Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 16: Suy đoán

Edit: Tagoon


Ba người Hùng Dã săn ở nơi cách bộ lạc khá xa, rất nguy hiểm, bọn họ cũng không dám ở lại lâu. Hùng Dã dùng bùn đắp kín miệng vết thương của mình, sau đó lại bốc một ít bôi lên vết thương của chim voi, tránh cho mùi máu tươi tản ra. Xong xuôi mọi thứ, y lập tức biến thành nguyên hình, cõng chim voi chạy về bộ lạc.


Chim voi này nặng 400-500 kg, thể trọng không xê dịch nhiều so với Hùng Dã. Hùng Dã cõng nó chạy đến tinh bì lực tẫn, cố tình bọn họ còn đi hơi xa, vì thế chạy ròng rã hai tiếng mới vừa đến phụ cận bộ lạc.


"Nơi này đã an toàn, chúng ta ra bờ sông tắm rửa rồi phân chia lại con chim voi này đi." Hổ Nguyệt đề nghị.


Hùng Dã gật đầu tán đồng -- Y sắp không cõng nổi nữa rồi.


Ba người đi tới bờ suối, xử lí toàn bộ con chim voi.


Da và lông bên ngoài đều cho Hổ Nguyệt dùng làm cái ổ ấm áp. Còn phần thịt bên trong, Hùng Dã lấy bốn phần mười, bao gồm một cái chân lớn, mà Hổ Nguyệt và Hùng Bạch mỗi người lấy ba phần.


Trong lúc săn chim voi, Hùng Dã xuất lực nhiều nhất, trên đường cũng là y khiêng, cho nên nội tạng cũng cho y.


Ba người chia xong, Hùng Dã vác cái chân lớn đi về hướng khe núi.


Phần thịt cộng thêm nội tạng y được chia có thể so với hơn hai trăm cân thuần thịt, đủ cho y ăn hai mươi ngày.


Cơ mà trong tay y không có đủ muối, muốn bảo tồn nhiều thịt như vậy không dễ dàng...... Chẳng biết đội đổi muối đến khi nào mới trở về.


Ba người Hùng Dã vừa mới tiến vào khe núi đã dẫn tới một trận chú mục, người trong bộ lạc một đám hâm mộ cực kỳ.


"Hùng Dã thật lợi hại, lại bắt được con mồi!"


"Thật nhiều thịt a!"


"Hùng Dã hiện tại đều cùng Hổ Nguyệt đi săn thú, y và Sư Lệ thật sự tách ra rồi sao?"


......


"Nói tới Sư Lệ, vài lần đi ra ngoài săn thú gần đây Sư Lệ căn bản chẳng làm cái gì, hắn hình như không được lợi hại như người khác vẫn nói......"


"Sư Lệ hiểu biết vẫn rất nhiều, dạy chúng ta không ít thứ."


"Chỉ nói thôi thì có ích lợi gì?"


"Ngươi cũng đừng nói Sư Lệ, ngươi xuất lực còn không nhiều bằng Sư Lệ đâu!"


......


Gần đây mấy lần săn thú, Sư Lệ tuy rằng đều đi nhưng lại không hề xuất lực, làm cho một vài người trong bộ lạc đã bắt đầu có ý kiến với gã.


Chẳng qua cũng có người cảm thấy điều này chẳng sao cả -- Sư Lệ nói cho bọn hắn rất nhiều chuyện, kỳ thật Sư Lệ vẫn rất lợi hại.


Nói xong lời cuối cùng, mọi người liền đổi thành hâm mộ Chu Tịch: "Chu Tịch và Hùng Dã ở cùng một chỗ, liền tính không vớt được thịt ăn, nhưng vẫn còn xương cốt nữa mà, hắn vận khí thật tốt!"


Lúc Chu Tịch vừa trở về thì nghe được lời như vậy.


Hắn phi thường tán đồng, vận khí của hắn còn rất không tệ, Hùng Dã là một người dễ ở chung.


Cơ mà những người này nói như vậy, là bởi vì Hùng Dã lại đánh được con mồi lớn sao?


Chu Tịch cõng một ít cành cây khô, xách theo một ít đồ ăn, chậm rì rì bò lên huyệt động của Hùng Dã.


"Ngươi đã trở lại!" Tiếng nói của Hùng Dã vang lên, sau đó một phen tiếp lấy đồ vật trên tay Chu Tịch: "Ngươi đi đâu vậy?"


"Ở phụ cận bộ lạc hái chút rau dại." Chu Tịch nói, bò lên trên cái đài trước cửa động.


Sau đó đã bị trấn kinh một trận -- hắn nhìn thấy một cái đùi gà siêu to khổng lồ!


Ở mạt thế, gà biến dị cũng không có cái đùi lớn đến như vậy. Mà cái đùi này, nhìn còn khá ngon ăn......


"Đây là cái gì?" Chu Tịch hỏi.


"Đây là chim voi ta săn được, ngươi có muốn nếm thử hay không?" Hùng Dã nói: "Thịt chim này hương vị còn tốt hơn nhiều so với khủng long."


Chu Tịch nghe được Hùng Dã nói như vậy, hơi hơi ngẩn người, cuối cùng nói: "Cảm ơn." Nói xong, Chu Tịch nhíu mày nhìn về phía Hùng Dã: "Ngươi bị thương?"


"Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà thôi." Hùng Dã nói.


Lúc con chim voi dùng móng vuốt bắt Hùng Dã thì Hùng Dã vẫn đang ở hình thú, cho nên miệng vết thương cũng không sâu. Hiện tại trên bụng y có một vết rách tương đối sâu tương đối lớn, lại có hai vết cào khá nông.


Hai vết nông kia thật sự không việc gì, nhưng vết rạch tương đối sâu nhìn có điểm dữ tợn, thịt bên trong đều có thể nhìn được. Hùng Dã trước đó hẳn là đã rửa sạch bằng nước, miệng vết thương ngâm nước xung quanh còn hơi trở nên trắng bợt.


Mệng vết thương như vậy, nếu là trước lúc xảy ra mạt thế, sẽ bị Chu Tịch cho rằng rất nghiêm trọng, ở mạt thế thì lại càng nghiêm trọng hơn -- Trên người tang thi đều có virus, ở mạt thế trên người nếu như có một lỗ hổng lớn như vậy, hơn phân nửa là phải mất mạng!


"Vết thương lớn như vậy mà vẫn là tiểu thương sao?" Chu Tịch bất mãn nhìn Hùng Dã: "Ta có mang theo chút thảo dược trị thương về, cho ngươi dùng."


Chu Tịch nói, tìm kiếm trong đám rau dưa mình vừa mang về, sau đó thừa dịp Hùng Dã không chú ý giục sinh một hạt giống cây có tác dụng trị liệu.


Là một dị năng giả thực vật, mỗi khi hắn tiếp xúc với cây cỏ, tự nhiên có thể biết được tác dụng của một ít loại.


Đương nhiên, cây thuốc này là bởi vì hắn đã từng được thấy hình ảnh lúc còn ở địa cầu nên mới nhận thức.


"Là tam thất, ngươi làm sao lại biết nó có thể cầm máu? Là mẫu thân ngươi nói cho ngươi?" Hùng Dã tò mò nhìn Chu Tịch, lại nói: "Cho ta đi."


Chu Tịch đưa cây tam thất kia cho Hùng Dã, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã cầm cây tam thất lên nhai nát, cuối cùng đắp lên trên miệng vết thương.


Như thế hẳn là rất đau, nhưng từ đầu tới cuối, Hùng Dã đều mặt không đổi sắc.


Màu tóc của Hùng Dã cùng màu lông thú hình của y không khác nhau nhiều, hơi đậm hơn một chút, là màu nâu sậm, đôi mắt thì lại là màu đen, lông mày rất dày.


Mày rậm mắt to, làn da màu tiểu mạch, tổng thể mà nói, Hùng Dã lớn lên rất đẹp.


Theo cách nói của người trong bộ lạc, y bởi vì vừa mới thành niên không lâu, bả vai còn chưa đủ rộng lớn, thân thể còn chưa đủ rắn chắc. Nhưng không thể không nói, vóc dáng của y như vậy phi thường phù hợp với thẩm mỹ của một người hiện đại như Chu Tịch.


Đây là một nam thiếu niên 18 tuổi vô cùng soái khí.


Hùng Dã ở ngay bên cạnh, Chu Tịch không thể dùng tinh thần lực khống chế dây đằng làm việc, liền cầm dao đá chuẩn bị thái thịt.


Kết quả hắn còn chưa kịp động thủ, Hùng Dã liền nói: "Để ta thái cho! Muốn thái như thế nào?" Chu Tịch trên tay một vết chai cũng không có, y cũng ngượng ngùng để cho Chu Tịch làm việc!


Chu Tịch thấy y tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót liền đưa dao cho y, bảo y cắt thịt chim voi ra thành từng khối, trong đó một phần cắt thành khối lớn, một phần khác thì cắt thành khối nhỏ.


Khối thịt nhỏ Chu Tịch ném vào trong nước nấu, khối lớn thì bỏ vào chút muối, lại lấy mấy loại "cỏ" mình mang về băm bỏ vào, quấy đều ướp.


Mấy cây "cỏ" này, có loại có thể nâng cao hương vị, cũng có một bộ phận là ăn đối với Hùng Dã có chỗ lợi, tỷ như an thần hoặc là ẩn chứa năng lượng.


Cái nồi bằng đá nấu rất chậm, một hồi lâu nước mới sôi, sau đó...... Bên trong nổi lên một mảng bọt.


Chu Tịch cầm cái sạn gỗ hớt bỏ, tiếp tục nấu, đồng thời bắt đầu chuẩn bị nướng thịt.


Trong lúc nướng thịt, hắn còn thuận tiện đưa cho Hùng Dã mấy khúc cây mình mang về: "Cái này ngươi có thể nhai thử xem."


"Vì sao lại phải nhai?" Hùng Dã véo véo mấy khúc cây cứng đơ đơ Chu Tịch đưa cho, khó hiểu hỏi.


"Ngọt lắm." Chu Tịch nói, thứ này có điểm giống cây mía, chỉ là không có cây mía nào lại to như vậy, có thể nhai ra nước mật ngọt ngào.


Đối với người trong bộ lạc Đại Hùng mà nói, vị ngọt là một loại hương vị khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc, cơ mà bọn họ lại rất khó được nếm thử -- Tuy rằng có một vài trái cây ngọt, nhưng trái cây như vậy thường thường không tới lượt bọn họ đi hái đã bị khủng long hoặc là chim ăn luôn.


Hùng Dã rất thích vị ngọt, nghe Chu Tịch nói thứ này ngọt, y liền ôm một cây nhai.


Nó xác thật rất ngọt! Hùng Dã tiếp tục nhai, cuối cùng nuốt hết phần cặn bã vào bụng.


"Sau khi nhai xong thì phải nhả bã ra." Chu Tịch nhắc nhở.


"À......" Hùng Dã lên tiếng, sau đó vừa ăn vừa nhả bã: "Thứ này ăn ngon thật, sinh trưởng ở chỗ nào?"


"Ta ngẫu nhiên phát hiện, tương đối hiếm thấy." Chu Tịch nói.


Hùng Dã nghe vậy có chút đáng tiếc, lại nói: "Chu Tịch, ngươi hiểu biết nhiều thật."


"Là mẫu thân của ta dạy ta." Chu Tịch nói bậy bạ. Hắn cũng không có được ký ức của nguyên chủ, nhưng từ người khác nói chuyện với nhau thì vẫn biết được nguyên chủ có một người mẹ phi thường yêu thương hắn.


Hùng Dã không hoài nghi. Mẫu thân Chu Tịch rất cường đại, luôn luôn chạy ra bên ngoài, thời trẻ còn đi lưu lạc hơn hai năm, bà nhận thức rất nhiều thực vật cũng là điều hết sức bình thường.


Tư tế gia gia không phải cũng nhận thức rất nhiều thực vật sao? Dựa theo cách nói của tư tế gia gia, hiểu biết của ông còn chưa tính nhiều -- Tư tế tiền nhiệm vẫn chưa kịp dạy hết mọi tri thức cho tư tế gia gia.


Chẳng qua, Hùng Dã cảm thấy cách làm của Chu Tịch hiện tại không tốt lắm: "Ngươi hẳn là nên tiếp xúc với mọi người nhiều hơn. Mấy thứ này, nếu như ngươi đưa cho người của đội thu thập, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý chiếu cố ngươi." Chu Tịch quá không hợp đàn, ở trong bộ lạc, người như vậy sẽ không khiến cho người yêu thích.


"Ta chỉ tặng cho ngươi." Chu Tịch nói. Hắn kỳ thật không có cảm tình gì đối với bộ lạc này, thậm chí còn cảm thấy không hợp nhau.


Người trong bộ lạc chiếu cố hắn, nhưng hắn đã giục sinh thực vật xung quanh, kỳ thật cũng coi như là hồi báo.


Trừ cái này ra, hắn cũng không muốn có quá nhiều liên luỵ với người trong bộ lạc này, cũng không muốn phá hư sinh hoạt của bọn họ.


Hắn chỉ muốn một mình lẳng lặng mà sinh hoạt.


Cũng chỉ có Hùng Dã là ngoài ý muốn -- Hùng Dã cứu hắn, hắn nên báo ân.


Chu Tịch lúc nói như vậy cũng không nghĩ quá nhiều, Hùng Dã lại sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một chuyện.


Ở trong bộ lạc, đưa đồ ăn giống nhau đều là có ý biểu đạt hảo cảm, đưa đồ ăn cho ai, chính là biểu đạt hảo cảm với người đó.


Y lúc trước vui vẻ đưa đồ ăn cho Sư Lệ, chính là bởi vì y thích Sư Lệ.


Chu Tịch tặng đồ cho y, y cho Chu Tịch thịt Chu Tịch không ăn mà lại cho y ăn, chẳng lẽ là...... Thích y?


Tưởng tượng như vậy, Chu Tịch hồi trước nói bởi vì thịt khủng long ăn không ngon cho nên không muốn ăn, nói không chừng cũng là giả...... Lúc trước mẫu thân Chu Tịch cái dạng thịt khủng long gì cũng mang về nhà, vẫn luôn nói con trai mình ăn uống đặc biệt tốt, tổng không có khả năng là gạt người!


Hơn nữa thời điểm mẫu thân Chu Tịch còn sống Chu Tịch tuy rằng sẽ không rời khỏi sơn động, nhưng cũng sẽ thường thường ngồi trên bệ đá trước cửa, khi đó y rõ ràng từng nhìn thấy Chu Tịch ăn thịt.


Hùng Dã liếc mắt nhìn Chu Tịch một cái, có chút rối rắm, lo lắng mình hiểu sai ý tứ của Chu Tịch, cũng lo lắng Chu Tịch hiểu sai ý tứ của y.


Y là xuất phát từ đồng tình, mới tặng thịt cho Chu Tịch, còn mời Chu Tịch tới ở cùng...... Lúc trước y không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại, điều này cứ như là y có ý tứ gì đó với Chu Tịch ấy.


Trong lúc Hùng Dã rối rắm, Chu Tịch nói: "Hết nước rồi"


"Ta đi lấy nước." Hùng Dã cầm cái bát đá đi lấy nước, bắt đầu nghĩ chuyện khác.


Y trước kia không nấu cơm ở trong động, cho nên không cần trữ nước ở bên trong, có cái bát đá là đủ dùng rồi. Nhưng về sau còn phải làm cơm, bát đá chắc chắn không đủ.


Có nên đào rỗng một khúc gỗ làm thùng không nhỉ?


Nhưng thùng gỗ sau khi chứa nước thì rất nhanh sẽ mốc meo, đen tuyền nhìn thấy ghê......


Hùng Dã nghĩ như vậy, thực mau cầm một ít nước lên cho Chu Tịch dùng.


Chu Tịch nấu và nướng thịt tốn không ít thời gian, đặc biệt là thịt nướng. Lúc hắn nướng thịt thì cực kỳ chú ý, ở bên ngoài quét lên dầu và mật ong, chậm rãi quét chậm rãi nướng, rất phí thời gian.


Nhưng thịt nướng kiểu như vậy ăn cũng phá lệ ngon.


Chu Tịch không thể không thừa nhận, chim voi này là loại thịt ăn ngon nhất kể từ khi hắn đi vào thế giới này, hương vị so với thịt gà thì dai hơn một ít, nhưng so với thịt khủng long thì mềm hơn nhiều, còn không có mùi gì lạ. Hơn nữa còn có Hùng Dã ở trước mặt hắn ăn uống thỏa thích...... Hắn không cẩn thận một cái liền ăn nhiều hơn.


Hùng Dã thấy Chu Tịch một hơi ăn tới mười cân thịt, bị kinh ngạc đến thất kinh -- Chu Tịch ăn uống thì ra lại lớn như vậy sao?


Cho nên hắn lúc trước, vẫn luôn bị đói bụng?