Yến Lưu cố nén cười đáp: “Tiên quân đang tiếp một vị khách quý, có lẽ một chút nữa mới trở về được.

Nhưng trước khi đi Tiên quân có nói, nếu ngài tỉnh lại có thể tới gặp ngài ấy bất cứ lúc nào.



Phượng Dương nghĩ thầm, nếu là khách quý, thì chắc không phải là người trong nhà, hơn phân nửa là người cậu chưa từng gặp, giờ tới đó thì cũng không quen biết.

Hơn nữa lỡ bụng dạ của cậu lại biểu tình trước mặt khách thì dọa người quá, cậu không nên qua đó thì.

Sau khi rời giường, cậu tiện tay cầm một linh quả ăn lót dạ, đồng thời hỏi Yến Lưu: “Chúng ta trở về đây từ lúc nào?”
Lòng Yến Lưu kêu “lộp bộp” một cái, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không.

Anh ta nói: “Chắc là khoảng nửa canh giờ (1 tiếng, một canh giờ = 2 tiếng) trước.”
Thế nghĩa là dưới phàm trần đã trôi qua nửa tháng rồi.

Phượng Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc này Mặc Đình có chuyện phải làm nên trở về hơi vội.

Về phần chuyện cậu không có thần tịch mà lại có thể đến Tiên giới, cậu cũng không định hỏi lại, vì cậu cảm thấy Mặc Đình luôn có cách giải quyết.
Chỉ là không biết tại sao, cậu cảm thấy rất đói, cực kì đói, không giống với kiểu chỉ ngủ hơn nửa canh giờ.
Chẳng lẽ sau khi cậu ngủ vài canh giờ thì Mặc Đình mới đưa cậu về Tiên giới? Nếu đúng như vậy thì cũng có lý.
Phượng Dương bước ra ngoài chậm rãi vươn vai, không hề hay biết bản thân đoán đúng hướng rồi, chỉ là không đoán ra được chân tướng.
Sự thật là, để có thêm thời gian học cờ mà không bị phát hiện, vị tiên quân tâm cơ nào đó đã ngang ngược mời một vị Đế quân nào đó xuống phàm trần, rồi chỉ bảo y trong nửa tháng ở phàm trần.

Mà trong nửa tháng này Phượng Dương vẫn còn say giấc nồng, cho đến khi ngài Tiên quân học được kha khá rồi mới đưa cậu về Tiên giới.

Nói cách khác, Phượng Dương nghĩ rằng cậu ở phàm giới ngủ mấy canh giờ, sau đó ở Tiên giới ngủ nửa giờ, nhưng thực tế là, cậu ngủ nửa tháng ở phàm giới, đến Tiên giới thì vẫn chưa đầy nửa canh giờ.
Vì không để mình bị mất mặt trước vợ, ngài Tiên quân cũng đủ liều mạng.
Ở Vô Cực Điện, vị Đế quân cao lớn hùng dũng không nhịn được khinh bỉ: “Uổng công ngươi sống hơn ba trăm năm, còn đi lừa gạt một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi.”
Mặc Đình mặt không đỏ tim không đập: “Có gì hiếm lạ lắm sao? Haiz, ngươi cũng đừng có nói ta.

Năm đó khi ngươi ở bên Đế hậu chẳng phải cũng chết mê chết mệt người ta sao? Lão Đế quân nói gì ngươi cũng không thèm nghe.”
Đế quân nghẹn họng trân trối, nghĩ lại hình như đúng là vậy, bèn thu cờ lại – hắn ghét bỏ mấy quân cờ chói lòe lòe phèn ói của tên Long quân nào đó! Không thèm hiếm lạ!
Tay Mặc Đình đột nhiên trống rỗng, y đổi thành bưng trà: “Nếu mà còn thua nữa thì mặt già của ta sẽ chẳng còn lỗ nẻ nào để chui đâu.”
Nét mặt Đế quân đầy vẻ hứng thú muốn xem kịch vui: “Này thì phồng má làm người mập (ý chỉ những người cố làm những chuyện vượt quá khả năng), là ngươi tự làm tự chịu.”
Mặc Đình nhướng mày: “Dùng ‘Phồng má làm người mập’ ở đây có thích hợp không?”
Đế quân nói: “Ta nghĩ là khá hợp đấy.

Nói tới thì… Vợ của ngươi có biết về Diệp Hân Lan không?”
Mặc Đình nói: “Có, ta đã nói với em ấy.

Khi ta đưa em ấy đến núi Bàn Long, em ấy cũng đã nhìn thấy Diệp Hân Lan.”
Đế quân: “…Thế Diệp Hân Lan nhìn thấy ngươi dẫn người tới mà không nói gì à?”
Nghe vậy Mặc Đình tức đến khịt mũi, hừ một tiếng:” Ả ta không nói gì, cũng không cho ả ta cơ hội nói.


Nhưng ả ta thật sự là một người không có đầu óc.

Ngày đó chị cả của ta sắp sinh nên ta đưa Dương Dương về gặp cha mẹ ta, là ngày tốt đúng không? Ả ta thì hay rồi, ngang nhiên ngồi đánh đàn nhạc đám ma ở đình Yến Minh, ngươi nghĩ ả đang rắp tâm tính toán điều gì? Nếu không phải mẹ ta khoan dung độ lượng, anh trai ả lại có ân với ta, ả ta sẽ không sống được tới bây giờ đâu.”
Đế quân: “Dù sao thì ngươi cũng nên cẩn thận chút.

Ả ta không có được người mình yêu thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Dù sao Diệp Hân Lan cũng không phải là anh trai Diệp Ly Hiên của ả, toàn bộ điều tốt đẹp đều bị ông trời dồn hết lên người Diệp Ly Hiên rồi, Diệp Hân Lan này chắc chắn không phải là người tốt.”
Mặc Đình tỏ vẻ đã hiểu, nhưng y thực sự không muốn nói nhiều về chuyện này.

Vì vậy sau khi nói xong những chuyện khác, y lập tức tống Đế quân về Vô Cực Điện.

Đế quân bước trên mây mà đi, còn Mặc Đình vội vã đi tìm vợ nhỏ của y.
Tuy ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhưng tách ra một lát đã nhớ muốn chết.
Lúc này Phượng Dương đã ăn hết ba linh quả lót dạ nhưng vẫn cảm thấy đói bụng, đói tới mức bất thường.

Mặc dù cậu vẫn chưa hoàn toàn tích cốc (một cảnh giới tu chân, lúc này người tu luyện không cần ăn cơm, mà hấp thụ linh khí để sống), nhưng bình thường vài ba ngày không ăn thì vẫn không có vấn đề gì.

Lẽ ra y không thể đói tới độ ăn được cả một con bò như bây giờ chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thậm chí cậu còn muốn cắn Yến Lưu vài miếng cho đỡ đói.
Thỉnh thoảng Yến Lưu lại bị ánh mắt quái dị nào đó quét tới, lông tơ toàn thân dựng đứng, còn tưởng là lời nói của mình đã lộ ra sơ hở gì đó.

Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn không thấy có vấn đề gì.


Đúng lúc này, “Kẹt ~” một tiếng, cửa bị đẩy ra, ngài Tiên quân bước vào.
“Bảo bối tỉnh rồi à?” Mặc Đình cười nói, “Sao em tỉnh rồi mà không đi gặp anh?”
“Em muốn ăn chút gì đó trước khi đi.” Phượng Dương nói, “Không biết có phải em ngủ lâu quá không, lúc tỉnh lại em cảm thấy rất đói.”
“Thấy đói rất bình thường mà, em muốn ăn gì? Vi phu sai người làm cho em” Mặc Đình ôm lấy Phượng Dương, cười nói: “Hay là em muốn ăn ve sầu? Nếu em muốn thì giờ chúng ta đi ra sau núi bắt.”
“Em không muốn ăn ve sầu…Em muốn…” Phượng Dương nghi hoặc nghiêng đầu, giống như là cậu không thích ăn ve sầu thì không phải là cậu nữa.

Cậu ngửi thấy mùi của ve sầu ở đầu giường nhưng cậu thực sự không cảm thấy thèm ăn chút nào, mà lại có chút thèm ăn thịt.

Vì vậy, cậu nói với Mặc Đình: “Em muốn ăn thịt.”
“Thịt?” Mặc Đình hơi giật mình.
“Ừm, thịt bò, thịt cừu, thịt thỏ, thịt cá đều được.” Phượng Dương nói, “Miễn là ngon.”
Nếu không phải y có thể nhìn thấy linh thể thực sự của Phượng Dương, thì ngay cả Mặc Đình cũng sẽ nghi ngờ lựa chọn của bản thân có vấn đề.

Nhưng vấn đề gì thì cũng không quan trọng bằng việc Phượng Dương vui vẻ.
Cho nên hơn 20 phút sau, trước mặt Phượng Dương đã bày ra đủ loại món ăn làm từ thịt như thịt bò kho tàu, đùi cừu nướng, cá hấp, v…v… Mặc Đình vẫn băn khoăn không biết mấy món này có ngon không? Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, Phượng Dương đã ăn hết sạch bốn món, chỉ còn lại một ít nước canh.
Vẫn còn thấy thòm thèm.
Mặc Đình há hốc mồm hỏi: “Em còn muốn ăn nữa không?”
Phượng Dương không ngờ mình có thể ăn nhiều như vậy, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn như nhìn thấy ma quỷ.

Nhưng một lúc sau, cậu nghe thấy chính mình nói: “Còn!”.