Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 1: Chương 1 (H)

Khi Tưởng Đồng từ phòng học bước ra mới phát hiện tuyết đã rơi. Trên mặt đất hiện phủ kín tuyết, khiến khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xóa.

Tống Giai Giai cùng cô bước ra, thở dài một tiếng rồi hỏi cô có muốn cùng nhau đi ăn cơm không.

Tưởng Đồng móc di động ra nhìn, thấy không có tin nhắn nên cùng cô ấy đi tới nhà ăn. Cô đi giữ chỗ ngồi, rồi cùng Tống Giai Giai gọi món, bát canh hầm thịt bò nóng hôi hổi vừa đặt trên bàn, cô mới uống một ngụm đã thấy di động trong túi rung nhẹ.

Cô uống ngụm canh thịt bò, rồi lấy di động ra xem.

“Bạn trai cậu à?” Tống Giai Giai một tay cầm di động gõ gõ đánh đánh, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm.

Tưởng Đồng vừa ăn canh vừa trả lời qua loa, sau khi đọc tin nhắn xong lại cất điện thoại vào trong túi.

Bát canh thịt bò mới uống được một nửa đã bị cô đẩy ra, Tống Giai Giai nhìn cô một cái, thấy cô cầm điện thoại di động bấm bấm thì nói: “Cậu đừng đợi tớ, một lát nữa tớ còn muốn đi uống trà sữa cơ.”

Sau khi nhắn tin xong, Tưởng Đồng gật đầu, “Vậy tớ đi trước đây.”

“Ngày mai cậu có cùng ra phố chơi không?” Tống Giai Giai hỏi cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, “Nói sau đi, ngày mai tớ muốn ngủ đến lúc nào tỉnh thì tỉnh.”

Tống Giai Giai cười, vẫy tay chào tạm biệt cô.



Khi về đến nhà còn chưa đến 6 giờ, cô mang mấy quyển sách trong phòng khách đi cất, thay toàn bộ ga trải giường trong phòng ngủ khách và mở tủ lạnh để kiểm tra xem còn nước khoáng hay không. Nhìn một vòng, cô lại dọn dẹp phòng khách thêm một lần nữa, rồi lấy một đôi dép lê của nam từ tủ giày ra, đặt ở cửa. Đặt xong lại cảm thấy không được tự nhiên, bèn cất vào tủ giày, tính khi nào anh tới rồi lấy ra sau.

Dọn dẹp một hồi, cô đứng ở ban công nhìn xuống. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, phòng khách thì im ắng, cô đừng một lúc, đến khi di động đặt trên sô pha vang lên một tiếng mới quay người vào.

Tưởng Đồng cầm điện thoại lên xem.

“Không cần chờ tôi.”

Tính cả dấu chấm câu, tổng cộng chỉ có năm chữ.



Cô mím môi, cầm di động gõ chữ.

“Vâng, Phó tiên sinh.”

Cô không chờ nữa, đem mấy quyển sách để ở đầu giường, rồi cầm quần áo đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, cô đứng ở trước gương nhìn ngắm bản thân mình.

Người trong gương cực kỳ đẹp. Tưởng Đồng bóp eo xoay người, vóc dáng cũng khá được, cặp mông cao, bộ ngực thì… giơ tay nâng nâng thử, hình như có chút rủ xuống, cô thở dài, cảm thấy sức hút của trái đất thật sự tốt quá rồi. Cô dí sát vào gương, chăm chú nhìn gương mặt mình, càng nhìn lại càng cảm thấy hài lòng. Tưởng Đồng lại mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền, vẫn còn rất trẻ.

Cô thỏa thân sấy tóc, chờ tóc khô, nước trên người cũng gần như ráo. Cô mặc váy ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Tưởng Đồng tựa vào giường đọc sách một lúc, sau đó đóng sách lại, vén chăn đi ra tủ để lấy áo lót. Sau khi mặc nó vào, cô mới an tâm nằm xuống.

10 giờ tối, cô đóng sách đặt lại lên tủ ở đầu giường, cầm di động kiểm tra Wechat xem có tin gì không, trả lời một vài tin nhắn từ bạn cùng lớp và lướt qua vòng bạn bè một lúc.

Vẫn không có một tin nhắn thường nào cả.

Tưởng Đồng đứng dậy tắt đèn và đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ.



11 giờ 20 phút đêm, Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, móc chìa khóa ra mở.

Phòng khách tối om im ắng, không thấy người chờ như mọi khi. Anh đứng ở cửa khẽ thở dài rồi tự mình lấy dép trong tủ giày.

Anh tiện tay đặt chiếc áo khoác trên tay lên ghế sô pha, bật đèn phòng tắm và bước phòng ngủ của Tưởng Đồng. Anh hành động rất nhẹ, giống như đang tìm gì đó.

“Phó…Phó tiên sinh?”

Tưởng Đồng ngồi dậy, dụi mắt bật đèn ở đầu giường.

“Làm em thức giấc à?” Thấy cô tỉnh, anh đến gần, dùng mu bàn tay cọ cọ lên mặt cô. “Áo ngủ của tôi không có trong phòng ngủ khách, em đặt ở đâu?”

Tay anh có chút lạnh, cọ vào mặt cô một lúc rồi thôi.

Tưởng Đồng vén chăn lên, “Ở tủ quần áo của em, em tưởng anh không tới nên không có mang qua.”



Anh không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, đợi cô tìm áo ngủ đưa cho mình rồi mới vào phòng tắm.

Khi anh từ phòng tắm ra, Tưởng Đồng đã pha cốc nước chanh mang vào phòng ngủ. Anh cầm cốc uống mấy ngụm, rồi đặt lên tủ đầu giường, thuận tay tắt đèn.

Đèn phòng ngủ tắt đi cùng không phải tối hẳn mà vẫn mờ mờ, chỉ còn thấy hai bóng đen, khi ôm lấy nhau liền trở thành một khối.

Hai người quấn lấy nhau một lúc lâu, Tưởng Đồng ném gối đầu đi, để mặc anh nắm eo mình vận động. Tiếng thở của hai người dần trở nên nặng nề, Tưởng Đồng đột nhiên cong eo lại gần sát bụng của anh, rên một tiếng thật dài, Phó Ngọc Trình cũng rên rỉ thở dốc, tiến vào cô sâu hơn, ưỡn người vận động thêm vài cái, mới buông cô rồi rút mình ra. Tưởng Đồng nằm trên giường thở một lúc, cứ nghĩ anh đã xong rồi, liền xoay định rời giường, không ngờ lại bị kéo trở lại.

“Phó tiên sinh?” Cô bị lôi xuống dưới người anh, nhìn anh.

Phó Ngọc Trình vứt bao sao su đã xài đi, duỗi tay về phía tủ đầu giường lấy một cái mới tròng vào, vỗ vỗ vào eo cô, “Lật người lại.”

Có nghĩa là chưa xong.

Vì thế Tưởng Đồng ngoan ngoãn xoay người, bày sẵn tư thế. Anh thò tay xuống phía dưới cô sờ soạn, hai ngón tay tách ra, đỡ mình vào trong. Vận động vài cái, anh cúi xuống luồn tay đến trước ngực cô, mới phát hiện cô mặc áo ngực, bèn ngồi dậy cởi khóa áo của cô, “Giơ tay lên”. Anh vừa đâm tới, vừa kéo cả váy ngủ và áo trong của cô ra. Tưởng Đồng cắn môi nâng cánh tay lên, anh liền cởi hết đồ của cô xuống dưới.

Anh lại một lần nữa áp vào người cô, nắm ngực cô vận động.

Tưởng Đồng quỳ một lúc lâu, dần quỳ không nổi nữa, nhịn không được phải kéo tay anh ở trước ngực mình: “Phó, Phó tiên sinh… Anh sắp xong chưa…”

Phó Ngọc Trình không trả lời, mím môi tiếp tục làm cô.

“Sắp rồi.” Anh đẩy tay cô ra, lại nắm ngực cô bóp một lúc lâu.

Đến khi anh kết thúc, thở nặng nề rời khỏi người cô, Tưởng Đồng mới nhẹ nhàng ngã xuống giường.

Phó Ngọc Trinh ở trên giường ngồi một lúc rồi hỏi: “Muốn đi tắm rửa không?” Anh xuống giường, vỗ vào chân nàng.

Tưởng Đồng lắc đầu, cho dù giờ dưới thân dính nhớp nháp, cô cũng không có sức làm gì nữa.

Cửa phòng ngủ mở ra, đèn phòng tắm từ cửa chiếu vào. Nghe được tiếng nước từ trong phòng tắm ngừng, Tưởng Đồng mới bò xuống giường, mặc áo ngủ vào, lúc ở cửa phòng tắm, chạm mặt Phó Ngọc Trình, cô cười với anh một cái.

Phó Ngọc Trình thấy cô cười mà sửng sốt, mặt cô ửng hồng, tóc cũng lộn xộn, anh giơ tay sửa lại tóc cho cô, giọng điệu nhàn nhạt, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”