Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 39: Vuốt lông gấu

Edit: Tagoon


Tư tế sau khi phân Hùng Mao vào loài gấu, lại ôm gấu trúc vẫn còn nhỏ tuổi lên sờ soạng: "Gấu nhỏ này lớn lên thật không tồi!"


Hùng Mao bị xoa đến thẹn thùng, cuộn tròn lại thành một nắm nhỏ màu đen trắng.


Chu Tịch cảm thấy tư tế của bộ lạc Đại Hùng không quá đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn rất thích vị tư tế rộng rãi này. Đến nỗi gấu trúc nhỏ trong lòng ngực tư tế, thoạt nhìn cũng không tồi.


Chẳng qua hắn ngắm nghía chút là được rồi, đối với việc động tay không có hứng thú, hắn vẫn là càng thích thú hình của Hùng Dã hơn.


Nghĩ như vậy, Chu Tịch nhìn thoáng qua Hùng Dã, sau đó liền phát hiện ánh mắt đầy nóng bỏng của Hùng Dã khi nhìn gấu trúc trong lòng tư tế.


Không nghĩ tới Hùng Dã thế nhưng thích động vật nhỏ lông xù xù......


Hùng Dã xác thật thực thích động vật nhỏ lông xù. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hình thú của Mao quá đáng yêu.


Chẳng qua người trong bộ lạc bình thường sẽ không cho người khác sờ thú hình của mình.


Hùng Dã nhìn vài lần rồi tính toán rời đi: "Chu Tịch, ta đi tìm ít trái cây cho ngươi ăn? Đội thu thập hái được trái cây trở về." Chu Tịch sao vẫn còn chưa thức tỉnh vậy? Nếu như Chu Tịch thức tỉnh thành gấu nhỏ giống như vậy thì tốt rồi! Liền tính không thể thức tỉnh thành gấu nhỏ đáng yêu, thức tỉnh thành chuột nhỏ y cũng không chê đâu!


Có vài bé chuột còn rất đáng yêu!


Hùng Dã như vậy nghĩ, nhìn thoáng qua tư tế.


Chu Tịch không chú ý tới biểu tình của Hùng Dã, nói: "Chờ một chút."


Lại có một đứa bé thức tỉnh, tư tế đặt Hùng Mao vừa mới thức tỉnh ở trên mặt đất, đi xem đứa bé kia.


Bọn nhỏ sau khi thức tỉnh đều không thể lập tức biến trở về hình người. Tiểu gấu trúc liền di chuyển trên mặt đất, còn dùng một đôi mắt đen láy nhìn Hùng Dã.


Chu Tịch nắm da gáy nó, xách lên đặt ở trong lòng ngực Hùng Dã: "Cho ngươi."


Hùng Mao thời điểm bị xách lên có chút ngẩn ngơ -- Bị xách kiểu này tuy rằng không đau, nhưng Chu Tịch đối với nó như vậy có vẻ không hữu hảo......


Chu Tịch có phải không thích nó hay không? Anh trai nó có thể sẽ không thích nó hay không?


Tuy rằng Hùng Mao tiếp xúc với Hùng Dã không nhiều lắm, nhưng đối với anh trai cùng mẹ khác cha Hùng Dã, nó vẫn luôn rất sùng bái, chỉ là ngượng ngùng đến gần mà thôi.


Nếu bị Hùng Dã chán ghét, nó cảm thấy mình sẽ thực thương tâm.


Còn đang mải rối rắm, Hùng Mao đã bị Chu Tịch thả vào trong lòng Hùng Dã.


Tiểu gấu trúc thẹn thùng lại một lần cuộn tròn, chôn kín mặt trong móng vuốt của mình, lại he hé ngón tay lộ ra cặp mắt đen lúng liếng lén nhìn Hùng Dã.


Hùng Dã nhịn không được vươn tay sờ soạng mấy cái, lại hỏi Chu Tịch: "Ngươi...... Ngươi đưa cho ta làm gì?" Y trước kia chưa từng ôm loại vật nhỏ thế này đâu......


"Bảo ngươi dẫn nó đi ăn chút gì." Chu Tịch nói. Gấu đen nhỏ thức tỉnh đầu tiên đã bắt đầu ăn, tiểu gấu trúc hẳn là cũng sẽ muốn ăn chút gì.


"Vậy cùng đi ăn gì đó đi." Hùng Dã ôm tiểu gấu trúc, lại đoạt lấy một khối thịt rết trở về, đặt ở trên tay mình đút cho tiểu gấu trúc.


Tiểu gấu trúc mềm mại chậm rãi ăn, Hùng Dã cảm thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa, không khỏi lại sờ soạng tiểu gấu trúc thêm mấy cái.


Hùng Dã rất vui vẻ. Nhìn bộ dạng này của Hùng Dã, Chu Tịch lại cảm thấy hơi muốn đút thức ăn cho thú hình của Hùng Dã như vậy.


Trong lúc Chu Tịch và Hùng Dã cho Hùng Mao ăn, Sư Lệ đã phục hồi lại tinh thần.


Gã biết vì sao Hùng Mao thức tỉnh thành hình thú không giống với đời trước, nhất định là bởi vì ăn thịt Tiết Hung Ngô Công.


Tiện nghi cho nó!


Sư Lệ như vậy nghĩ, cũng muốn đi lấy thịt Tiết Hung Ngô Công tới ăn, nhưng mà đã bị người khác đoạt hết rồi.


Gã chỉ có thể đoạt cái khác để ăn.


Cùng thời gian, Dương Tốc nhìn Hùng Mao được Hùng Dã ôm vào trong ngực, cũng tức điên.


Hùng Dã trước kia tuy rằng thường tới nhà nó, nhưng chưa từng đối đãi với nó như vậy bao giờ.


Anh trai của nó, vì sao không phải Hùng Dã, mà lại là Sư Lệ?


Dương Tốc tức giận bất bình liếc mắt nhìn Sư Lệ một cái. Mấy ngày nay, Sư Lệ hoàn toàn không màng gì tới nó và mẹ nó, nó đã đối với Sư Lệ ngày càng chán ghét.


Hùng Dã tuy rằng rất thích thú hình của Hùng Mao, nhưng ôm một lát liền buông ra, còn nói với Hùng Mao: "Ta đã xem móng vuốt và hàm răng của ngươi, ngươi về sau sức chiến đấu hẳn là sẽ không quá kém, nhất định phải chăm chỉ rèn luyện, như vậy mới có thể trở thành một chiến sĩ cường đại!"


Tiểu gấu trúc nghiêm túc gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.


Đến đây, ngay cả Chu Tịch cũng nhịn không được xoa xoa đầu nó một chút.


Chẳng qua vuốt được vài cái, Chu Tịch lập tức thu hồi tay, lại đi xoa đầu Hùng Dã.


Hùng Dã bất mãn nhìn về phía Chu Tịch.


Chu Tịch cười nói: "Ta còn thích hình thú của ngươi hơn."


Hùng Dã tức khắc có loại cảm giác tâm hoa nộ phóng: "Chờ lát nữa về tới sơn động, ta biến thành hình thú cho ngươi sờ."


Trước kia thường xuyên nhìn thấy người trong bộ lạc sau khi có đối tượng sẽ dùng hình thú để chơi đùa vuốt lông, y đã từng rất hâm mộ. Tuy rằng Chu Tịch không có hình thú nên không thể cho y sờ, nhưng y có thể cho Chu Tịch sờ.


Hùng Dã đầy mặt chờ mong, Chu Tịch lại cảm thấy -- Hùng Dã đây là đang ám chỉ?


Bọn họ vừa mới kết hôn, tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc. Có lẽ các bước trong đêm động phòng của bộ lạc đầu tiên chính là vuốt lông, sau đó lại......


Chu Tịch nghĩ đến đây, vốn tưởng rằng mình sẽ có chút bài xích, không nghĩ tới hoàn toàn tương phản, hắn còn rất chờ mong.


Ngay từ đầu lúc đáp ứng cùng Hùng Dã trở thành bạn lữ, hắn còn nghĩ hai người bọn họ chẳng qua là gặp dịp thì chơi, về sau làm bạn lữ hữu danh vô thực là được. Nhưng hiện tại trải qua mấy ngày vừa rồi, suy nghĩ nhưng thật ra thay đổi không ít.


Hắn không dám nói mình đã yêu Hùng Dã, nhưng hắn cũng không bài xích cùng Hùng Dã phát sinh điều gì đó.


Chỉ là vấn đề trên dưới......


Chu Tịch sinh hoạt ở thời hiện đại tin tức nổ mạnh, giữa nam nhân và nam nhân phải làm như thế nào đương nhiên là biết.


Hắn trước khi gặp Hùng Dã chưa bao giờ thích nam nhân. Hiện tại tuy rằng cảm thấy Hùng Dã rất tốt, nhưng muốn cho hắn làm người nằm dưới, hắn lại có chút không thể tiếp thu.


Nhưng nhìn bộ dạng của Hùng Dã cũng không giống như là nằm dưới.


Thật sự không được, chờ lát nữa cứ giả bệnh trước. Hắn cần phải thích ứng một chút.


Hùng Dã và Chu Tịch đang nói chuyện, tư tế vừa coi chừng những đứa nhỏ thức tỉnh xong đã đi tới.


Tư tế lại đây, đầu tiên là ngạc nhiên nhìn nhìn Chu Tịch, lại hỏi: "Chu Tịch, ngươi thật sự không có việc gì?"


"Ta đã không có việc gì." Chu Tịch nói.


"Ngươi ngày hôm qua là chuyện như thế nào?" Tư tế lại hỏi. Ông muốn tận sức tìm hiểu rõ ràng mỗi một loại chứng bệnh, như vậy lần sau gặp được tình huống tương tự thì liền có tham khảo.


"Ta ngày hôm qua ăn nhầm phải thứ gì." Chu Tịch nói. Hắn kỳ thật không phải người lỗ mãng, nếu như ngày hôm qua không xuất hiện cái loại trạng huống lung tung rối loạn kia, viên trái cây sẽ không hố người đến như vậy. Hắn sau khi đem trái cây về nhất định sẽ dựa theo tình trạng của mình và Hùng Dã, hai người từ từ ăn nó.


Cố tình trái cây này chính là hố như vậy!


Hiện tại tất cả năng lượng đều ở trong thân thể hắn, lễ vật kết hôn cho Hùng Dã đã không còn không nói, lại còn hại Hùng Dã lo lắng thật lâu. Chu Tịch rất áy náy.


"Ngươi là ăn nhầm đồ? Ta không phải đã nói không thể ăn bậy bạ rồi sao?" Tư tế còn chưa nói lời nào đâu, Hùng Dã đã nổi giận, bất mãn nhìn Chu Tịch.


Hùng Dã đã từng nói như vậy...... Chu Tịch hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình.


Tư tế cũng nói: "Rất nhiều thực vật đều không thể ăn, ngươi về sau nhất định phải chú ý!"


"Ta biết rồi." Chu Tịch nói.


Tư tế đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Ngươi rất thích các loại thực vật?" Ông thường xuyên nhìn thấy Chu Tịch ăn "cỏ", không chỉ có như thế, dựa theo cách nói của Hùng Dã, loại thảo dược thần kỳ có thể giúp người ngủ ngon, thân thể khoẻ mạnh lúc trước, cũng là Chu Tịch tìm được.


"Đúng vậy." Chu Tịch gật đầu.


Tư tế hỏi: "Ngươi có muốn cùng ta học tập phân biệt thảo dược không?" Chu Tịch chưa thức tỉnh, đi săn thú không trông cậy vào, đến nỗi làm thu thập...... Hắn người này không hợp đàn, cũng đã bị đội thu thập bài xích, e là làm không nổi nữa rồi.


Tư tế rất lo lắng cho sinh hoạt sau này của Chu Tịch.


Nhưng nếu như Chu Tịch cùng ông học phân biệt thực vật, lại ở chung quanh bộ lạc học gieo trồng thì sẽ có được một loại bản lĩnh có thể giúp hắn tiếp tục sinh hoạt.


Tư tế kỳ thật là người phi thường nguyện ý dạy dỗ người khác, đáng tiếc có vài người có dạy thế nào cũng không hiểu, có vài người tiếp thu được thì lại không muốn làm tư tế khiến ông vô cùng sầu não.


Chu Tịch nghe thấy tư tế nói, giật mình.


Lúc trước, hắn không muốn dung nhập vào bộ lạc, tự nhiên cũng liền không nghĩ bại lộ dị năng thực vật của mình, thậm chí cực lực che giấu.


Bởi vì lẽ đó, thực vật không nên xuất hiện vào mùa này hắn đều không ăn. Các loại thực vật mang về cho Hùng Dã ăn bình thường tuyệt đại đa số là những loại mà người trong bộ lạc cũng biết ăn.


Như vậy kỳ thật rất phiền toái, hơn nữa hiện tại hắn đã kết hôn với Hùng Dã, sớm hay muộn cũng phải dung nhập bộ lạc.


Hắn không muốn săn thú, sợ phiền toái, nhưng không ngại ở trong bộ lạc làm bác sĩ. Như vậy đối với Hùng Dã có chỗ lợi, có thể giúp Hùng Dã tích cóp hảo cảm, cũng có thể làm sinh hoạt của hắn trải qua thật thoải mái.


Mà muốn làm bác sĩ, hắn đương nhiên không có khả năng tự mình nhận định, không bằng cứ đi theo tư tế trước học tập một phen.


Nghĩ vậy, Chu Tịch nhìn về phía tư tế: "Được."


"Vậy ngươi ngày mai liền tới học tập với ta đi!" Tư tế nói. Chu Tịch thứ gì cũng dám nếm thử, thật sự rất thích hợp với việc học tập phân rõ thực vật!


"Được." Chu Tịch lại gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một điều mình luôn nghi hoặc: "Tư tế...... Tư tế gia gia, hoa ngọn lửa vì sao lại nở trong cùng một ngày?"


Từng mảng lớn hoa ngọn lửa nở đến phi thường xinh đẹp, nhưng hắn không biết đây là như thế nào làm được -- Thời điểm hoa ngọn lửa nở lúc trước, hắn còn đang bận hấp thu nguồn năng lượng vượt quá giới hạn trong cơ thể, nên không có dùng tinh thần lực đi điều tra.


"Hoa ngọn lửa là máu Thần Thú hóa thành, Thần Thú ở trên trời tưới nước, lúc đó hoa ngọn lửa sẽ nở rộ." Tư tế nghiêm túc nói: "Đến nỗi hôm nay vì sao lại nở...... Chúng ta thành kính tưới nước cho hoa ngọn lửa, hướng Thần Thú cầu nguyện, ngọn lửa hoa liền nở ra."


Chu Tịch giúp tư tế tổng kết một chút, đại khái chính là...... Tưới ít nước, ngọn lửa hoa sẽ nở.


Thì ra chuyện là như vậy!


"Nếu như trước khi Thần Thú tế mà trời lại mưa, hoa ngọn lửa nở trước thì sao?" Chu Tịch lại hỏi.


"Mưa nhỏ hoa ngọn lửa sẽ không nở, nếu trời mưa to hoa nở rồi...... Đó chính là Thần Thú tới bộ lạc của chúng ta trước, chúng ta sẽ cử hành Thần Thú tế sau." Tư tế ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Đây là Thần Thú chiếu cố đối với một bộ lạc."


Hoá ra còn có thể như vậy...... Chu Tịch lại hỏi: "Thời gian Thần Thú tế là cố định sao?"


Tư tế nói: "Sau một lần Thần Thú tế, lại qua 387 ngày nữa chính là Thần Thú tế tiếp theo."


"Các bộ lạc khác cũng như thế sao?"


Tư tế nói: "Cái này thì ta cũng không biết. Cơ mà thầy của ta đã từng nói, thời gian Thần Thú đi tới mỗi một bộ lạc không giống nhau, cho nên nếu một vài bộ lạc cách xa nhau khá xa, như vậy thời gian bọn họ tổ chức Thần Thú tế cũng là không giống nhau."


Chu Tịch: "......" Cái gọi là thời gian Thần Thú đi tới mỗi một bộ lạc không giống nhau...... Hẳn là ở mỗi một vùng khí hậu khác biệt, thời gian hoa ngọn lửa nở không giống nhau đi?


Những người này thật lợi hại, bất kể thế nào cũng có thể tự bào chữa.


Chu Tịch cảm thấy mình có thể học tập chút đỉnh, như vậy hắn một ngày nào đó không thể không sử dụng dị năng thì có thể học cách lừa dối người khác.


Tỷ như, nói cho người khác mình là sứ giả Thần Thú linh tinh.


Là một người theo thuyết vô thần, Chu Tịch không tin Thần Thú tồn tại, nhưng hắn rất thích nói chuyện phiếm với tư tế.


Tư tế là người có học vấn hiếm có trong bộ lạc.


Tuy rằng ngươi có học vấn này không biết chữ, đếm số còn phải dựa vào nhánh cây trợ giúp.


Buổi tối ngày Thần Thú tế, người trong bộ lạc cơ hồ trắng đêm cuồng hoan.


Chu Tịch nhưng thật ra muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Hùng Dã rõ ràng rất thích cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, một chút cũng không vội vàng trở về.


Chu Tịch thấy thế, cũng cũng chỉ có thể chờ.


Tới sau nửa đêm, Thần Thú tế rốt cuộc kết thúc.


Hùng Dã cùng Chu Tịch trở về sơn động, nương ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào nhìn Chu Tịch: "Ta hôm nay rất vui."


Tuy rằng buổi sáng y đã thực lo lắng thực sợ hãi, nhưng sau đó Chu Tịch khoẻ lại rồi!


Y và Chu Tịch kết làm bạn lữ, y về sau chính là người đã có bạn lữ!


Hùng Dã thật sự càng nghĩ càng vui vẻ.


"Ta hôm nay cũng rất vui." Chu Tịch nói.


Hùng Dã nghe vậy, tiến lại gần hôn Chu Tịch một cái, lại nói: "Chúng ta là bạn lữ, có thể thân thiết."


Chu Tịch nhìn Hùng Dã, đang nghĩ ngợi tới có nên giả bộ không thoải mái thoái thác một chút hay không, Hùng Dã lại nói: "Ta cho ngươi vuốt lông."


Y nói, lập tức biến thành đại hùng.


Chu Tịch cười cười, ngồi dưới đất chậm rãi chải vuốt lông cho y, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, Hùng Dã rụng lông.


Gấu ngựa vào mùa hè sẽ thay lông một lần, không chỉ có như thế, màu sắc của lông cũng bị biến đổi.


Chu Tịch cứ như vậy vuốt xuống không ít lông cho Hùng Dã.


Hùng Dã rõ ràng thực thoải mái, vẫn luôn thì thầm rên rỉ, một lát sau liền ngủ rồi.


Chu Tịch: "......"


Hùng Dã lúc trước ở Thần Thú tế còn nhảy nhót lung tung, thời điểm động phòng thế nhưng cứ như vậy ngủ rồi?


Y không muốn làm chút gì đó sao?


Hay là bởi vì quá mệt mỏi?


Nghĩ đến đêm qua Hùng Dã vì chiếu cố hắn mà cả đêm không ngủ, Chu Tịch không khỏi có chút đau lòng.


Năng lượng trong thân thể hắn còn chưa hấp thu xong, lúc này liền chậm rãi đưa vào cơ thể Hùng Dã......


Hắn đưa vào năng lượng, đối với thân thể Hùng Dã hiển nhiên là có chỗ lợi, Hùng Dã ngủ đến càng say sưa, tốc độ thay lông cũng nhanh hơn.


Một con gấu lớn như vậy thật là nhiều lông......


Chu Tịch vuốt cả đêm cũng chưa xong, cái sọt