Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 7: Con giun

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tagoon


Hùng Dã mang thịt Lăng Bối long trở lại huyệt động của mình, nhìn bên trong quét tước sạch sẽ, đột nhiên không còn dũng khí bước vào.


Năm trước, huyệt động y có rất nhiều đồ vật.


Bên trong có da thú mà y tích cóp, viên đá xinh đẹp y nhặt được, còn có xương cốt của loài khủng long nào đó y săn được.


Nhưng qua mùa đông trước, sau khi thông báo của y và Sư Lệ được tiếp nhận, y liền đem tất cả mấy thứ này ra, da thú y cho Hầu gia gia, nhờ vả Hầu gia gia giúp y làm quần áo và đệm.


Viên đá xinh đẹp thì đưa cho tư tế gia gia, nhờ tư tế gia gia làm cho y một hôn lễ hoàn mỹ.


Đến nỗi mấy khúc xương khủng long kia...... Sư Lệ không thích mấy thứ này, y liền vứt.


Lúc ấy, ngay cả đồ ăn trong mùa đông y chuẩn bị cho mình, y cũng chia cho Sư Lệ một nửa.


Sư Lệ vừa mới gia nhập bộ lạc không lâu, bởi vì phải nuôi cả mẹ và em trai nên trong tay hắn không có tồn lương gì cả. Đến nỗi y...... Y thức tỉnh thành gấu ngựa, trong mùa đông có thể thông qua ngủ đông để tiết kiệm đồ ăn.


Kết quả hiện tại, Sư Lệ thế nhưng đổi ý.


Hùng Dã cảm thấy có chút tức giận, nhưng lại nhịn không được tìm mọi lý do cho Sư Lệ, tỷ như đàn ông cường đại đều sẽ muốn sinh thật nhiều hậu đại, Sư Lệ nghĩ như vậy thật ra cũng không kỳ quái.


Nhưng Sư Lệ nếu như không muốn, lúc trước có thể cự tuyệt y, y cũng sẽ không dây dưa không rõ, vì sao đến tận bây giờ mới nói?


Sư Lệ lúc trước vẫn luôn đối xử rất tốt với y, hiện tại đột nhiên thay đổi, có phải là không thật lòng hay không, có phải Dương Oánh hay Dương Tốc đã nói gì đó chăng?


Hùng Dã suy nghĩ rất nhiều, nhìn huyệt động sạch sẽ của mình, lại nhìn trên người toàn là vết máu, y xách theo thịt Lăng Bối long rồi đi ra ngoài.


Y tiếp tục ở lại trong bộ lạc, khẳng định sẽ có rất nhiều người tới hỏi chuyện giữa y và Sư Lệ, y vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn.


Nghĩ như vậy, Hùng Dã chạy trốn càng nhanh.


Phụ cận bộ lạc có một dòng suối nhỏ, người trong bộ lạc sẽ rắc một ít hạt giống cây có thể ăn được ở cạnh bờ, cũng hay tới nơi này lấy nước hoặc là giặt rửa đồ vật.


Nhiều người đi lại thường xuyên đã hình thành nên một con đường nhỏ.


Hùng Dã muốn tới bên đó, nhưng nghĩ đến nơi mọi người thường đi khẳng định sẽ có người, liền hướng về phía hạ du đi tới, sau đó chui thẳng vào trong nước.


Y ngâm mình trong nước, tắm rửa sạch sẽ đồng thời rửa sạch miếng thịt Lăng Bối long, sau đó lại đặt thịt Lăng Bối long trên bờ, bắt đầu lật mấy cục đá bên dòng suối.


Y khi còn nhỏ lúc đói bụng, thường thường tới bên dòng suối, mở cục đá bên suối ra tìm xem có con cua gì đó hay không, có đôi khi còn bắt được rắn......


Hùng Dã chậm rãi lật đá, nhưng đại khái là do trời lạnh, y không lật ra được thứ gì. Nhưng thật ra bởi vì ngày mưa, bờ sông có không ít giun bò ra thông khí.


Hùng Dã cũng không biến lại về hình người. Y từ trong nước bò ra, đặt mông ngồi ở bờ suối, dùng móng vuốt thật dài của mình đào giun.


Móng vuốt y rất dài, một vuốt đi xuống có thể cạo ra cả tảng lớn bùn đất, sau đó y liền nhặt ra từ trong đó những con giun có lẽ so với móng vuốt của y còn nhỏ hơn từng đám từng đám......


Hùng Dã làm rất nghiêm túc, cứ đào như vậy đã được vài tiếng đồng hồ, mấy con giun đào được bị y đặt ở trên mấy phiến lá to rộng, ước chừng có một đống lớn.


Trong lúc bất tri bất giác, mưa tạnh rồi.


Hùng Dã ngửi ngửi mùi hương trong không khí, đột nhiên nhìn về một phía: "Chu Tịch?"


Hùng Dã gọi Chu Tịch một tiếng, nhưng Chu Tịch không hề đáp lại. Hùng Dã ngẩn người, thực mau liền ý thức được nguyên nhân.


Khứu giác của y rất nhạy, mùi vị cách xa một km cũng có thể ngửi được, Chu Tịch e là vẫn còn ở rất xa.


Đào giun một lúc lâu, Hùng Dã đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn thấy trên người mình toàn là bùn, y trở lại dòng suối nhỏ tắm rửa một cái.


Tắm rửa xong, Hùng Dã mới phát hiện trời sắp tối rồi, không chỉ có như thế, y còn cực kỳ cực kỳ đói bụng.


Y tối hôm qua ăn rất nhiều, buổi sáng ra cửa thì không ăn cái gì -- ăn no không có lợi cho hành động, đói khát vừa phải còn có thể giúp cảm giác y càng thêm nhạy bén.


Nhưng sau đó đi săn tốn rất nhiều sức lực, còn cùng Sư Lệ đánh một trận, lại đào giun mấy tiếng liền...... Cứ như vậy cả ngày bụng y liền đói meo.


Hùng Dã biến thành hình người, giặt sạch da thú vây quanh bên hông, không rảnh khó chịu, chỉ muốn ăn một bữa no nê.


Mà lúc này, Chu Tịch xuất hiện ở trước mặt y.


Chu Tịch vừa cao vừa gầy, da thú che thân thể hắn kín mít. Trên tay hắn cầm một ít cỏ, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn có chút ngốc ngốc.


"Ngươi sao lại chạy tới đây? Không sợ gặp được nguy hiểm sao?" Hùng Dã nói.


"Vẫn tốt." Chu Tịch nói.


Hùng Dã nhìn thoáng qua mấy cọng cỏ trên tay Chu Tịch, bước đến chỗ giun mình vừa đào, sau đó dùng vài cái lá lớn bọc chúng lại, gói thành hai bao đưa cho Chu Tịch: "Cho ngươi, ăn nhiều chút đi!"


Y đào giun chỉ vì muốn khiến mình dễ chịu hơn, con giun này hương vị không tốt, y từ lâu đã không ăn.


Chu Tịch nhìn rau pha lê* thích hợp ăn sống, hương vị còn rất ngon mà mình vất vả tìm được, lại nhìn hai bao giun lớn Hùng Dã cho hắn: "......"
*Băng thái (Crystal ice plant): mình tự đặt là rau pha lê. Ai biết rau này thì bảo mình nhé.



"Cầm đi." Hùng Dã nhét giun vào trong ngực Chu Tịch, lại xách tảng thịt Lăng Bối long lên, nói: "Đi về thôi!"


Chu Tịch cũng không phản đối, đi theo phía sau Hùng Dã trở về.


Hắn xuyên qua tới thế giới này đã một tháng rưỡi.


Thế giới này, với hắn mà nói tốt đẹp nhưng lại quái dị.


Tốt đẹp là bởi vì hoàn cảnh nơi này thật sự quá tốt. Hắn ở mạt thế giãy giụa cầu sinh vài chục năm, thân là một dị năng giả thực vật hệ cùng tinh thần hệ song trọng, đến lúc chết thế nhưng đã nhiều năm chưa được ăn rau xanh.


Hoàn cảnh sinh thái nơi này tốt như vậy, với hắn mà nói đương nhiên là phi thường tốt đẹp.


Đến nỗi quái dị...... Ở địa phương này con người có thể biến thành đủ loại động vật có vú. Con mồi của bọn họ thế mà lại là khủng long...... Đây có thể không quái dị sao?


Chu Tịch vất vả vài chục năm, sau khi tới nơi này cũng không muốn làm gì nữa. Nhưng cuối cùng vẫn là nên đi ra bên ngoài bộ lạc vài vòng, đại khái hiểu rõ tình huống của thế giới này.


Trên thế giới này, con người có thể biến thành động vật có vú. Mà thiên nhiên, có khủng long, có loài bò sát, động vật lưỡng cư, chim, cá và cả các loại côn trùng, chỉ là không có động vật có vú.


Nói cách khác, toàn bộ thế giới, động vật có vú chỉ có duy nhất con người.


Đến nỗi tình huống của con người...... Bộ lạc chỗ hắn không có văn minh gì cả, còn bên ngoài thì không rõ thế nào.


Chẳng qua hắn cũng không hiếu kỳ về thế giới bên ngoài, hắn lười đi thăm dò.


Vội vài chục năm, hắn hiện tại chỉ muốn ăn uống no đủ rồi ngủ một giấc thật sâu. Mà có dị năng thực vật trong tay, hắn cũng không lo lắng ăn không đủ no.


Đến nỗi ăn thịt...... Sau khi mạt thế, môi trường chuyển biến xấu khiến thực vật chết sạch, dị năng hệ thực vật của hắn không còn đất dụng võ, đồ vật để lấp đầy bụng cũng chỉ có thịt các loại động vật biến dị và các loại đồ hộp. Hắn đã ăn thịt đến phát ngán rồi, bây giờ chỉ một miếng nhỏ cũng không muốn ăn.


Rau dưa trái cây tươi mới ăn thật ngon!


Hương vị ngọt ngào của trái cây, hắn đã bao nhiêu năm rồi không được nếm qua?


Chu Tịch đối với sinh hoạt hiện tại của mình thực vừa lòng, thịt bộ lạc phân cho hắn hắn đều chủ động từ bỏ.


Thịt khủng long...... Kỳ thật cũng không quá ngon.


Chẳng qua, Hùng Dã này ở thời điểm hắn vừa xuyên qua tới đây đã từng giúp hắn, luôn muốn cho hắn ăn nhiều thịt. Ngày hôm qua tặng hắn thịt không nói, hôm nay còn tặng hắn giun......


Chu Tịch chậm rì rì đi theo phía sau Hùng Dã, dùng dị năng quét bớt một vài loại cây vướng víu phía trước Hùng Dã, nếu cảm giác được loài có thể ăn được thì dùng dị năng làm chúng nó sinh trưởng lớn hơn chút.


Lúc hai người trở lại bộ lạc, trời đã tối đen như mực.


Hùng Dã bò lên trên vách núi, thực mau liền biến mất. Chu Tịch nghĩ nghĩ, đi đến chỗ mà mấy đứa nhỏ trong bộ lạc hay đi đào giun để phóng sinh chúng.


Gấu ngựa thương tâm chạy đi đào giun rất đáng yêu, nhưng hắn thật sự không ăn giun......