Tiên Sở

Chương 102: Nguyên tiêu đăng hội(P2)

Pháo nổ đì đùng,trống kèn huyên náo.Phóng mắt nhìn ra xa, thấy đâu đâu cũng treo đèn lồng ngũ sắc, mỹ lệ chói mắt, chiếu bầu trời đêm nhuộm màu tím hồng rực rỡ.

Trên đại nhai là cả một biển người, chen chen đẩy đẩy,so với ban ngày còn đông vui náo nhiệt hơn nhiều.

Nam nữ lẫn lộn,không phân già trẻ giàu nghèo,đều đổ ra phố.Có nhiều người mặc y phục kỳ quái,mang mặt nạ đầu thú, tay cầm đuốc, cười nói đi về phía trước.

Lại có những nam nhân mặt trát phấn, mặc y phục nữ nhân,người đeo ngọc bội, cổ mang châu ngọc ẻo lả đi trên phố,mị nhãn hoành phi,làm dội trên từng tràng huýt sáo châm chọc.

Sở Dịch hai người đều lần đầu được thấy tiết nguyên tiêu ở kinh thành,cũng chưa từng thấy qua cảnh nhộn nhịp thế này,cảm thấy rất mới mẻ,sánh vai cười cười nói nói,vừa đi vừa nhìn.

Càng tiến về phía bắc, người càng đông,tiếng tơ trúc cổ nhạc càng lúc càng thêm huyên náo.

"Đùng đùng" liên thanh, pháo hoa bắn lên trời,nở tung giữa không trung, hóa thành những hình thù sặc sỡ khác nhau,kéo mọi người ngẩng cổ lên ngắm nhìn, trầm trồ không dứt.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoan hô,hò hét, hai người nhìn về hướng ấy, chỉ thấy các đó không xa có một tòa lầu cao trăm trượng mắc đầy đèn lồng sắc sỡ đung đưa,treo đầy châu ngọc kim ngân, phát ra những tiếng đinh đang trong gió.Đèn lửa khéo thay xếp thành long, phụng, hổ, báo,rất nhiều hình thái.Gió đêm thổi tới, những con mãnh thú ấy dường như theo gió mà nhảy múa.

Không đợi hai người xem kỹ,từ phía bên phải lại truyền về một tràng hoan hô rầm rĩ.Chỉ thấy trước cửa ngõ có một tòa đài cao,vũ nhạc Quy Tư nổi lên êm tai, mấy mỹ nữ mặc Hồ phục tay cầm đèn lồng, xoay tròn rất nhanh, biểu diễn khúc hồ toàn vũ lưu hành đương thời.

-"Thải xa của Phiên sứ đến rồi!"

Lại nghe thấy tiếng vài hài tử hét lanh lảnh,dòng người phía trước như sóng rẽ sang hai bên, hai người không phòng bị, sém chút nữa thì bị đám đông tách lạc.

Sở Dịch lạnh người, cố ý vươn tay nắm chặt bàn tay Đường Mộng Yểu,nói:"Cẩn thận!" rồi kéo nàng lại bên người hắn.

Đường Mộng Yểu nét mặt thoảng đỏ,thấy hắn hồn nhiên không phát giác.Nàng vẫn nắm chặt lấy tay mình không bỏ, cảm thấy bối rối,muốn rút tay ra, nhưng thân lại như trúng bùa không động đậy được.

Nàng thầm nhủ:

-"Bỏ đi,hắn chắc gì đã có lòng.Nếu giờ ta rút tay ra, lại chứng tỏ ta nghĩ linh tinh, khiến hắn cười ta mất."

Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng,sau đó nàng không để ý nữa, tiếp tục nắm tay hắn đi về phía trước.

Dòng người rẽ ra như sóng,sáu con bạch tượng đeo dây ngũ sắc,treo đèn lồng,không chậm không nhanh mở đường tiến về phía trước.

Trên lưng mỗi con voi có ngồi bốn thiếu nữ Nam man,mang vàng đeo ngọc,cười khanh khách tung về phía dòng người hai những đóa hoa ngũ sắc,kéo theo từng trang hoan hô xáo động.

Đi sau đội voi là mấy mươi cỗ thải xa,có cái trang trí thành thuyền,có cái thành Hoa quả sơn...do Tây thành tuấn mã kéo, từ từ tuần hành, cực kỳ mỹ lệ tráng quan.

Trên mỗi cỗ thải xa có ngồi sứ đoàn của một phiên bang,có mỹ nữ đi kèm,đèn lồng ngũ sắc đung đưa,lúc hướng về biển người mỉm cười hành lễ, lúc dùng thứ Hán ngữ lơ lớ hướng tới quần chúng xung quanh vẫy gọi, làm họ cười phá lên cười không dứt, theo nhau hành lễ trả lại.

Hai người nhịn không được, nhìn nhau mỉm cười,nhất thời như quên mất nhiệm vu hung hiểm đang làm,chìm say trong đại điển hoan lạc ngày lễ.

Đến đại nhai ngoài An phúc môn, trước mặt bừng sáng,hỏa đăng như tinh hà lung linh, cùng với pháo hoa đầy trời chiếu sàn lẫn nhau,cảnh vật so với trước tráng lệ hơn trăm lần.

Cả một con phố chen đầy bách tính, vai kề vai, chỉ có thể đẩy lẫn nhau mà nhích từng bước một lên phía trước,tiếng hoan hô làm tai muốn lủng.

Đường Mông Yểu " A " lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:

-"Sở công tử,cái cây đó chắc là hứa nguyện thụ!"

Sở Dịch quay đầu nhìn xa,chỉ thấy xa xa một cây ngân hạnh đứng chọc trời, quanh thân có một đăng luân khổng lồ cao hai mươi trượng.Hai bên quấn những giải lụa ngũ sắc trang trí,kim ngân châu ngọc treo ở giưa, tinh xảo tuyệt luân,xảo đoạt thiên công.

Trên đăng luân có treo mấy vạn lồng hoa đăng, rực rỡ sáng ngời, phản chiếu lẫn nhau,làm khởi lên vạn đạo hào quang xông lên trời,tưởng như là kim ngân hoa thụ nơi thiên giới,chiếu đến người mắt chói thần mê, không thể nhìn gần.

Đường Mộng Yểu sóng mắt lấp lánh, mỉm cười nhìn chằm chằm Ngân hạnh thụ, ánh trăng, ánh đèn, pháo hoa...theo nhau chiếu sáng lên khoe miệng tươi cười của nàng, sao mà thanh lệ, sao mà động nhân.

"Hỏa thụ ngân hoa hợp,tinh kiều thiết tỏa khai,ám trần tùy mã khứ,minh nguyệt trục nhân lai..."*

Sở Dịch hô hấp như ngừng lại,bỗng nhiên nhớ lại những câu thơ mà Sở Cuồng Ca đọc trước lúc lâm tử, trong dòng cảm dâng lên một nỗi buồn bã không tên.

Năm đó đêm đó, dưới ánh hoa đăng lung linh của cây ngân hạnh này,có phải Sở Cuồng Ca cùng Niêm Hoa đã gặp nhau lần đầu không?

Một nụ cười của Niêm Hoa,nghiêng nước nghiêng thành, tỏa sáng thế nào, mà khiến Sở Cuồng ca,một kỳ nhân của ma môn, cuồng phóng không chịu câu thúc là thế, phong lưu lãng tử là thế,phải đến chết cũng không quên?

Chỉ tiếc người xưa giờ đâu mất,chỉ còn đào hoa cười đón gió xuân.Giờ này đêm nay, nào còn có ai nhớ đến những chuyện xảy ra tại nơi này năm xưa ấy.

Còn hắn thì tiền đồ mênh mênh, hung cát khó lường, năm sau không biết có còn có thể ngắm cảnh này được nữa không.

Cho dù hắn có thể thoát được đại kiếp, an nhiên không sao đi chăng nữa,một trăm năm sau, ngân hạnh còn đó, hỏa đăng vẫn như xưa, liệu có ai còn nhớ tới hắn chăng?

Trong khoảnh khắc, giữa biển người náo nhiệt huyên náo,Sở Dịch sóng lòng dâng cao, một nỗi buồn không tên trào lên trong lòng hắn.

Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao có quá nhiều người muốn có "Hiên Viên tiên kinh" như vậy.Nếu như có thể cùng người mình yêu trường sinh bất lão,vĩnh viễn cùng nắm tay thưởng lãm mỹ cảnh thiên hạ, thì còn có gì hạnh phúc bằng...

-"Sở công tử, người đang nghĩ cái gì vậy?"

Đường Mộng Yểu quay đầu lại,thấy hắn ngẩn ngơ xuất thần,không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Sở Dịch hồi thần lại, mỉm cười, lắc đầu nói;

-"ta đang nghĩ hẹn ước cùng Đinh lục nương gặp ở dưới Hứa nguyện thụ này, quả là một sai lầm.Nơi đây người đông thế này, muốn tìm một người, cũng không biết tìm đến lúc nào..."

Lời nói vừa dứt chỉ nghe thấy vang lên một tiêng " đông", từ thành lâu của hoàng thành phía xa xa truyền lại tiếng trống như sấm,tiếp theo đó là tiếng tù hiệu thổi dài, tiếng kim la chói tai, mọi người đều hướng về nơi ấy hoan hô.

Trên hoa đăng cao đài bên ngoài An Phúc phường, pháo hoa bắn ra tứ phía, cùng nhau xòe nở,vài trăm mỹ nữ kim khôi ngân giáp,tay cầm ngọc qua ngư đi ra,liệt trận biến hóa, theo tiết tấu của cổ nhạc mà lúc hát lúc múa, làm dân chúng khen hay không ngừng.

Nhạc vũ bách hí của Hoa Đăng đại hội chính thức khai mạc.

Sở Dịch ngưng thần nhìn từ xa, chỉ thấy trên thành lâu đại điện đèn đước rực rỡ, bá quan phân hàng,vũ cơ phiên phiên,cử hành nguyên tiêu thịnh hội,trong đó cũng có không ít đạo phật tông sư.

Đường Nguyên tông ngồi trên long ỷ, mặt mang theo nụ cười mỉm,ngón tay theo tiết tấu nhạc mà gõ lên bàn,lúc thì cùng văn võ quan viên chỉ điểm thi họa,lúc bình phẩm mỹ cảnh hoa đăng hội bên dưới thành lâu.Nhìn ông bình thản nhẹ nhõm, giống như đã thoát khỏi sự giận dữ bi thương mất đi Ngũ phi mười mấy ngày trước.

Bên trái bên phải ông có ngồi một nam một nữ, nói cười thoái mái, chính là "Lý Huyền" cùng Lý Tư Tư! Khoảng cách rất xa, Sở Dịch tuy có hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng không nhìn ra điểm sơ hở nào của Lý Huyền giả mạo.

Sở Dịch cơn tức xông lên, cười lạnh một tiếng, thầm tự phát thệ:

"Yêu nữ, đêm nay không bẻ vỡ cái mặt nạ của ngươi ra,Sở mỗ thề không làm người".

Sau đó, hắn không vội vàng, vẫn nắm tay Đường Mộng Yểu,di chuyển về hướng thiên niên ngân hạnh thụ.

Hắn ngầm thi pháp thuật, chân khí cổ vũ,thân mình trơn như lươn, xuyên qua đám đông tiến nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã đi đến bên dưới cây ngân hạnh.

Ngân hạnh thụ đứng tựa vào tường của Phụ Hưng phường,dưới chân cây có một cái đài để dẫm lên, bên trên treo đầy đèn lồng các màu các loại,dưới đài có rất nhiều người vây quanh, huyên náo thương thảo mặc cả với chủ đài.

Sở Dịch ngưng thần, nhịn không được cười nói:

-"Một cái đèn lồng năm lượng bạc!Bọn gian thương đúng là lợi dụng thời cơ.Xem ra người nghèo khó có thể nguyện được rồi.

Bên cạnh có một người nghe thấy,phẫn nộ nói:

-" Đúng rồi, bọn gian thương cùng kim ngô vệ câu kết với nhau,một đêm kiếm được mấy vạn lượng bạc...ôi giời...phía sau, đừng có đẩy tôi..."

Mắng thì mắng thế, chứ người mua cũng không ít.Sở Dịch bỏ ra một trăm lượng bạc, mua cái bình đế liên hoa đăng to nhất,lại mua một ngọn song ngư đăng cho Đường Mộng Yểu.

Đường Mộng yểu đỏ mặt,thầm nghĩ:

"Sao hắn lại đưa cho mình song ngư đăng? Không lẽ hắn muốn ám chỉ tới điển cố "Tương nhu dĩ mạt"* sao.Tim đập thình thình, hồ loạn viết lên mấy chữ Thiên hạ thái bình,rồi để thương nhân giúp nàng treo lên. Truyện được copy tại Trà Truyện

Sở Dịch suy nghĩ một lúc, khua bút viết nhanh, "Hỏi gió xuân, tương tư là gì" trên liên hoa đăng,trong lòng thầm cầu nguyền:

-" Nguyện cho người có tình được trường trường cửu cửu, Sở Thiên Đế kiếp sau không phải chịu khổ tương tư."

Bình đế liên hoa đăng từ từ được treo lên cao,đèn lồng tỏa sáng,như hai đóa liên hoa hồng phấn trôi nổi giữa từng không, lập tức thu hút nhiều người nghểnh đầu lên ngắm, trầm trồ không ngớt.

-"Sở Cuồng Ca, ngươi quả nhiên đã đến"

Từ trong đám đông bỗng truyền lại một tiếng hét lanh lảnh,âm thanh thanh thoát, như sơn tuyền róc rách.

..

Xuất xứ: Trang tử.đại tông sĩ.

Nguyên văn; ở con suối, cá gặp nước cạn, hà hơi ẩm cho nhau, giúp nhau lúc khó khắn, không băng quên đi nước hồ.cũng giống như đạo Khen Nghiêu chê kiệt, không bằng quên đi cả hai:

Chú

Điển cố;Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động,Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp.Đối với hai con cá mà nói,tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông.Mỗi con ở một phương,sống hạnh phúc,quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Lời bình

Con cá quên được,có khi có thể sống hạnh phúc, còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao.Con người đối với tình cảm cũng như thê, tương nhu dĩ mạt, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác,"tương nhu dĩ mạt làm người cảm động, nhưng "tương vong giang hồ" quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

Có thể lãng quên, có thể bỏ qua, cũng là một hạnh phúc.

Ở đây Đường Mộng Yểu tưởng Sở Dịch ngầm biểu ý,bảo nàng và hắn như hai con cá kia, quên đi thì tốt hơn, nên mới đau lòng như thế.