Đầu Sở Dịch kêu ông một tiếng, thân hình chao đảo,ngực như bị vật nặng đánh trúng, nhất thời không thể hô hấp.Qua một lúc hắn mới thấy nghe thấy tiếng mình khàn đi,run rẩy gọi:
-"mẹ! mẹ!"
Thôn phụ nọ giật mình, thất thanh kêu lên:
-"Dịch nhi, Dịch nhi, là con đó à?"
Mọi người lạnh người, giờ mới biết thôn phụ đó là mẫu thân của hắn.
Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên mặt hoa thất sắc, lòng trầm xuống,nắm chặt lấy tay Sở Dịch, chỉ sợ hắn sợ quá hóa loạn,nóng lòng mất khống chế.
Sở thị nhìn xung quanh một lượt, rồi mới thuận theo âm tham nhìn về khuôn mặt lạ lùng của hắn, thấp giọng "a" lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ, nhíu mày run giọng nói;
-"Ngươi...ngươi có thật là Dịch nhi không? đã xảy ra chuyện gì? sao...sao con biến thành hình dạng đó.
Sở Dịch xa nhà đã mấy tháng,lúc nào cũng muốn gặp lại mẫu thân, nhưng không ngờ lại gặp trong lúc này, trong hoàn cảnh này! hắn cố nhịn bi thương phẫn nộ,run giọng nói:
-"Mẹ, là con! là con...Dịch nhi bất hiếu,không đến đón mẹ sớm, hại mẹ... hại mẹ rơi vào tay bọn yêu nữ đó!"
Phiên Phiên yêu kiều cười, phẩy tay lấy ra một cái lục phách địch, quay tròn trên bàn tay búp măng,dịu dàng nói:
-"Sở vương gia, bách thiện hiếu đứng thứ nhất.Ta biết ngươi trước nay rất có hiếu, vì thế mới giúp ngươi đem mẹ ngươi đến kinh thành.Ai,ngươi giết chết sư tôn ta,ta lại lấy đức báo oán như thế, ngươi không cảm ơn ta sao?"
Ngọc địch phi chuyển, bích quang chói mắt, khẽ đặt lên cổ của Sở thị, chỉ cần dùng lực một chút,hậu quả khó mà lường được.
Sở Dịch kinh hãi phẫn hận,lưng đầy mồ hôi, lạnh đến tận xượng, chỉ tay quát:
"Tiêu Phiên Phiên! ngươi dám đụng đến một cọng lông của mẹ ta, Sở mỗ thề sẽ băm ngươi ra thành vạn mảnh!"
Phiên Phiên sóng mắt đung đưa, khanh khách cười nói:
-"Tính mệnh lệnh đường nằm trong tay ngươi,liên quan gì đến ta? Chỉ cần ngươi giao Hiên viên lục bảo ra,sau đó tự đoạn kỳ kinh bát mạch của mình, ta đảm bảo lệnh đường sống lâu trăm tuổi,thọ tỷ nam sơn."
Tề Vũ Tiêu thần sắc thoáng biến đổi, cất cao giọng nói:
-"Vương gia vạn lần không nên nghe theo yêu cầu của yêu nữ này! Hiên Viên lục bảo một khi lọt vào trong tay ma môn, chúng sinh thiên hạ tất sẽ gặp hạo kiếp!Chim vỡ tổ, sao còn trứng,nước mất rồi,nói gì đến nhà.
Bọn Ngọc Hư tử cũng nhao nhao lên can ngăn:
-"Không sai! Tự cổ chính tà bất lưỡng lập,trời không thể chung với đất, vương gia không nên vì chuyện tư làm hỏng chuyện công, vì cái nhỏ để mất cái lớn!"
Những đạo lý đó làm sao Sở Dịch không hiểu,nhưng mắt nhìn mẹ trong cảnh nguy hiểm, trong lòng sớm đại loạn, không biết làm thế nào cho phải.
Lôi Khuyết cất giọng cười lớn nói:
-"Bọn ngươi ai cũng cho mình là quân tử đạo mạo cao, vì bản thân phi tiên đắc đạo, không màng đến sống chết của người khác,miệng thì nói toàn những lời đường hoàng sáng sủa, mà thực ra chỉ nhăm nhe Hiên viên lục bảo.Đúng thật là ác tâm con bà nó!"
Ma môn quân yêu nhao nhao theo đó phản biện chế nhạo, thế như nồi nước sôi, lập tức âm thanh của quần hùng bị át đi.
Lãng Khung Tích Ngọc cười nói:
-"Sở vương gia,nói thật với ngươi, đên này đến đây trừ hơn một vạn tinh anh của Thần môn các tông ra,ngưu quỷ xà thần, hung cầm thần thú đều đến đủ,đám chim ngươi thấy ở đây, bất quá chỉ một,hai phần mười mà thôi.
Lãng Khung Tích Hương hạ tù xuống,cười nói tiếp:
-"Ngoài ra, Thổ phồn, Đại Thực,Nam Chiếu...liên quân bẩy nước đã đồng loạt triển khai, công thành chiếm đất, nếu như không có điều gì bất ngờ,không ngoài bảy ngày sẽ cho quân đến dưới thành.Kẻ thức thời là tuấn kiệt, huống chi ngươi vốn là Sở thiên đế chuyển thế,hà tất phải hợp chung với đám người tiểu nhân dối trá này, tự nhận lấy diệt vong?"
Trong lúc nói, tiếng trống,tù hiệu của hai người càng lúc càng dồn dập, quả nhiên quá điểu yêu cầm càng lúc càng đông từ xa bay đến,che kín bầu trời, tiếng quang quác vang lên không ngừng bên tai.
Trong tiếng ầm ầm, còn có thể nghe thấy tiếng như tiếng của sư tử cầm cọp hú nối tiếp nhau,không biết là chính xác tiếng kêu của loài thú nào, như từ bốn phía vọng lại, khí thế dời núi lấp biển, càng lúc càng gần.
Quần hùng lạnh người,đến lúc này, đáy lòng ai cũng không khỏi dâng lên chút sợ hãi.
Cổ Kình Tiên bước lớn lên trước, vận đủ chân khí, cao giọng hét lớn; Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
-"Các vị đạo hữu cao tăng trong thành Trường An,đại địch trước mắt,cùng chung kẻ thù, chúng ta hãy xóa bỏ thành kiến môn phái, tề tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma, cùng qua trường đại kiếp này!"
Âm thanh của ông cao vút hùng hồn, xuyên qua tiếng ồn ào, truyền đi thật xa,từng chữ rõ ràng, âm vang trong kinh thành.
Không lâu sau, khắp nơi trong thành vang lên vài âm thanh trả lời:
-"Đồng tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma! Đồng tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma!"
Lúc đầu chỉ là vài tiếng đơn lẻ, nhưng sau đó càng lúc càng nhiều,tiếng nọ nối tiếp tiếng kia,âm vang khắp trời mây.
"Đinh" một tiếng, Ngọc Hư tử rút ra "Thiên hình" kiếm,che trước người Sở Dịch dương mi quát:
-"Mọi người kết thành kiếm trận bảo vệ Sở vương gia,nhất thiết không thể để cho Hiên Viên lục bảo rơi vào tay yêu nhân!"
Quần hùng tinh thần phấn chấn, theo nhau hú dài, rút thần binh pháp bảo ra.Quang mang lấp lánh, kiếm khí xung thiên, khoảnh khắc đã kết thành lưỡng nghi kiếm trần, hộ vệ Sở Dịch ở trung ương.
Tiếng ầm ầm vang lên từng trận, hỏa quang loạn vũ,hai bên đều tuốt gươm gườm gườm,chỉ chực xông vào nhau.
Phóng mắt nhìn ra xa,trong ánh lửa khắp thành lấp lóe hiện ra vô số đạo kiếm quang nông sâu khác nhau,như bầu trời đầy sao, vô cùng tráng lệ.
Sở DỊch không hề phát giác, trong đầu mê loạn.
Cách đó mười trượng, khuôn mặt kinh hoàng,hoang mang chẳng biết làm sao của mẫu thân như dần dần loang ra,hóa thành bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa đung đưa trước mắt hắn,quay cuồng hòa lẫn với nhau cùng hiện lên trong đầu óc hắn.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới đôi mắt như cười của mẹ khi bà ngồi dưới ánh nến, vừa may áo vừa dịu dàng nhìn hắn;hắn nhớ tới bóng lưng vừa cô đơn mà lại vừa gầy yếu trải dài trên đất khi bà mang theo gánh củi trên sơn đạo lúc chiều tà.
Hắn nhớ tới dáng lưng cong như cây cung khi bà cúi người đứng trên ruộng những ngày nắng chói chang, hắn nhớ đôi bàn tay bà ngồi bên sông giặt áo dưới ánh trăng vằng vặc...
Hắn nhớ những giọt nước mắt thấm ướt gối khi bà quay lưng thầm khóc,để rồi trước mắt hắn, bà vĩnh viễn mang nụ cười như vầng thái dương ấp áp.
Hắn nhớ bà tuy nghe không hiểu những kinh thư hắn đọc,nhưng lại kiêu ngạo vì hắn;nhớ ngày hắn đỗ cuộc thi thứ nhất, bà đã khóc, nhớ đến đến những lời bà nói:"hài từ, có một ngày con quang tông diệu tổ, an bang trị quốc..."
Trong một lúc đó, hắn bỗng nhiên nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ đã lâu không nhớ lại, trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn giật mình phát giác những vết nhăn trên khoé mắt vầng tráng mẹ, bàn tay mềm mại mịn màng trong ký ức giờ đã nhăn nheo,ngay cả búi tóc từng đen nhánh giờ đã lấm tấm mấy sợi bạc...
Khoảnh khắc ấy, cảm kích, đau khổ, yêu thương, phẫn nộ, sợ hãi, bao cảm giác trộn lẫn với nhau xông lên trong hắn, giống như cuồng phong ép xuống từ mọi phía,làm cho hắn càng lúc càng nghẹn ngào, khiến hắn càng lúc càng mê loạn, đau đớn mà ngột ngạt.
Đôi mắt xanh của Phiên Phiên nhìn hắn không chớp,cười hi hi nói:
-"Sở vương gia, ta không dễ dàng gì thuyết phục thần môn các phái có ngươi một cơ hội hiển thị lòng hiếu thảo của mình,ngươi đừng có để mất, lệnh đường sống hay chết, ngươi định đoạt mau lên, lòng nhẫn nại của mọi người không tốt lắm đâu.
Tay nàng ấn nhẹ,thúy quang của lục phách địch lóe lên, rạch một đường máu hồng trên cổ Sở thị,nếu còn ấn thêm chút nữa, lập tức hồn phi phách tán.
Sở Dịch tim phổi tức giận đến muốn nổ tung, cả người run rẩy, không lẽ hắn trợn mắt nhìn người hắn yêu thương nhất, lo lắng nhất của mình chết trước mắt hắn sao?
So với bà mà nói, Hiên Viên lục bảo có là cái gì? trường sinh bất lão có kể là gì? cho dù thêm thiên hạ chúng sinh nữa, cũng có kể là gì?
Nhất thời trong lòng rối loạn,tưởng chừng muốn sụp đổ, cuối cùng, hắn không kiềm chế được nữa,hét lên:
-"Ngừng tay! Chỉ cần ngươi thả mẹ ta! ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!"
Bốn phía lập tức trở nên yên lặng không tiếng động
Mọi người tưởng như bị phép trói thân, không thể động đậy, trên mặt người kinh ngạc vui mừng, kẻ kinh hãi tức giận.Ngàn vạn ánh mắt đều tụ lại trên thân Sở Dịch, chỉ đợi hắn nói một câu nữa.
Sở thị sững người chăm chăm nhìn Sở Dịch, qua một lúc, thần sắc kinh sợ hoang mang lúc trước dần tan đi, trên mặt bà dần hiện lại nụ cười ấm áp thân thuộc, nhẹ giọng nói:
-"Hài tử ngốc, năm ngươi tám tuổi,mẹ lên núi đốn củi ngã bị thương,con khóc nói sau khi lớn lên sẽ báo hiếu cho mẹ thật tốt, không để mẹ phải chịu khổ sở gì...con còn nhớ mẹ đã nói gì không?"
-"Hài nhi nhớ."
Sở Dịch gật đầu, nước mắt hoen mờ mi, thị tuyến hắn trở nên mơ hồ:
-"mẹ nói chỉ cần lớn lên con giống như cha con, làm một người tốt, làm một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập đia,vì bách tính tạo phúc,điều đó đối với mẹ...đối với mẹ là báo hiếu tốt nhất."
Tim hắn đau xót như vỡ ra,cổ họng vật gì chẹn lại, nói đến đây nghẹn ngào không nói thêm được nữa.
Sở thị mỉm cười, dịu dàng nói:
-"Con ngoan,me biết con tuyệt không làm mẹ thất vọng.Con biến thành người khác cũng được, không làm quan cũng được, chỉ cần con lúc nào cũng ghi nhớ, chỉ cần con làm đúng với lương tâm mình, mẹ cũng vui lắm rồi!"
Bà mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, nước mắt trượt rơi trên gò má,ánh mắt vừa hoan hỉ, vừa kiêu ngạo, thấp giọng nói:
-"me thường nghĩ, không biết mẹ tu bao nhiêu kiếp,bồ tát mới cho mẹ một người con ngoan như con.Chỉ tiếc ông trời đã định,từ nay mẹ không thể chăm sóc con.Hi vọng kiếp sau,chúng ta vẫn là mẹ con."
Nói đến câu cuối cùng, bà cười tươi, đột nhiên lao mình về phía trước.
"Phập"
Lục hồn địch theo âm thanh đâm vào cổ họng bà, máu tươi phun trào.
"mẹ...."
Sở Dịch trong đầu như có tiếng sấm, dường như có nghin vạn thiên lôi cùng đánh trúng hắn, thiên địa quay cuồng, hắn những muốn xông lên phía trước, nhưng hai chân như bị đổ chì không thể xê dịch chút nào;những muốn há mồm gào thét, nhưng giống như bị câm không phát ra được âm thanh nào, nước mắt như nước vỡ bờ,chớp mắt tất cả đều trở nên mơ hồ.
Cuồng phong gào rú, trên bầu trời xám đen nặng nề,bầy chim quang quác bay lượn, dường như hoan hô, dường như gào khóc.
Mọi người ngạc nhiên bất ngờ, nhất thờ đều đứng ngây người, không biết làm thế nào cho phải.
Phiên Phiên sững người nắm lấy cây Lục Hồn phách, mặt ửng hồng, thần sắc cổ quái, đột nhiên khanh khách cười to, nước mắt thi nhau tuôn trào:
-"Ngươi hại chết sư tôn ta, giờ thì ta tự tay giết chết mẹ ngươi, kể như hòa!"
Nàng vung chân đá thi thể Sở thị không sai không lệch về phía trước mặt Sở Dịch, khanh khách cười nói:
-"Trả cho ngươi! Giờ ngươi cuối cùng đã biết mất đi người kính yêu nhất, tư vị thế nào rồi."
Sở Dịch từ từ quỵ xuống bên thi thể mẫu thân, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, cũng không suy nghĩ được nhiều.Hắn muốn vươn tay vuốt lên thân thể đầy máu của bà, nhưng tay run lẩy bẩy, không có một chút khí lực nào.
Ngay đến nhị nữ bình thường giỏi giao thiệp nói năng lanh lẹ, đến lúc này, cũng không biết làm thế nào để an ủi ái lang.
Lôi Khuyết ở một bên thấy thế đã sớm không nhẫn nại được,mày rậm dương lên, quát lên như sấm:
-"Mọi người nghe đấy; thần môn thiên thu đại nghiệp, đều trông vào đêm nay.Ai có thể giết được tên tiểu tử họ Sở này, đoạt về Hiên Viên lục bảo,thần môn các tông sẽ tôn người đó lên làm thần đế, nếu trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, giống như cái cây này!"
Tay phải chỉ ra," oang" một tiếng rung chấn, một đạo điện quang từ không trung rơi xuống, lập tức cây cổ thụ không lồ ngàn năm trong sân chùa bị chẻ làm hai,lửa cháy phừng phừng.
Nam Cực Tiêu Diêu đại đế " bốp" một tiếng, thu lại cây chiết phiến, cười dài nói:
-"Vì trùng hưng thần môn, ta không thể nhân nhượng.Sở tiểu tử, nạp mệnh đi!"
Lần đầu tiên hắn phi thân lên, xông về hướng Sở Dịch.
Quần yêu thấy Sở Dịch thất hồn lạc phách,lòng nghĩ lúc này không động thủ, còn đợi đến lúc nào? liền đó nộ hống ầm ầm như bạo phá,tranh nhau sợ mất phần xông lên phía trước.
Cổ Kình Tiên quát:
"Bày trận! Âm dương lưỡng nghi, càn khôn vô cực!"
"Viu Viu Viu VIu"
thời khắc này kiếm khí tung hoành,vang lên những âm thanh xé gió.Thanh Thành, Ngao sơn đạo sĩ phân biệt kết thành âm dương kiếm trận, di chuyển như con thoi,phối hợp chỉnh tề,dần hình thành một thái cực đồ án.
Phật môn quần tăng cùng tu chân các môn phái khác thủ bên trong, phân biệt từng nhóm kết thành "Phật môn tứ không trận" cùng" Đạo môn lục hợp trận" thường thấy, bảo vệ Sở Dịch tầng tâng lớp lớp, nước cũng không lọt.
Ba đại trận pháp này là thông dụng nhất, có thế nói là nguồn gốc cùa các loại trận pháp, độc môn trận pháp của đạo phật các phái không cái nào không sinh ra từ nó, xem thì đơn giản, thực ra thì biến hóa vô cùng, uy lực càng kinh người.
Nói thì chậm, diễn biến thì rất nhanh,Tiêu Diêu đại đế dẫn đầu xông đến, Nam đẩu lục kiếm nhấp nhô loạn vũ, như ngân hà đổ xuống, khí thế vạn quân đổ vào vòng sáng của kiếm trận.
"Bùng bùng!"
những âm thanh chói tai vang lên, sóng khí nổ tung,vài đạo sĩ kêu lên đau đớn, trường kiếm bị chấn vỡ, miệng phún máu tươi,bắn người rơi trên mái nhà, chắc là không sống nổi.
Ngọc Hư tử quát lên một tiếng, lập tức dẫn theo vài đạo sĩ bổ sung vào chỗ trống, kiếm trận quang mang đại thịnh,chấn Tiêu Diệu đại đế văng ngược lên không,kéo theo những tia máu nhàn nhạt.
Dường như cùng một lúc, vô số nhân ảnh phân loạn nhấp nhô,hướng vê phía thượng không của kiếm trận xông đến.
Máu thịt tung tóe,tiếng hô thảm không nguôi,trong chớp mắt, ma môn có mấy mươi người bị kiếm trận giết, như mưa rơi lả tả xuống đất, bị kiếm trận cắt thành bùn thịt.
Nhưng có trọng thưởng, tất có người liều mạng.Quần yêu sĩ khí như cầu vồng, trước ngã sau lên, dưới sự xuất lĩnh của bọn Tiêu Diêu đại đế, Hỏa Hảo diệu thiên tôn... đầu lĩnh các môn, phát động từng vòng từng vòng như nước mãnh công.
Tiếng tù thổi dài, tiếng trống dồn dập, xung quanh Từ Ân tự, đầy trời hung cầm quái điểu như phát điên lượn vòng vòng,lúc lên lúc xuống,tàn bạo cuốn đi mọi thứ như cuồng phong bạo vũ.
Đâu đâu cũng vậy,hỏa phong gào rú, ngọn lửa trùm trời, không biết bao nhiêu bá tính chôn thân trong biển lửa,không khí đầy mùi huyết tinh nồng nặc, mùi hôi cùa xương thịt bị cháy xém, làm người không thở nổi.