Chỉ là hai người chưa nghĩ đến, bao cao su mới mua lại là loại mát lạnh.
Hai người ở trên giường lăn lộn một hồi, khi mang bao vào Phó Ngọc Trình cảm thấy không thoải mái, anh nhìn Tưởng Đồng, không nói nửa lời, từ từ đi vào, cô ‘ưm’ một tiếng, tự nhiên cảm thấy có chút lành lạnh.
Phó Ngọc Trình ôm cô 1 lúc, đột nhiên nói “Anh không thích dùng loại bao này”
Tưởng Đồng ôm mặt, cô đến cửa hàng tiện lợi không tìm được loại hai người hay dùng, mới tiện tay lấy một hộp khác.
“Có chút dày…. Còn chút nhỏ nữa….” Anh cau mày chơi đùa cô làm vài cái rồi rời khỏi người cô xuống giường.
Tưởng Đồng thấy anh tháo cái bao ném vào thùng rác bên cạnh, mới nói “Em quên mua, vừa rồi trên đường trở về mới ghé cửa hàng tiện lợi” không ngờ loại này ngoài cảm giác mát lạnh ra lại còn có mùi là lạ.
Phó Ngọc Trình ngồi ở mép giường, quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, đưa tay sờ eo cô.
“Xin lỗi, hay là cứ làm thế này đi.” Cô nhìn vật vẫn đứng thẳng giữa hai chân anh, do dự nói. Thấy anh không nhúc nhích, cô lại bạo gan đưa tay sờ nơi đó của anh.
Phó Ngọc Trình hơi bất ngờ, mỉm cười kéo cô dựa vào mình, bóp bóp mặt cô: “Lúc trước tại sao tôi lại không biết em lớn gan vậy hửm? Giả vờ ngoan à?”
Mặt Tương Đồng đỏ lên, đang dựa trên vai anh, không dám nhìn anh, cũng không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy rốt cuộc anh có muốn hay là không?”
Nghe cô nói vậy trong đầu Phó Ngọc Trình nổi lên một ý nghĩ xấu xa, xoay người đè cô xuống giường, nhìn vào mắt cô nói: “Em nghĩ cho kỹ nhé, lỡ mang thai em có chịu trách nhiệm nổi không?”
Cô đưa tay lên, quàng qua bờ vai của anh, hỏi ngược lại: “Anh không thích trẻ con sao?”
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, bóp mặt làm miệng cô chu lên: “Em không sợ tôi làm em lớn bụng rồi bỏ chạy lấy người sao?”
Cô lắc đầu, hành động càng bạo hơn, hai chân mở ra quàng lên thắt lưng anh, cọ vào anh.
Phó Ngọc Trình nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô chu chu, hai phiến môi đỏ mọng sáng bóng tươi đẹp, trông cực kỳ mê người, đột nhiên cúi xuống cắn lên môi cô.
“Ưm.” Tưởng Đồng đột nhiên bị anh cắn, miệng có chút đau, không khỏi cau cau mày lại.
Anh buông cằm cô ra, đưa tay nâng má cô lên hôn.
Tưởng Đồng có chút ngẩn ngơ, hai người rất ít hôn môi. Bình thường anh tìm đến cô, hai người sẽ tắm rửa sạch sẽ, ngã xuống giường trêu đùa một lúc rồi làm tình. Cô cũng từng nghĩ đến là anh không thích và cũng không giỏi hôn môi.
“Chuyên tâm một chút. Há miệng” Phó Ngọc Trình dừng lại, nhìn bộ dạng thất thần của cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sau đó một lần nữa cúi xuống hôn, vươn đầu lưỡi vào khoang miệng, dây dưa cùng cô.
Trong phòng cực kỳ yên lặng, hô hấp hai người đều trở nên rối loạn, cô mở to mắt, nhìn thấy anh đang từ từ nhắm mắt lại, mà trong lòng bỗng rung động mãnh liệt.
Cô cố gắng nuốt lời muốn nói xuống, cảm thấy phía dưới anh cương cứng, liền nắm lấy nó đưa đến chỗ của mình.
“Vào đi… Phó tiên sinh….” Cảm thấy anh cố ý không hiểu ý của mình, cô nhỏ giọng như cầu xin “Em, em muốn anh…”
Cô nâng thắt lưng mình, đưa mông lên, nuốt một vật đó của anh vào, sau đó tiến đến bên tai anh: “Phó tiên sinh, em… em yêu anh.”
Phó Ngọc Trình gần như buông lỏng cô ra ngay lập tức, hạ thân cũng rút ra ngoài. Anh nhìn Tưởng Đồng, thấy vẻ mặt si mê của cô, bèn thở dài, tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng: “Tưởng Đồng, em làm vậy làm tôi thật sự khó xử.”
______
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tưởng Đồng vẫn còn nằm trên giường, vừa muốn cử động lại không muốn.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Tưởng Đồng có thể nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, truyền đến tiếng dép của Phó Ngọc Trình từng bước từng bước một đi vào phòng ngủ khách, sau cùng là tiếng đóng cửa lại.
Cô cuộn người lại, thầm thở dài, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi sáng hôm sau, cô làm điểm tâm sáng như thường lệ, đặt chút cháo trắng thịt nạc và dưa muối trên bàn ăn. Khoảng bảy giờ rưỡi Phó Ngọc Trình từ phòng ngủ khách đi ra phòng tắm rửa mặt. Tưởng Đồng chờ anh từ phòng tắm đi ra, đưa quần áo cho anh mặc, giống như bình thường nhìn anh đeo cà vạt.
Anh đi ra phòng khách, khi đi qua bàn ăn, Tưởng Đồng mới mở miệng gọi anh: “Phó tiên sinh, ăn xong điểm tâm rồi hẵng đi nhé.”
Anh quay đầu lại, cười vô cùng khách sáo: “Không được rồi, hôm nay công ty còn có chút việc.”
Những lời này với cô vô cùng quen thuộc, cô biết anh bận nhiều việc, anh cũng rất ít khi ở lại ăn sáng cùng cô. Mà nụ cười khách sáo kia của anh cũng hết sức quen thuộc, quen đến mức làm cho cô lập tức nhớ tới lời nói ngốc nghếch tối qua mình nói.
Đó là nụ cười của Phó Ngọc Trình khi chưa quen biết cô, cứ như giữa hai người có một vết nứt sâu rộng, cười, chỉ là phép lịch sự.
Anh đứng ở cửa đổi giày, cô cầm khăn quàng cổ muốn quàng cho anh.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô đi tới mở cửa, thì thấy thư kí của anh, An Tình.
Người bên ngoài thấy cô thì lập tức tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tưởng tiểu thư.”
Tưởng Đồng chào lại, sau đó lại nhìn cô ấy nói chuyện với Phó Ngọc Trình, hai người họ nói gì cô không còn nghe rõ. Cô nâng tay muốn quàng khăn lên giúp anh, nhưng bị anh từ chối: “Tôi có thể tự làm được.”
Anh không có quàng lên mà chỉ cầm khăn trong tay, rồi chào tạm biệt cô: “Tôi đi đây.”
An Tình đứng ở ngoài, đỡ tay lên cửa, cũng chào từ biệt cô: “Hẹn gặp lại, Tưởng tiểu thư.”
“Chào tạm biệt, thư kí An.” Cô lịch sự trả lời.
Cửa bị đóng lại, Tưởng Đồng quay về bàn ăn ngồi xuống, một mình trong phòng lặng lẽ ăn cháo. Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, cô không còn nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ thầm nghĩ lần này xong thật rồi.
Cô giơ tay che mặt, cực kỳ hối hận, lồng ngực đột nhiên truyền đến từng cơn đau nhói.
Cháo mặn thế này, trách sao anh không ở lại ăn.