Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 216: Hoạt Tử Nhân 3

Tay Tiêu Thiên khựng lại, mặt cứng đờ dở khóc dở cười gõ đầu Tống Triết: "Anh còn tưởng em vì không biết được thân phận của cô ta mà tức giận."

Tống Triết bĩu môi: "Tức giận thì không có, buồn bực thì có." Phỏng chừng trước giờ quá thuận buồm xuôi gió, gặp đối thủ nào cũng có thể dễ dàng giải quyết nên lần này gặp phải một nhân tài không hề biết được chút lai lịch nào làm cậu bất an, thậm chí còn có chút kinh hoảng thất thố.

Bất quá, đối phương tựa hồ cũng không có ý muốn đối nghịch với cậu.

Tống Triết một thân chính nghĩa, đối mặt với uy hiếp không biết chỉ đành gắng gượng nghẹn lại, hiện giờ đang ở nước ngoài, Hiên Viên Hạ Vũ kiếm cũng không mang theo, lỡ như điều tra sâu làm liên lụy tới Tiêu Thiên thì phải làm sao?

Tống Triết cũng không phải người ngu, cậu biết cái gì là làm theo khả năng. Nếu muốn đối phó cô ta thì ít nhất cũng phải hiểu rõ cô ta rốt cuộc là thứ gì, có năng lực gì.

"Lão Tiêu, anh có nhìn thấy khẩu hình của cô ta không?"

"Thấy!" Tiêu Thiên cũng chú ý tới động tĩnh của Selena, Tống Triết kiêng kỵ bản lĩnh của cô ta nên Tiêu Thiên dĩ nhiên càng chú ý hơn, phải biết trong mắt anh, Tống Triết trước nay vẫn luôn không sợ hãi liều mạng xông tới trước, chưa bao giờ kiêng kỵ như vậy.

"Cô ta nói gì?"

Tiêu Thiên bóp tay cậu nói: "Cô ta nói, đừng xen vào việc của người khác. Tựa hồ cô ta đã nhìn ra em có bản lĩnh. Bằng không cũng không đặc biệt cảnh cáo em như vậy."

Tống Triết nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sau khi trở về em nhất định phải đăng ký lớp tiếng Anh." Bằng không lỡ như gặp phải chuyện như hôm nay thì cậu không có cách nào đáp lại một câu----- cút đi!

Tức a!

"Tống Tống, anh cảm thấy cô ta cũng không muốn trêu chọc em!"

Bằng không, với năng lực của cô ta, muốn giết một người kỳ thực là chuyện rất đơn giản.

Tống Triết sờ cằm nhìn sóng biển lăn tăn nhợn nhạo cách đó không xa, mím mím môi nói: "Em không nhìn rõ được thực lực của cô ta, có thể cô ta cũng giống em, không nhìn thấu được thực lực của em nên mới kiêng kỵ! Chỉ tiếc nơi này không phải Hoa quốc, bằng không có lẽ sẽ tìm được chút ghi chép trong bách khoa toàn thư."

Hoạt tử nhân, hoạt tử nhân! Không biết Hoàng đại sư có biết về thứ này không.

Tống Triết chỉ có hai cách lý giải về hoạt tử nhân, một là từ ngòi bút của một vị đại sư nào đó, Tống Triết cẩn thận nhớ lại quyển tiểu thuyết kia, chỉ cảm thấy tình huống hiện tại căn bản không phù hợp. Thứ hai là từ phim điện ảnh phương Tây, cũng chính là phim Zombie.

Tống Triết thậm chí còn lén tra baidu, Hán ngữ giải thích hoạt tử nhân giống như Zombie (tang thi).

Thế nhưng Tống Triết cảm thấy, Zombie cùng hoạt tử nhân bản chất giống nhau, đều là đã chết nhưng có thể hoạt động. Thế nhưng phim ảnh, tiểu thuyết với Selena sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

Chẳng lẽ Selena đã tiến hóa thành zombie trùm cuối rồi sao? Này dĩ nhiên chỉ là Tống Triết suy nghĩ vẩn vơ mà thôi, trên thế giới này đâu ra zombie a!

Tống Triết nằm xuống boong tàu nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng thổi qua, lẳng lặng suy tư.

Tiêu Hiên học theo nằm xuống: "Tống Tống, chúng ta tiếp tục đi theo cô ta à?"

Tống Triết khẽ lắc đầu: "Không, lão Tiêu, chúng ta về nước, xin lỗi, làm kỳ nghỉ bị lỡ dỡ." Tống Triết chưa bao giờ đánh mà không chắc phần thắng, Selena xuất hiện làm cậu cảm thấy nguy cơ tràn ngập, cậu thấy mình vẫn còn quá yếu.

Mới đầu cậu nghĩ tìm ra hung thủ giúp những người đã chết oan chính là làm việc chính nghĩa. Thế nhưng khi cậu biết năng lực của hung thủ nguy hiểm vượt quá tưởng tượng của mình, Tống Triết tự nhiên sẽ không ngu ngốc tự tìm đường chết.

Người có đủ năng lực mới có thể làm chuyện mình muốn, nếu bản thân quá yếu, có làm nhiều cũng vô ích.

"Anh không quan trọng, kỳ nghỉ này cũng không phải đáng thất vọng như vậy." Tiêu Thiên nghiêng người đưa tay sờ mặt Tống Triết, ánh mắt cười chúm chím, nhích tới hôn một cái, ít nhất bây giờ Tống Tống đã là người của anh rồi! Chúng ta không bao giờ... tách ra nữa.

Tống Triết cũng áp sát, ngửa đầu hôn Tiêu Thiên một cái, âm thanh mơ hồ không rõ: "Cám ơn anh, lão Tiêu!" Tiêu Thiên vĩnh viễn luôn bao dung cậu như vậy, mỗi lần Tống Triết đều cảm thấy thực ê ẩm.

Nghiêm Minh Nhân biết Tống Triết cùng Tiêu Thiên xuất ngoại du lịch không tới một tuần đã quay về thì không khỏi sửng sốt, tình huống gì đây? Bên ngoài không vui sao? Hay hai người cãi nhau?

Không nên a, Tống Triết cùng Tiêu Thiên ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, ai gây thì gây chứ hai bọn họ tuyệt đối sẽ không a!

Bất quá nếu Tống Triết đã trở lại thì có phải nên thực hiện ước định đi du lịch với cậu không?

Nghiêm Minh Nhân hào hứng dẫn mèo yêu Miêu Miêu tới nhà Tống Triết, đế đô mấy ngày gần nhất bắt đầu trở lạnh, mèo yêu ngày ngày vùi mình trong phòng điều hòa, một bước cũng không ra khỏi cửa, Nghiêm Minh Nhân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì Miêu đại gia nhà cậu sẽ thành mèo béo mất. Thế là dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Miêu đại gia, Nghiêm Minh Nhân dẫn nó ra ngoài, cái giá là trên tay có thêm vài vết cào, đụng một chút, ai u, đau thật a.

Sau khi trở lại Tống Triết khá bận rộn, không phải bận đoán mệnh, cũng không phải bận bắt quỷ, là bận cải thiện trình độ tiếng Anh của mình. Ở thế giới cũ cậu thuộc về phe nghe hiểu chứ không thể nói. Hoa quốc chú trọng thi viết, vì thế phần lớn học sinh đều có thể đặt bút như thần nhưng mở miệng thì lắp ba lắp bắp.

Vì sau này gặp lại Selena có thể nói chuyện tự nhiên, có thể đáp trả lại câu khiêu khích kia, Tống Triết vừa về tới đế đô liền tìm giáo viên nước ngoài.

Để đối phương căn cứ theo tình huống của mình mà lập ra chương trình học.

Mỗi ngày Tống Triết đều dành rất nhiều thời gian vào việc học tiếng Anh, có thể nói là học tới tẩu hỏa nhập ma. Sau khi lên lớp, cậu còn kéo Tiêu Thiên sau khi tan tầm luyện tập đối thoại, một lần nữa ôn lại nội dung đã học.

Đầu óc Tống Triết vốn thông minh, cố gắng học như vậy tiến bộ hiển nhiên rất lớn, lượng từ ngữ đã quên cũng được nhặt trở lại. Hơn nữa có đại lão Tiêu Thiên ở, học tập trở thành một chuyện rất thú vị.

Trừ bỏ mỗi ngày học tiếng anh, Tống Triết còn nghiên cứu bách khoa toàn thư.

Cậu sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ yếu của mình, nếu bàn tay vàng không thể nhìn ra đối phương là thứ gì cậu liền bó tay thì thật sự quá tệ. Cậu không thể vĩnh viễn lệ thuộc vào bàn tay vàng mà sống, nếu bàn tay vàng biến mất thì cậu phải làm sao?

Vì thế, Tống Triết nghiêm túc lật từng trang bách khoa toàn thư, bắt đầu học tập lại từ đầu.

Trước kia cậu luôn chọn trọng điểm, khi gặp chuyện mới tìm kiếm tư liệu liên quan, hoặc khi thấy thứ gì đó thú vị mới học một chút, chưa từng quy củ xem hết kiến thức trong bách khoa toàn thư.

Tống Triết tự chấn chỉnh chính mình, như vậy là không được.

Kẻ địch tương lai của cậu là Trương Viễn Trung, hai mươi mấy năm trước hắn đã là một đối thủ đáng sợ. Đã qua nhiều năm như vậy, chắc chắn đã càng lợi hại hơn.

Mà cậu thì chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chống lại Trương Viễn Trung căn bản là không đủ lực.

Tống Triết cảm thấy trước kia mình sống quá thoải mái, cho là có bàn tay vàng thì khắp thiên hạ không có địch thủ, sự thực chứng minh cậu đã nghĩ quá dễ dàng.

Trên thế giới này người lợi hại hơn cậu có rất nhiều. Cậu không thể lười biếng!

Tống Triết bắt đầu lập nhiệm vụ hằng ngày cho mình, mỗi ngày học tập bao nhiêu trang bách khoa toàn thư, phải học hết kiến thức cùng thông hiểu đạo lí bên trong, trận pháp bùa chú cũng phải học thấu triệt mới được.

Thế nhưng cậu cũng không bài xích sự tồn tại của bàn tay vàng, có thể nhìn thấy sát khí âm khí trên người người khác là món quà trời cao ban cho cậu, vì thế cậu càng phải học tập thật tốt, như vậy mới không phụ lòng bàn tay vàng lợi hại như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt Tống Triết lại càng chững chạc hơn trước kia, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí tức nho nhã.

Mỗi lần Tiêu Thiên về tới nhà đều thấy Tống Triết đang thử nghiệm bùa chú mới hoặc trận pháp mới, anh biết Tống Triết vất vả như vậy là vì cái gì, anh không có cách nào giúp đỡ, chỉ có thể lặng lẽ khích lệ hoặc cống hiến sát khí trên người mình, tùy ý cậu sử dụng.

Vì thế lúc Nghiêm Minh Nhân ôm Miêu Miêu cắn răng chịu đựng chạy tới nhà Tống Triết, Tống Triết đang cùng giáo viên nước ngoài hoạc khẩu ngữ. Giáo viên là một người nam nhân quốc tịch Mỹ hơn ba mươi tuổi, vóc người cao lớn, nói chuyện hài hước dí dỏm, vì thế giờ học không hề khô khan, ngược lại còn rất thú vị.

"Ơ ơ ơ? Tống Triết, này là ai vậy?"

Nghiêm Minh Nhân nghi hoặc nhìn người nam ngoại quốc đang lật xem sách ở phòng khách.

Tống Triết nói: "Oh, giáo viên tiếng Anh của tôi. Sao cậu lại tới đây?"

"Giáo viên tiếng Anh?" Nghiêm Minh Nhân theo tới: "Sao đột nhiên cậu lại muốn học tiếng Anh?"

Tống Triết trở lại vị trí: "Vì muốn sau này gặp lại mấy người trang bức thì có thể vả mặt lại."

Nghiêm Minh Nhân mờ mịt: "???"

Giáo viên tiếng Anh cười nói với Nghiêm Minh Nhân: "Xin chào, xin chào!" Vị giáo viên này nói tiếng Trung rất tốt, vì thế câu thông hoàn toàn không có chướng ngại.

Nghiêm Minh Nhân tùy ý ừ một tiếng, coi như chào hỏi.

Miêu Miêu nhảy xuống đất, bước tới nhảy lên sô pha.

Tam Hoàng vốn ngoan ngoãn nằm dưới đất nghe bọn họ nói chuyện, vừa thấy Miêu Miêu chiếm cứ vị trí ghế sô pha liền nhịn không được bật dậy, phát ra tiếng uy hiếp trầm thấp.

Tống Triết vỗ trán, ai nha lại tới rồi: "Tam Hoàng ngoan nà, không được gây với Miêu Miêu! Miêu Miêu, mi cũng không được khiêu khích Tam Hoàng."

Miêu yêu liếc nhìn một cái, ngạo kiều nhìn Tam Hoàng, hừ, nó mới không so đo với súc sinh, tránh tự hạ cấp bậc của mình!

Tam Hoàng ngồi xuống, mắt lom lom nhìn Miêu Miêu, không gầm không gừ, chỉ lom lom nhìn nó.

Trong phòng có thêm một người một mèo, tựa hồ nháy mắt trở nên náo nhiệt.

May mắn giờ học cũng xong rồi, nửa tiếng sau liền kết thúc chương trình học.

Nghiêm Minh Nhân nghẹn nửa tiếng, lúc này liền chịu hết nổi: "Tống Triết, Tống Triết, nói thật đi, lúc cậu đi du lịch với Tiêu Thiên đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại về sớm như vậy? Tôi cứ tưởng cậu sẽ đi rất lâu nên không liên hệ, nếu không phải vô tình nhìn thấy Tiêu Thiên trong một buổi tiệc thì tôi cũng không biết cậu đã trở lại a."

Tống Triết vừa chỉnh lý ghi chép giờ học vừa trả lời: "Ừm, xảy ra chút chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Ánh mắt Nghiêm Minh Nhân tràn đầy bát quái: "Tiêu Thiên ngoại tình à?"

Tống Triết hơi khựng lại một chút, ánh mắt nheo lại, cầm sách gõ đầu Nghiêm Minh Nhân: "Cậu không nghĩ ra được lý do nào khác à?"

Nghiêm Minh Nhân ôm đầu, lầm bầm: "Nếu không thì sao? Ngoại trừ cái này thì tôi không nghĩ ra lí do gì khác mà hai người tự dưng về nhanh như vậy."

Tống Triết chỉnh lý tập vở cất xong thì vào phòng bếp rót sữa, một ly cho mình một ly đưa cho Nghiêm Minh Nhân: "Tới đây tới đây, kể cho cậu nghe."

"Được được được!" Mặc dù trong tay không phải bia nhưng Nghiêm Minh Nhân vẫn thực nể mặt uống một hớp, hơn nữa còn là một phát cạn cả ly.

"Bọn tôi ở trên đảo gặp phải hoạt tử nhân." Câu đầu tiên của Tống Triết đã làm Nghiêm Minh Nhân kinh ngạc suýt chút nữa làm rớt cái ly, sặc mém chết, đấm ngực trợn trắng mắt: "Khụ khụ khụ khụ khụ, mẹ ơi, khụ khụ khụ khụ khụ!"

Tống Triết vội vàng giúp Nghiêm Minh Nhân vỗ lưng: "Dọa người vậy à?"

Nghiêm Minh Nhân ho khan thật lâu, cổ họng thực khó chịu, Tống Triết đi tới phòng bếp rót thêm ly sữa cho cậu uống thấm giọng.

Uống thêm một ly sữa, Nghiêm Minh Nhân lau miệng, hắng giọng: "Tới, tiếp tục, lần này không vừa uống vừa nghe nữa, chắc chắn không bị sặc. Hoạt tử nhân, ý là cậu gặp tang thi à?"

Tang thi đã càn quét khắp tiểu thuyết cùng phim quốc tế, vừa nghe tới hoạt tử nhân, Nghiêm Minh Nhân liền nghĩ tới tang thi, không có cách nào, cứ nhắc tới tận thế là mọi người nghĩ ngay tới chuyện này, nhất là mấy năm gần đây hoàn cảnh biến đổi tồi tệ, virus tàn phá nhiều vô số kể.

"Không, không phải tang thi. Cô ta khác với tang thi." Nói tới Selena, Tống Triết đã điều chỉnh tốt tâm tình, không còn buồn bực không vui như trước nữa, ngược lại ý chí chiến đấu hừng hực, địch nhân mạnh thì cậu càng phải mạnh hơn nữa.

Từ sau hôm từ nước ngoài trở lại đế đô, Tống Triết liền tới tìm Hoàng đại sư. Khi đó, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư đang đánh cờ, Lý đại sư vừa chít chít cằn nhằn nói đánh cờ thực không có ý nghĩa vừa kéo Hoàng đại sư đánh hết bàn này tới bàn khác, thế nhưng đều thua thực thảm.

"Hoàng đại sư, Lý đại sư, hai ngài có biết về hoạt tử nhân không ạ?"

"Hoạt tử nhân?!" Bàn tay cầm cờ của Hoàng đại sư khựng lại ở giữa không trung, ông thu tay lại, ánh mắt kinh ngạc: "Tống Triết, con gặp hoạt tử nhân à?"

Tống Triết ngưng trọng gật đầu: "Con cùng lão Tiêu gặp ở nước ngoài, tim và nội tạng của cô ta không hoạt động, tế bào cơ thể không phân tách, thậm chí huyết dịch cũng không lưu thông, thế nhưng cô ta có thể đi có thể cử động, có thể nói chuyện, sống rất tốt. Hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ đáng sợ, có thể thần không biết quỷ không hay hại chết người. Đại sư, này là hoạt tử nhân sao?"

Hoàng đại sư cùng Lý đại sư kinh ngạc trố mắt nhìn nhau vài lần, sau đó Lý đại sư cũng buông con cờ trong tay, nhíu mày: "Tống Triết, tình huống con nói tựa hồ có chút bất đồng với hoạt tử nhân quốc nội chúng ta."

"Ồ?" Ánh mắt Tống Triết sáng lên: "Lý đại sư, ngài đã từng gặp rồi ạ?"

Lý đại sư thở dài, gật đầu: "Không sai, hoạt tử nhân mà chúng ta hay nói tới không phải người sống cũng không phải người chết, đó là người không nên xuất hiện trên thế giới này, cũng chính là quan tài tử. Mấy chục năm trước, ta đi theo bên người sư phụ may mắn thấy qua. Khi đó có một nữ nhân sinh con trong quan tài. Đứa bé vốn phải mất tính mạng vì mẫu thể đã chết, thế nhưng không biết vì sao nó lại sống."

"Sư phụ thấy nó đáng thương nên thu nhận, sư phụ tính được nó không được thế gian dung chứa nên không đặt tên cho nó, để nó ở trong quan tài, tránh né mũi Hắc Bạch Vô Thường, sống được bao lâu hay bấy lâu."

"Kia sau đó thì sao?"

"Sau đó a...." Lý đại sư thở dài, đứng lên nói: "Mười mấy năm ngày ngày sống trong quan tài, ai có thể chịu được, nó cũng vậy. Cuối cùng không chịu nghe lời sư phụ khuyên nhủ, cố ý rời khỏi quan tài, ngày đó mưa to, núi lở, nó bị chôn sống."

Tống Triết nhíu mày, hoạt tử nhân mà Lý đại sư nói không cùng loại hình với Selena mà cậu đã thấy.

"Lý đại sư, chỉ có quan tài tử mới gọi là hoạt tử nhân sao?" Tống Triết tò mò hỏi.

Lý đại sư nói: "Ở Hoa quốc, ta chỉ từng thấy hoạt tử nhân này thôi. Tống Triết, hoạt tử nhân mà con kể, ngược lại càng giống như tang thi nước ngoài."

Tang thi? Lại là tang thi? Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Selena là tang thi? Vẻ ngoài của cô ta rõ ràng khác biệt rất lớn với tang thi!

"Lý đại sư, ngài từng thấy tang thi sao?"

Lý đại sư khoát tay: "Đó là thứ đồ chơi trong phim ảnh, ta cũng chưa thấy ở ngoài đời."

Hoàng đại sư vuốt râu nói: "Tang thi, đó không phải sản phẩm tưởng tượng của người nước ngoài à? Bọn họ cũng có thứ gọi hoạt tử nhân, khác biệt rất lớn với hoạt tử nhân quốc nội chúng ta."

Tống Triết giống như ngộ đạo, ánh mắt sáng bừng: "Cho nên cách lý giải hoạt tử nhân của quốc nội chúng ta không thể áp dụng cho nước ngoài đúng không Hoàng đại sư?"

Hoàng đại sư nói: "Quốc gia khác biệt tự nhiên ngôn ngữ biểu đạt cũng khác biệt. Tống Triết, căn cứ theo tình huống con mô tả thì nữ nhân kia quả thực có vài phần phù hợp với trạng thái tang thi. Chỉ là cô ta không cắn người, mặt mũi cũng bình thường, có lẽ là phiên bản tiến hóa."

Phiên bản tang thi tiến hóa?! Tống Triết emmm, đó không phải tương tự với cách nghĩ tang thi vương của cậu sao?

"Đại sư, không phải ngài nói ngài không tin tang thi à? Đó là sản phẩm tưởng tượng của người nước ngoài sao?" Sao đảo mắt lại nói Selena là bản tiến hóa, kia không phải tự vả mặt mình sao?

Hoàng đại sư cười hớn hở nói: "Người bên đó cứ như người điên ấy, nói không chừng là thứ đồ chơi tạo ra từ phòng thí nghiệm. Con có xem nguyên nhân tạo ra tang thi không, không phải là tạo nghiệt của công ty gì đó sao?"

Tống Triết kinh ngạc nhìn Hoàng đại sư, lợi hại a, hóa ra đại sư cũng rất nắm bắt thông tin a!

Như vậy vấn đề là, Selena này rốt cuộc có phải tang thi hay không?

Lý đại sư uống một hớp nước hỏi: "Tống Triết, con kể lại những việc cô ta đã làm xem."

Tống Triết gật đầu: "Ở trên đảo nhỏ phát sinh bốn sự cố, lần đầu tiên có một cô gái trong lúc hôn đột nhiên cắn đứt môi người nam, còn nuốt miếng thịt vào bụng. Chờ tới lúc cảnh sát tới thì dáng vẻ cô ta cực kỳ hoảng hốt, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, giống như tất cả mọi người đổ oan cho cô ta vậy. Sau đó cảnh sát nói cô gái đó có bệnh thần kinh, tinh thần phân liệt, cứ vậy cho qua chuyện này."

"Lần thứ hai là lúc xế chiều, con cùng lão Tiêu đang chơi ở khu vui chơi thì đột nhiên khu tàu lượn siêu tốc xảy ra chuyện, một người nam nhân bị hất văng xuống đất, chết tại chỗ. Cảnh sát cho ra kết luận là đinh ốc ở ghế ngồi của người nam kia bị rỉ sét nhưng không được phát hiện nên ghế ngồi bị lỏng, lúc tàu trượt xuống dốc mới bị hất văng ra như vậy. Lý do này con tin tưởng, bởi vì con dùng khả năng của mình phát hiện vấn đề thực sự là con ốc kia. Thế nhưng chỗ đáng sợ là con ốc kia bị rỉ sét trong nháy mắt, trước đó rõ ràng vẫn còn rất tốt. Hơn nữa cả hai lần xảy ra sự cố, Selena đều có mặt ở hiện trường."

"Lần thứ ba là tối hôm đó, tụi con đang ở bờ biển ngắm cảnh thì đột nhiên có một cô gái bị rắn biển cắn. Rõ ràng hải vực này không có khả năng xuất hiện rắn biển, cho dù có thì cũng bị xử lý cả rồi, bằng không đảo nhỏ không có khả năng mở ra kinh doanh, cố tình ngày đó lại xuất hiện."

"Lần cuối cùng là sáng hôm sau. Con cùng lão Tiêu thu thập hành lý xuống lầu chuẩn bị rời đi, thế nhưng phát hiện ở đại sảnh có bốn du khách bị giết, cả bốn đều là một dao cắt cổ. Trong camera giám sát không phát hiện được gì, chỉ có thể nhìn thấy cổ họng người bị giết hại đột nhiên phun máu rồi chết, cứ như hiệu ứng đặc biệt vậy."

Tâm tình Tống Triết ngưng trọng: "Hoàng đại sư, Lý đại sư, trong suốt quá trình con không hề cảm nhận được chút sát khí âm khí hay sát khí gì cả, thật sự rất kỳ quái! Vì thế con mới khẳng định Selena kia rất cổ quái, rất đáng sợ. Năng lực của cô ta hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của con."

Ngay cả bản thân Tống triết cũng không thể nào làm đinh ốc tự nhiên rỉ sét, này rốt cuộc là thủ đoạn gì? Pháp thuật, tiên thuật, ma pháp?

Hơn nữa giết bốn người kia nhưng không hề để lại chút đầu mối gì. Trừ phi đối phương dùng thuật ẩn thân, bằng không, Tống Triết không thể nào nghĩ ra cô ta đã động thủ thế nào.

Chỉ tiếc khi ấy trong tay cậu không có bách khoa toàn thư, bằng không có thể tìm hiểu một chút.

Hoàng đại sư nghe xong thì trong lòng nhấc lên một trận sóng gió kinh hoàng, ông cùng Lý đại sư liếc nhìn nhau một cái, đều từ mắt nhau thấy được hai chữ kinh ngạc, Hoàng đại sư có chút kinh hãi: "Nữ nhân kia rốt cuộc là thứ gì? Sao lại lợi hại như vậy?"

Thủ đoạn như vậy đúng là chưa nghe nói bao giờ.

Lý đại sư nhịn không được nóng nảy gãi đầu: "Nước ngoài có người lợi hại như vậy thì đúng là phiền toái, lỡ như bọn họ muốn dùng người này đối phó Hoa quốc thì phải làm sao?"

Tống Triết nói: "Con cảm thấy Selena không giống bị quốc gia lợi dụng, cô ta tạo ra sự cố ngoài ý muốn để giết người nhưng không tính là nhân vật lớn gì cả, chỉ có một trường hợp ngoại lệ là phú thương F quốc kia." Tống Triết có bảo Tiêu Thiên điều tra mấy người gặp chuyện, Alex vẫn còn ở bệnh viện, không xảy ra chuyện gì, Linda cắn người thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ngày ngày ở đó kêu la nói mình không có bệnh.

Mà Michelle bị rắn cắn đã cùng Annie quay trở về nhà nghỉ ngơi, không xảy ra chuyện gì.

Nói tới thì chân chính xảy ra chuyện chính là phú thương cùng hai cặp tình nhân kia.

Phú thương F quốc giao thiệp rộng, kẻ thù cũng nhiều, nhất thời chưa thể điều tra được gì. Thế nhưng hai cặp tình nhân kia thì dễ dàng hơn, bọn họ quen biết nhau khi gặp gỡ trên du thuyền, sau đó liền thuận theo tự nhiên trở thành bạn bè trai gái. À đúng rồi, trước khi tới đây bọn họ vừa vặn mới chia tay người yêu.

Bốn người không có gì đặc biệt, chỉ là người yêu cũ hơi nhiều một chút, cuộc sống riêng hỗn loạn một chút, nếu nói đối tượng kết thù thì thật sự không có người nào thù hận đến mức muốn giết bọn họ.

Vì thế rốt cuộc vì sao Selena lại chọn bọn họ làm mục tiêu? Tống Triết nghĩ không ra bọn họ rốt cuộc có liên quan gì, vì sao lại không phải là người khác? Vì sao lúc ban đầu không tạo sự cố giết chết Alex, cũng không để rắn biển độc chết Michelle, với năng lực của cô ta thì hoàn toàn có thể làm được.

Thật sự làm người ta nhức đầu, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư cũng đau đầu, người như vậy xuất hiện, cho dù là ở nước ngoài thì vẫn làm bọn họ cảnh giác.

"Con có nói Tiêu Thiên lặng lẽ tìm người theo dõi Selena, thế nhưng hi vọng không lớn. Sự xuất hiện của cô ta vẫn luôn đứt quãng. Con cũng không dám để người bám sát điều tra theo dõi, sợ xảy ra chuyện. Ngoài ra lão Tiêu cũng đang nhìn chăm chăm động tĩnh Mỹ quốc, nếu có tình huống sẽ lập tức báo cho chúng ta biết." Mặc dù Tống Triết cảm thấy Selena sẽ không bị Mỹ quốc lợi dụng làm công cụ đối phó Hoa quốc, thế nhưng ai có thể nói trước được chứ, để phòng ngừa vạn nhất thì vẫn chú ý một chút.

Hoàng đại sư nhíu mày: "Cũng tốt, bọn ta cũng sẽ nhanh chóng câu thông, chú ý tới nữ nhân gọi là Selena này. Tống Triết, con không cứng đối cứng với cô ta là rất chính xác." Tiếp xúc với Tống Triết lâu như vậy, Hoàng đại sư dĩ nhiên biết tâm tính chính nghĩa của Tống Triết, chỉ sợ cậu nóng nảy xông lên.

Tống Triết cười nói: "Hoàng đại sư, con không ngốc như vậy, con không biết chút gì về nữ nhân kia cả, sao dám động thủ."

Hoàng đại sư gật đầu: "Con hiểu là tốt rồi, chờ bên bọn ta có tin tức sẽ lập tức báo cho con. Không quản tình huống là gì, con cũng không nên làm ẩu."

"Yên tâm đi Hoàng đại sư, con rất quý mệnh a."

.216.