Tống Triết ngừng lại, vội nói: "Thôi để hôm khác đi, tôi cùng bạn còn chút việc. Ngày khác rồi chơi."
Lúc này Nghiêm Minh Nhân tựa hồ mới nhìn thấy Tiêu Thiên ở phía sau, cậu nhíu mày ghét bỏ nhìn Tiêu Thiên, sau đó lưu luyến nói: "Được rồi, vậy để lần sau. Đại sư cho tôi phương thức liên lạc đi."
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Nghiêm Minh Nhân, Tống Triết cảm thấy cậu trai này thực đáng yêu, liền cười nói: "Đừng gọi đại sư, tuổi tác chúng ta không sai biệt lắm, cứ gọi Tống Triết được rồi."
Nghiêm Minh Nhân lập tức hưng phấn hô: "Tống Triết!"
Có được phương thức liên lạc, Nghiêm Minh Nhân nhốn nháo chạy tới rồi nhốn nháo chạy đi, đỉnh núi lập tức an tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió gào thét.
Tiêu Thiên đi tới đứng bên cạnh Tống Triết, nhìn nụ cười bên khóe miệng cậu: "Tiểu thiếu gia Nghiêm gia đúng là có phong thái đặc biệt a!"
Tống Triết có chút bất ngờ: "Hai người quen nhau à?"
Tiêu Thiên lắc đầu: "Cũng không coi là quen, chỉ là gặp mặt vài lần trong yến tiệc. Nghiêm gia có ba đứa con, cậu ta là nhỏ nhất, được cưng chìu nhất, là đứa con có được lúc tuổi già. So với hai người anh trai khôn khéo tài giỏi thì cậu ta hơi---- ngốc."
Tống Triết gật đầu đồng tình: "Quả thực hơi ngốc, bất quá ngốc rất đáng yêu a!"
Tiêu Thiên đảo mắt, cứ như một kẻ đần, đáng yêu chỗ nào?
"Tốt lắm, chúng ta cũng đi thôi! Thời gian không còn sớm, ngày mai anh còn phải đi làm nữa."
"Ừm, đi thôi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi!"
Sau khi đưa Tống Triết về nhà, Tiêu Thiên nhìn thấy căn hộ cậu sáng đèn mới chịu rời đi.
...
Trở lại Tiêu gia, mọi người vẫn chưa ngủ mà ngồi ở phòng khách chờ anh, Hoàng đại sư thấy Tiêu Thiên liền ồ một tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
Tiêu Thiên gật đầu: "Tống Triết nói trong lúc vô tình em ấy lại dùng sát khí của con tiêu diệt nữ quỷ."
Tiêu lão mừng rỡ khôn xiết: "Tống Triết này tuyệt đối là thái ất quý nhân của con, khẳng định là vậy."
Những người khác cũng vui sướng, Tiêu mẫu âm thầm rơi lệ, vui mừng vì thời gian cực khổ của con trai rốt cuộc cũng qua.
Hoàng đại sư liên tục nói ba chữ tốt, thở dài: "Quả thực đã có thể an tâm."
Cổ họng Tiêu Thiên có chút chua xót: "Vâng." Anh không giỏi nói chuyện, thế nhưng những chuyện mà người nhà đã làm vì anh, anh thấy hết tất cả, cũng ghi nhớ trong lòng.
Lúc trở về phòng của mình đánh răng rửa mặt nằm lên giường, Tiêu Thiên hiếm thấy bị mất ngủ, cứ lăn qua lộn lại nghĩ về Tống Triết, nghĩ tới mệnh cách của mình, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay.
Mà Tống Triết sau khi về nhà liền nhận được yêu cầu kết bạn trên V tin của Nghiêm Minh Nhân, sau khi đồng ý, Nghiêm Minh Nhân lập tức ào ạt gửi tới một đống tin oanh tạc cậu.
Tống Triết dở khóc dở cười, cậu nhóc này có vẻ rất thích tám chuyện.
Cậu cùng Nghiêm Minh Nhân trò chuyện hơn một tiếng, mí mắt quả thực không chịu nổi nữa mới nói mình out đi ngủ.
Nghiêm Minh Nhân chưa thỏa mãn liếc nhìn thời gian, mới mười hai giờ thôi a, ngủ sớm qua đi! Bất quá đại sư chính là đại sư, hiểu dưỡng sinh a! Có lẽ cậu cũng đi ngủ vậy, ai bảo cậu muốn theo chân đại sư tiến tới trước chứ.
Hôm sau sau khi thức dậy, Tống Triết vừa mới ăn sáng liền nhận được V tín của Nghiêm Minh Nhân: "Đại sư, đại sư, đi chơi đi~"
Giọng nói tiêu hồn của đối phương làm Tống Triết cười sặc sụa, cậu đáp lại là đang ăn sáng.
Nghiêm Minh Nhân nằm trên giường lăn lăn lăn: "Tôi cũng dậy ăn sáng, ăn xong tôi sẽ tới tìm đại sư chơi!"
"Đã bảo gọi Tống Triết đừng gọi đại sư."
Nghiêm Minh Nhân lập tức gật đầu: "Rồi rồi rồi, Tống Triết!" Còn không phải vì cậu quá kích động nên quên mất sao.
Nghiêm Minh Nhân xuống lầu ăn cơm dọa người Nghiêm gia sợ hết hồn, Nghiêm đại thiếu cười híp mắt trêu: "Mặt trời mọc từ phía sau hay sao mà cậu út lại bò dậy sớm vậy a?"
Nghiêm Minh Nhân chăm chú chải chuốt đám lông lam rối bời, cười ha hả nói: "Em tìm được vị đại sư kia rồi."
Nghiêm Minh Nhân lấp lánh ánh mắt ngồi vào vị trí của mình, hưng phấn gật đầu: "Dạ, mọi người có nhớ trước đó con từng nói con gặp được một đại sư đoán mệnh ở trên đường không? Cậu ta nói con bị cắm sừng, kết quả quả thực tên Ngô Kiến Huy kia cạy góc tường của con."
Nghiêm đại thiếu Nghiêm nhị thiếu Nghiêm phụ Nghiêm mẫu cùng gật đầu, khi ấy Nghiêm Minh Nhân nổi giận đùng đùng chạy về nhà, mặt mũi bầm xanh bầm tím, hỏi xảy ra chuyện gì thì nói là đánh nhau với Ngô Kiến Nhân. Hóa ra tên kia dụ dỗ bạn gái của Nghiêm Minh Nhân. Tệ hại nhất là cô gái đó còn mang thai, suýt chút nữa đã để Nghiêm Minh Nhân đổ vỏ.
"Vậy là em đã tìm được người đại sư đã giúp em lần đó?" Nghiêm đại thiếu hiếu kỳ.
Nghiêm Minh Nhân vỗ bàn, hưng phấn cùng cực: "Đúng vậy đúng vậy, hôm qua em dẫn đám đàn em lên núi ngắm cảnh, trùng hợp đại sư cũng ở đó. Anh nói coi, này không phải chính là duyên phận sao?"
Nghiêm mẫu lắc đầu bật cười, Nghiêm Minh Nhân trước nay cứ lông bông không đứng đắn, ban đầu kể là có một vị tiên sinh đoán mệnh nói bạn gái nó ngoại tình... bà thực hoài nghi, thời bây giờ làm gì còn tiên sinh đoán mệnh lợi hại như vậy chứ? Nếu lợi hại thật thì cần chi phải đi bày hàng.
Hiện giờ thấy Nghiêm Minh Nhân gặp lại vị tiên sinh kia, Nghiêm mẫu không khỏi có chút hoài nghi, có khi nào người này cố ý sắp xếp bẫy rập để con trai bà chui vào hay không?
Vấn đề Nghiêm mẫu nghĩ tới, Nghiêm phụ cùng hai đứa con lớn tự nhiên cũng nghĩ tới, bốn người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm có suy tính. Nghiêm nhị thiếu đề nghị: "Nhóc, hôm nào em dẫn vị tiên sinh kia về nhà đi. Người ta giúp em chuyện lớn như vậy, chúng ta phải hảo hảo cám ơn mới được. Thuận tiện xem cho anh một quẻ, xem xem rốt cuộc tới khi nào anh mới từ giã cuộc sống độc thân a?"
Nghiêm Minh Nhân khinh bỉ liếc nhìn anh trai nhà mình: "Anh hai, anh rõ ràng có rất nhiều bạn gái, lần nào thấy cũng là người khác, còn bày đặt từ giã cuộc sống độc thân, dẹp đi!"
Nghiêm nhị thiếu sờ mũi: "Phải trải nghiệm mới biết cuối cùng mình muốn cái gì. Bằng không nếu như giống em, dốc hết tâm huyết vào một đứa chả ra thì thì thảm biết bao nhiêu."
Nghiêm Minh Nhân xù lông: "Mẹ, mẹ coi anh hai kìa, rõ ràng biết con khổ sở mà còn bắt nạt con!"
"Kế Nhân! Lại bắt nạt em con nữa rồi, chẳng lẽ nó nói không đúng à? Mỗi ngày đổi một cô bạn gái, thế mà chẳng chọn được cô nào dẫn về cho mẹ xem mắt à?" Nghiêm mẫu trợn mắt nhìn Nghiêm Kế Nhân, trong lòng cũng bất đắc dĩ, hai đứa con lớn phong lưu giống hệt nhau, cũng không biết là giống tính cách của ai. Nghiêm mẫu liếc nhìn Nghiêm phụ, Nghiêm phụ tự dưng bị trừng, có chút sửng sốt, hả?
Nghiêm Kế Nhân cà phất cà phơ nói: "Ai nha mẹ ơi, anh cả vẫn chưa dắt bạn gái về mà, ảnh còn quá đáng hơn con ý, ảnh bao dưỡng tiểu minh tinh kia kìa, sao mẹ không quản, quản con làm gì a?"
Nghiêm đại thiếu vô tội bị kéo xuống nước vẫn ung dung thong thả ăn xong bữa sáng, kiên quyết không tham gia đề tài. Anh lau miệng, đặt đũa xuống: "Ba mẹ, con ăn xong rồi, con đi làm trước."
Nghiêm Kế Nhân trợ mắt, anh cả đúng là âm hiểm, lần nào cũng thành công trốn khỏi đề tài bạn gái.
Nghiêm mẫu than thở, con cả rất giỏi, rất để tâm chuyện công ty, điểm đáng lên án duy nhất là thích bao dưỡng nữ minh tinh chứ không chịu tìm một người bạn gái đứng đắn. Đứa con thứ hai cũng không kém cỏi, hỗ trợ con cả phát triển công ty, thế nhưng cố tình lại giống đứa lớn, không chịu tìm bạn gái đứng đắn, chỉ thích vui đùa làm bà phiền lòng không thôi, tin tức trên tạp chí cứ mỗi ngày là đổi thành một cô khác. Còn đứa con út, mặc dù không chọc bà tức giận như hai đứa lớn nhưng lại cứ như đứa nhỏ chưa trưởng thành, rất ngốc, thực làm bà lo lắng.
Năm đó Nghiêm mẫu sinh hai đứa nhưng lại không được cô công chúa đáng yêu nào, bà thực sự rất thất vọng, bà sợ nếu sinh tiếp thì lại ra con trai nên không có ý tiếp tục. Nào ngờ đâu lão bạng hoài châu, tới năm gần bốn mươi lại mang thai. Bà nghĩ nếu trời cao đã ban đứa nhỏ này cho bà, nhà cũng không thiếu tiền nuôi, thôi thì cứ sinh đi, biết đâu là một cô công chúa bé nhỏ.
Thế nhưng không ngờ vẫn là con trai. Thôi thôi, trai thì trai, đều là miếng thịt trên người bà rớt xuống.
Nghiêm mẫu nhìn về phía đứa con út, nó đang ăn thực vui vẻ, còn vừa ăn vừa vọc V tin, nói là đang tám chuyện với đại sư. Nghiêm mẫu có chút ghen tị, con trai hiếm khi dậy sớm ăn sáng chung với gia đình, kết quả chỉ mãi mê nói chuyện với vị đại sư gì đó, quả thực làm người ta bực tức.