Tống Giai Giai ngắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Tư Minh rồi lại nhìn Tống Kì, “Cô ấy nói hôm nay mệt quá, buồn ngủ nên không tới được.”
Phó Tư Minh nắm tay lái, yên lặng lái xe, không hé nửa lời. Lúc cậu và Tống Kì rời khỏi hội trường thì gặp Tống Giai Giai, cô ấy nói với họ là muốn đi countdown mừng năm mới. Mời bọn họ cùng đi, thấy Phó Tư Minh lái xe, bèn kéo bạn trai đến ngồi xe của cậu.
Thấy đã sắp đến giờ hẹn nhưng chưa có tin tức gì từ Tưởng Đồng, nên mới gọi điện hỏi. Sau khi biết cô ấy không đi cùng bọn họ nữa, Tống Kì có chút tiếc nuối, Phó Tư Minh thì không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe.
Địa điểm tụ họp là một quán bar mà mọi người đặc biệt cùng nhau chọn, nghe nói có sự kiện countdown riêng. Thời điểm họ đến hơi muộn, bạn học cùng lớp đều đã đến, đang ngồi chỗ băng ghế đợi họ.
Diêu Thành nhìn thấy Phó Tư Minh và Tống Kì đến thì có chút kinh ngạc, thấy họ đi cùng Tống Giai Giai, lại thuận miệng hỏi một câu Tưởng Đồng đâu rồi.
Tống Giai Giai đặt túi xách xuống, chuẩn bị kéo bạn trai ra sàn nhảy, đáp là cô ấy ở nhà ngủ không tới, nên chỉ có họ tới.
Phó Tư Minh ở nơi này nửa giờ, đầu đều muốn nổ tung. Dưới sân khấu ánh sáng mập mờ, âm nhạc vang dội, cậu không ngờ bọn họ sẽ tổ chức countdown tại nơi như thế này. Tống Kì chơi vô cùng vui vẻ, đang nhảy cùng một cô bé trong khoa.
Lúc sắp đến giao thừa, tất cả mọi người đều nghe theo lời của DJ trên bục cao, từng tiếng từng tiếng đếm ngược.
Cậu tựa vào sofa, nghe đếm ngược đến 0 giờ, mọi người trên sàn nhảy reo hò ầm ĩ, từ trên cao, vô số kim tuyến rơi xuống.
DJ cầm micro, cao giọng chúc mọi người.
_______
“Chúc mừng năm mới.”
Trên giường, Tưởng Đồng bỗng nhiên vươn người dậy, dán bên tai anh nhẹ giọng thủ thỉ. Cô cũng không biết hiện tại là lúc nào, hai người đã quấn lấy nhau từ sofa phòng khách đến trên giường, có lẽ lúc này đã qua giao thừa rồi.
Cô vịn vai của anh, bị anh làm đến mức run rẩy.
Phó Ngọc Trình ừm một tiếng, kéo tay cô ra, ấn cô nằm trở lại. Son môi của cô đã lem đi, khuôn mặt ửng đỏ, đến cổ và cả người cũng nhiễm sắc hồng.
Anh mím môi, không khỏi thầm nghĩ, nếu tình dục có màu sắc, nhất định giống sắc môi đỏ của cô.
Bên dưới bị cắn thật chặt, vách thịt hút lấy khi anh rút ra, mút chặt khi bị cắm vào, chặt đến mức anh tê dại da đầu, thắt lưng mỏi nhừ, không kìm được mà có ý xấu.
Anh nâng đùi cô lên hung hăng ra vào vài lần, khiến Tưởng Đồng không chịu nổi mà rên rỉ, duỗi tay muốn đẩy bụng dưới của anh. Nhưng cơ bụng anh rắn chắc thẳng tắp như tường thành, chống lại tay cô.
“Phó, Phó tiên sinh….” Cô không nhịn được gọi anh.
Phó Ngọc Trình đưa tay nắm một bên ngực của cô, ngắt lấy nụ hoa, nhìn lại cô.
“Ừ?”
Anh không mở miệng, giọng nói phát ra từ thanh quản, vừa thấp vừa trầm.
Tưởng Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, ánh sáng mơ hồ của đèn ngủ phủ lấy gương mặt anh, từng giọt mồ hôi từ trán, lăn xuống thái dương, theo đường cong gương mặt, rơi xuống bụng cô, khiến cô phát run.
“Sâu quá….” Cô run rẩy, muốn nắm lấy tay anh.
Không ngờ anh lại cong miệng nở nụ cười, cúi gần sát lại người cô, khiến cho vật dưới thân đi vào càng sâu.
“Không thoải mái sao?” Anh nắm lấy cằm cô, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Lông mi cong dài phủ một cái bóng nho nhỏ ngay dưới mắt anh. Tưởng Đồng bị anh liên tục va chạm khiến cơ thể mềm nhũn, không kìm được mà nheo mắt rên rỉ.
Nhưng không ngờ anh lại dần dần ép sát, ngón tay cái miết lấy môi dưới của cô, vuốt ve chùi vệt son đi, ép hỏi: “Hử?”
“Thoải mái hay không thoải mái hử?” Ngón tay cái của anh tiến vào khoang miệng cô, niết lấy răng nanh, cười hỏi.
Cô như có như không cắn tay anh, không biết nên trả lời như nào. Đầu ngón tay mềm mại miết hàm răng dưới của cô.
Trong mắt anh tràn ngập ý cười, Tưởng Đồng nhìn anh, từ chóp mũi đến đôi môi mỏng hồng nhạt.
Thoải mái hay không à…
Đương nhiên là…
“Thoải mái… A…” Cô khua chân cựa quậy vài cái, bị anh đè lại.
Anh thẳng người nhìn Tưởng Đồng, cô từ từ nhắm mắt lại, ngửa đầu, trên chiếc cổ xinh đẹp có một sợi dây chuyền bằng bạc, là anh tặng cho cô. Cô cong thắt lưng ưỡn ngực, nụ hoa trước ngực nở rộ, tựa như ruby.
“Ưm…”
Anh nghe âm thanh rên rỉ của cô, cô ‘đến’.
Phó Ngọc Trình rời khỏi thân thể cô, nắm cánh tay kéo cô lên, cúi nhìn con hồ ly đỏ ở xương quai xanh của cô. Cặp mắt nó đỏ, lấp lánh sáng lên như đang chăm chú nhìn anh.
Anh nhăn mày, nén ham muốn liếm nó, đè cô xuống một lần nữa. Một lần nữa mở rộng hai chân, banh mông cô ra đút vào.
“Ha…”
Cảm giác ấm áp ẩm ướt ở nơi đó khiến anh không khỏi thấp giọng rên lên.
Anh giữ lấy bờ mông của cô, động tác vừa sâu vừa mạnh, khiến cho tiếng làm tình hòa với tiếng thở dốc của cả hai, vang khắp phòng.
Phó Ngọc Trình cau mày, buông mắt nhìn nơi giao hợp của hai người.
Không biết có phải chỉ có mỗi anh là thích dán mắt vào nơi này khi làm tình không. Thật chói mắt, vật của anh căng to, cắm sâu vào nơi đó của cô, lúc ra vào còn mang theo từng vệt nước. Cứ liên tục như vậy, mà chẳng những không làm anh nhàm chán mà còn càng hưng phấn hơn.
Làm như vậy một lúc, Tưởng Đồng lần nữa đạt cao trào trước mặt anh. Nơi quấn chặt lấy anh run rẩy phun ra một dòng nước, chảy ra từ chỗ giao hợp.
Không rõ vì sao, trong đầu anh nảy lên suy nghĩ ‘muốn nhìn gương mặt của cô lúc cao trào’.
Anh tiến vào cô, nắm lấy bả vai kéo cô từ trên giường ngồi lên đùi mình, rồi kéo cằm cô xoay về phía mình để nhìn cô.