Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 50: Ăn thịt

Edit: Tagoon


Người trong bộ lạc không có nghĩ nhiều giống như Chu Tịch, bọn họ hiện tại quá vui sướng.


Chẳng sợ ngày hôm qua nhìn thấy con cự thú, có người bị dọa đến đái ra quần, bây giờ thấy nhiều thịt như vậy, mọi người lập tức liền cao hứng lên.


Bọn họ đời này chưa từng nhìn thấy nhiều thịt như vậy, càng quan trọng là...... Bên kia vẫn còn rất nhiều thịt tràn đầy núi đồi nữa kìa!


Các chiến sĩ trong bộ lạc đã dọn được một lượt, sau khi đặt xuống lại ngựa không dừng vó đi dọn tiếp. Những người già yếu trong bộ lạc thì bắt đầu xử lý đống thịt.


Những thi thể dọn về rất nhiều cái đều tàn khuyết không được đầy đủ, bọn họ đơn giản cắt bỏ chân tay, sau đó để lại những khối thịt hoàn chỉnh, ném hết thịt nát vào nồi nấu.


Nồi đá lớn trong bộ lạc không đủ dùng, mọi người còn đem nồi nhỏ trong sơn động của mình dọn ra ngoài. Lại có người đi hái một ít lá cây lớn trở về, bọc thịt ở bên trong rồi bỏ vào lửa nướng.


Trong bộ lạc tràn ngập một cỗ...... Hương vị khó ngửi.


Tóm lại Chu Tịch không cảm thấy thơm.


Đương nhiên Hùng Dã không nghĩ như vậy. Sau khi lăn lộn một phen, Hùng Dã đã sớm đói ngấu. Đáng nhẽ ra vào lúc này Chu Tịch sẽ chuẩn bị đồ ăn cho y, nhưng hiện tại Chu Tịch sắc mặt trắng bệch, rõ ràng không làm được cái gì.


Hùng Dã kéo cái chân bị thương đi ra cửa động, hướng xuống phía dưới kêu lên: "Hùng Mao!"


Đại khái là vì lúc Thần Thú tế được Hùng Dã ôm, mấy ngày nay Hùng Mao vẫn luôn sán đến bên cạnh Hùng Dã, Hùng Dã đối với Hùng Mao cũng dần trở nên quen thuộc.


"Anh trai." Hùng mao tung ta tung tăng đi tới.


"Hùng Mao, ngươi giúp ta một việc, giúp ta nướng thịt đi." Hùng Dã nói.


Hùng Bạch ném khối thịt tươi kia xuống liền đi mất, không chỉ huyết nhục mơ hồ rất khó coi, còn không thể ăn được......


"Vâng!" Hùng Mao vô cùng vui vẻ đáp ứng.


Khối thịt kia đại khái có 30 cân, Hùng Mao cũng chỉ 50-60 cân. Đổi lại lúc chưa thức tỉnh, nó liền tính lấy được, cũng không có cách nào cầm một miếng thịt như vậy xuống dưới sơn động để nướng, hiện tại nhưng thật ra có thể thoải mái đem thịt đi.


Hùng Dã lại nói: "Trong bộ lạc có rau cỏ gì ăn được không? Lấy cho ta một ít."


"Có có!" Hùng Mao liên tục gật đầu, nhanh chân chạy đi.


Hùng Dã lúc này mới nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, khối thịt kia bị cầm đi rồi, ngươi đừng sợ."


"Cảm ơn." Chu Tịch bật cười.


"Ngươi ngày hôm qua là tới tìm ta sao? Có phải bị dọa rồi hay không?" Hùng Dã lại hỏi.


Chu Tịch gật gật đầu: "Con cự thú kia......"


"Hắn rất đáng sợ, chẳng qua ngươi đừng lo, có ta ở đây rồi!" Hùng Dã vỗ vỗ ngực an ủi bạn lữ của mình, kết quả không cẩn thận đập đúng vào chỗ bị thương, y lập tức kêu lên một tiếng "ai ui".


Chu Tịch: "......"


Hùng Dã cảm thấy người hôm qua đặc biệt lợi hại, từng thầm nghĩ muốn cùng người khác tâm sự, nhưng bộ dạng này của Chu Tịch...... Y cảm thấy vẫn là không cần nói với Chu Tịch.


Nhưng thật ra Chu Tịch hỏi: "Người trong bộ lạc có phải dọn về rất nhiều thịt hay không? Nhiều thịt như vậy...... Phải bảo tồn như thế nào bây giờ?"


Hùng Dã sửng sốt, cũng có chút phát sầu.


Trên thực tế, lúc này tư tế đã bắt đầu phát sầu.


Thịt tươi rất dễ hư thối, để không được mấy ngày. Bộ lạc trước kia bình thường toàn nướng sơ qua để bảo tồn trong thời gian ngắn -- Thịt đã nướng có thể giữ vài ngày, nếu như không ngại, mỗi lần ăn cắt bỏ phần rìa bên ngoài đem, bên trong nướng lại một lần nữa, như vậy có thể để càng lâu.


Nhưng muốn bảo tồn trường kỳ, nhất định phải ướp.


Dĩ vãng vào lúc này, đội đổi muối của bọn họ đã đổi về được rất nhiều muối. Đột nhiên lấy được nhiều thịt như vậy, mọi người ăn mấy ngày, lại ướp một ít, tóm lại sẽ không lãng phí. Nhưng hiện tại, bọn họ không có đủ muối!


Muối để ướp không đủ mà nói, thịt bảo tồn không được bao lâu sẽ hỏng mất!


Tư tế sầu muốn chết.


Nhiều thịt như vậy, lãng phí chẳng phải rất đáng tiếc sao?


Còn đang mải suy nghĩ, đội săn thú lại đưa về một mớ thịt. Hùng Hà nói: "Ở bên kia hiện tại một con dã thú cũng không có, chỉ có thịt đầy khắp núi đồi. Người có thể đi lại trong bộ lạc, tất cả cùng ta đi lấy thịt!"


Bọn họ sau khi nhìn thấy con cự thú kia, không bỏ xuống được bộ lạc nên đều không chạy, nhưng tất cả động vật đều chạy đi hết rồi......


Nguyên bản thường xuyên sẽ đụng phải khủng long đáng sợ với cả rắn rết gì đó, lần này một con cũng không gặp được!


Hùng Hà cảm thấy có thể cho người trong bộ lạc đi mở mang tầm mắt.


Tư tế đồng ý, vì thế người trong bộ lạc liền dốc toàn bộ lực lượng đi dọn thịt.


Hùng mao vội vội vàng vàng nướng thịt cho Hùng Dã xong liền đi theo đi, đương nhiên, nó cũng không quên đưa ít rau cho Hùng Dã.


"Chu Tịch, ăn cơm." Hùng Dã mời Chu Tịch.


Đám trẻ con trong bộ lạc đều đi dọn thịt, nhưng không ai kêu Chu Tịch cùng đi.


Chuyện ngày hôm qua mọi người đều đã biết -- Chu Tịch đi tìm Hùng Dã, sau khi chạy đến nơi thế nhưng mệt đến hôn mê, còn phải để cho người khác cõng trở về...... Bảo hắn đi dọn thịt, đây chẳng phải tự tìm phiền toái cho mình sao?


Hùng Dã mời Chu Tịch xong liền cắn đầy một miệng thịt.


Chu Tịch nhìn "rau xanh" Hùng Mao mang tới thì có chút bất đắc dĩ.


Loại rau dại mà người trong bộ lạc thường ăn này, hương vị một chút cũng không ngon, hắn bình thường đều không ăn. Đây còn chưa tính...... Chỗ rau này không chỉ không tươi mới mà còn rất bẩn.


"Hùng Dã, ta không muốn ăn, muốn nằm nghỉ một lát." Chu Tịch nói. Hắn cũng đói bụng, đói đến mức ngực dán lên phía sau lưng, cần phải ăn một chút gì đó.


Nhưng ngày hôm qua hắn giết chủ yếu là Tiết Hung Ngô Công linh tinh, cái loại thịt này hắn một miếng cũng không muốn ăn. Cho nên, hắn vẫn là dùng một chút dị năng vừa mới khôi phục giục sinh ra ít thực vật để ăn.


"Ngươi đi nghỉ ngơi đi." Hùng Dã vội vàng nói, lại cắn một miếng thịt.


Chu Tịch vào "phòng ngủ" của bọn họ, buông mành da thú xuống, bắt đầu giục sinh thực vật ra ăn.


Sau đó có chút bất đắc dĩ phát hiện, hắn ăn bao nhiêu cũng không đủ no.


Sau đó hắn dứt khoát không ăn nữa, bắt đầu tu luyện, thuận tiện cũng bắt đầu cân nhắc chuyện tăng thực lực lên cho Hùng Dã.


Hắn đã nghiên cứu ra một bộ phương pháp có thể giúp thú nhân tự mình hấp thu năng lượng trong cơ thể, chỉ là còn chưa hoàn thiện, cần phải sửa chữa.


Công pháp như vậy, nếu như để Hùng Dã tự chủ tu luyện, tốc độ tăng thực lực của Hùng Dã khẳng định sẽ nhanh hơn rất nhiều.


Nhưng công pháp này phải làm thế nào để đưa cho Hùng Dã lại là một vấn đề.


Hắn có thể giống như lời từng nói với tư tế, bịa đặt ra một lý do được Thần Thú ban tặng. Nhưng đưa công pháp ra ngoài như vậy, lấy tính cách của Hùng Dã hẳn là sẽ cho toàn bộ bộ lạc tu luyện.


Kể từ đó, phá hư cân bằng sinh thái là chuyện đương nhiên, nếu như bị người phát hiện dị trạng của bộ lạc......


Thất phu vô tội hoài bích có tội.


Nhìn bộ dạng của Tượng Thiên là biết, cường giả bên ngoài hơn phân nửa không biết loại công pháp tu luyện này. Dưới tình huống như thế, trong bộ lạc có một mình Hùng Dã biến cường, có thể nói là y ăn thiên tài địa bảo nào đó. Toàn bộ bộ lạc biến cường, phải tìm lý do nào mới được đây?


Thật sự làm như vậy, có lẽ mọi người còn chưa tu luyện ra thành quả gì đã bị kẻ khác tiêu diệt.


Rốt cuộc hắn từng nghiên cứu, nếu như không có hắn trợ giúp, ngay cả khi dùng công pháp kia tu luyện, ít cũng phải một hai năm mới có thể đạt tới trình độ hiện tại của Hùng Dã. Người nào trời sinh tương đối yếu thậm chí có khả năng phải luyện năm sáu năm. Đến nỗi muốn luyện đến trình độ hiện tại của hắn......


Nếu hắn không giúp Hùng Dã, Hùng Dã 50-60 tuổi có thể đạt tới đã là vận khí tốt.


Đến nỗi những người khác...... Phỏng chừng cả đời này đều không đạt được.


Hùng Dã muốn nhanh chóng tăng trưởng thực lực, không chỉ có yêu cầu tu luyện, còn cần đến hắn hỗ trợ mới được.


Nếu Hùng Dã phải mất 50-60 năm mới có thể mạnh được như mình, hoa hiên vàng cũng đã lạnh rồi* -- Ai biết mấy năm này sẽ phát sinh ra chuyện gì?
*Hoa hiên vàng cũng lạnh rồi: quá lâu, quá muộn, thường dùng để trêu chọc, phê bình những người đến trễ (theo cách không làm tổn thương mặt mũi).


Hắn cần thiết phải nhúng tay, nhưng phải nhúng tay như thế nào lại là một vấn đề.


Thực lực của hắn rất mạnh, cực kỳ có thể hù người, nhưng kỳ thật chính là một con hổ giấy, chọc một cái liền rách, bên trong còn có một quả bom hại người hại mình.


Loại tình huống này một khi bị người phát hiện, muốn đối phó hắn thật sự quá đơn giản. Nếu như hắn để lộ thân phận đi dạy Hùng Dã, quá dễ dàng sẽ bị người khác phát hiện -- Hùng Dã căn bản không phải người có thể che giấu suy nghĩ của mình.


Thời điểm ở mạt thế, đám tang thi đó nếu như có đầu óc, sau khi làm hắn phát điên thì thừa dịp hắn kiệt lực, dễ như trở bàn tay là có thể giết hắn.


Tang thi không có đầu óc, mà người ở địa phương này, liền tính đơn thuần thì cũng là có đầu óc. Nhược điểm của hắn không thể bị người khác biết.


Hơn nữa hắn không muốn đối mặt với một loạt phiền toái sau khi tiết lộ thân phận.


Khác không nói, nói ngay Hùng Dã.


Hùng Dã hiện tại rất thích hắn, chân tình thực lòng thích. Nhưng phần tâm ý này, một phương diện là bọn họ đã thành bạn lữ, về phương diện khác hẳn là hắn rất yếu, kích phát ý muốn bảo hộ của Hùng Dã. Nếu như đổi sang trạng thái khác, ai biết Hùng Dã sẽ biến thành bộ dáng gì?


Mỗi ngày sùng bái nhìn hắn? Nơm nớp lo sợ nhìn hắn?


Chu Tịch xoa xoa cái mũi, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã kéo cái chân thương tới đây: "Chu Tịch, Hùng Mao mang theo mấy cái trái cây trở về, cái này hẳn là ăn ngon."


Hùng Dã cho Chu Tịch mấy loại trái cây Chu Tịch thường ăn, chính là cái loại sản lượng rất cao nhưng cực kỳ chua.


Trái cây này rõ ràng còn được rửa qua.


Chu Tịch một chút cũng không cảm thấy trái cây này sẽ ăn ngon, nhưng hắn vẫn tiếp nhận, ăn một miếng.


Quả nhiên rất chua......


Hôm nay người trong bộ lạc vẫn luôn bận rộn, vội tới vội lui đến tận nửa đêm cũng chưa ngừng lại.


Khe núi trở thành núi thây biển máu.


Chu Tịch có chút may mắn, hắn đã đem trạng thái điều chỉnh trở lại, tinh thần lực cũng khôi phục không ít, hiện tại đám đồ vật kia sẽ không ảnh hưởng đến hắn.


Trên thực tế, chỉ cần hắn không động thủ thì sẽ không xảy ra chuyện gì.


Nhưng vừa động thủ liền dường như kích phát phản ứng, lập tức đại khai sát giới.


Loại chuyện này kỳ thật cũng không hiếm thấy. Trên địa cầu sau khi đại chiến thế giới chấm dứt, đã từng có binh lính trải qua chiến đấu, trong lúc xem kịch ở rạp hát đột nhiên cho rằng mình đang ở chiến trường, bắt đầu giết hại những người chung quanh, ngay cả vợ con của mình cũng giết......


Trời đã tối rồi, người trong bộ lạc không đi dọn thịt nữa mà bắt đầu ăn.


Người nguyên thuỷ hàng năm luôn ở trong hoàn cảnh đồ ăn thiếu thốn, sẽ không lãng phí thức ăn. Mặc kệ là thịt nát hay là nội tạng nặng mùi, hoặc là thịt mang theo mùi tanh nồng đậm, bọn họ cái gì cũng không cự tuyệt, cái gì cũng ăn hết.


Chu Tịch dùng tinh thần lực nhìn tình huống phía dưới, cảm thấy mình đang xem trận đấu lớn giữa các dạ dày vương.


Những dạ dày vương này, một kẻ so với một kẻ đều lợi hại hơn. Cho dù là người nhỏ nhỏ gầy gầy cũng có thể ăn hết hai mươi đến ba mươi cân thịt, vẫn luôn ăn đến khi cái bụng no căng.


Đến nỗi Hùng Dã...... Chu Tịch đã trơ mắt nhìn y ăn 40 cân thịt. Bụng y lúc này cũng phình lên, dáng người nguyên bản đẹp đẽ cũng mất tiêu.


Chu Tịch xoa xoa bụng Hùng Dã, phát hiện xúc cảm đặc biệt tốt.


Hùng Dã cũng cảm thấy rất có ý tứ: "Chu Tịch, ngươi nhìn bụng ta xem có giống mang thai hay không?"


Chu Tịch: "......"